Thứ Sáu Hạnh Phúc

Chương 2: Giàu nứt đố đổ vách

Edit: bu cheems

Đường Khê lên lầu trang điểm xong, thay một chiếc váy đen, tóc xõa tung ở phía sau, ngũ quan tinh xảo mềm mại lại thêm phần quyến rũ.

Cô đứng soi gương trong phòng thay đồ, tùy ý lấy một chiếc túi xách bày trên kệ rồi ra cửa.

Cân nhắc đến việc có thể uống rượu, Đường Khê không lái xe, đứng gọi một chiếc taxi.

8 giờ tối, taxi dừng lại ở trước cửa của một quán bar tên là "Hưu Trương".

Dám đặt cái tên này thì quả thật rất phách lối đó.

*Hưu Trương là phách lối, kiêu ngạo.

Đường Khê vừa xuống xe liền nhìn thấy Tô Chi đang chờ ở cửa vẫy tay với cô.

"Khê Khê, ở đây."

Đường Khê nhấc chân đi tới trước mặt Tô Chi, Tô Chi kéo cánh tay cô thúc giục: "Mãi mới đến, Sơ Hạ ngồi một mình bên trong chờ đấy."

Lúc này quán bar đã náo nhiệt hẳn lên, đám người trên sân khấu hát hò sôi nổi, ánh đèn mờ chiếu xuống mê ly, tiệc tùng linh đình, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Tô Chi vừa vào cửa liền chỉ về phía Diệp Sơ Hạ đang ngồi, nói với Đường Khê: "Sơ Hạ ở bên kia."

Diệp Sơ Hạ ngồi ở một chiếc ghế dài bên trong.

Đường Khê đi theo Tô Chi, vừa mới đi tới chỗ ngồi, còn chưa ngồi xuống, ánh mắt Diệp Sơ Hạ đã bị túi xách của cô hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào nó, hâm mộ nói: "Phú bà, túi này cậu mua khi nào vậy? Mình có thể sờ một cái không?"

Đường Khê lấy túi xách xuống đưa cho cô ấy rồi ngồi xuống bên cạnh, lười biếng dựa vào phía sau, nhìn dáng vẻ cô ấy cẩn thận cầm túi xách qua, cười nói: "Không phải chỉ là một cái túi thôi sao? Có gì hay để chạm vào."

"Gì mà chỉ là một cái túi." Diệp Sơ Hạ có chút kích động, "Đây là Birkin da cá sấu đó, giấc mơ của tất cả phụ nữ, không chỉ đắt tiền mà còn rất khó mua, một cái về tay cũng phải hơn một triệu, cậu đang cõng nửa căn nhà trên người nha."

Đường Khê nghe giá xong giật mình, không tin hỏi lại: "Bao nhiêu tiền?"

Diệp Sơ Hạ: "Hơn một triệu, đây không phải túi cậu à? Bao nhiêu tiền mà còn không biết?"

"Mình không biết mà." Đường Khê vẻ mặt mờ mịt cầm túi xách về, "Đây là Tần Kiêu đưa cho mình, thấy hợp với bộ quần áo hôm nay mặc nên mình mang theo."

Đường Khê chưa từng nghiên cứu qua những hãng túi xách xa xỉ, cũng không hiểu rõ lắm, trước kia túi xách của cô đều là đi dạo trong trung tâm mua sắm thấy thuận mắt thì mua, mấy trăm đến mấy ngàn đồng đều có, chưa từng lên tới vạn.

Chẳng qua sau khi kết hôn thì Tần Kiêu tặng cô rất nhiều túi, mỗi thứ 6 về nhà lại tặng cô một cái, đều là những hãng xa xỉ, cô biết không rẻ, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ đắt như vậy, một cái mà tốn hơn triệu, phòng làm việc nhỏ mà cô và Tô Chi hợp tác mở một năm cũng không có nhiều lợi nhuận như vậy.

Đường Khê thay đổi thái độ thờ ơ với túi xách, lòng bàn tay vuốt ve đường vân bên ngoài, "Cậu vừa nói đây là da gì?"

Diệp Sơ Hạ: "Da cá sấu."

Tô Chi cũng tiến lại gần, học theo bộ dáng Diệp Sơ Hạ cẩn thận vuốt ve chiếc túi birkin da cá sấu trị giá nửa căn nhà này, thổn thức nói: "Đây là thế giới của người giàu sao?"

Ba người vây quanh một chiếc túi, Diệp Sơ Hạ là biên tập viên tạp chí thời trang, đối với các nhãn hàng xa xỉ thuộc như lòng bàn tay, phổ cập thêm một chút kiến thức cho Đường Khê và Tô Chi, "Đây mới là túi Himalayan thông thường thôi, Hermes còn có một kiểu Himalayan đính kim cương, giá đắt hơn nhiều."

Đường Khê nhớ lại chiếc túi trên kệ ở phòng thay đồ, nói: "Hình như trong nhà mình cũng có một cái đính kim cương."

"Cũng là chồng cậu tặng cho cậu?" Diệp Sơ Hạ hỏi.

Đường Khê ừ một tiếng.

"Xem ra chồng cậu rất hào phóng với cậu nha, mới kết hôn được hai tháng mà có đôi con cá sấu trong nhà rồi."

Đường Khê không nói trong nhà cô chỉ có hai con, mà là cả một đàn.

"Xin chào, ba vị tiểu thư có muốn uống rượu không?" Một nhân viên bartender đến hỏi.

Đến quán bar đương nhiên là để uống rượu.

Đường Khê ngồi thẳng người, nhận lấy tờ menu trong tay bartender, gọi một ly Margaret nồng độ không cao.

Ba người gọi rượu xong, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Đường Khê và Tô Chi đi làm là có thể gặp nhau, chủ yếu là đã lâu không gặp Diệp Sơ Hạ.

Diệp Sơ Hạ hỏi Đường Khê, "Thế nào rồi?"

Đường Khê không hiểu cô ấy hỏi cái gì, "Cái gì thế nào?"

Diệp Sơ Hạ nhướng mày, "Cuộc sống sau hôn nhân đó."

Tô Chi dùng ngón tay nâng cằm cô lên, cười khanh khách xen vào, "Còn phải hỏi à? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, cứ như sắp búng ra nước ấy, cuối tuần ở nhà với chồng không đi ra ngoài, không cần hỏi cũng biết cuộc sống gia đình ngọt ngào thế nào mà."

Đường Khê đẩy tay Tô Chi ra, nhấp một ngụm rượu, ngón tay gõ gõ trên ly, đang định nói gì đó, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Phía trước bên phải cách bốn năm bàn có một người đàn ông ngồi ở giữa hàng ghế, mặc chiếc áo sơ mi màu đen, đôi môi mỏng mím lại, đường cong trên khuôn mặt cứng rắn lại sắc nét, hơi nghiêng đầu, như đang nghe người bên cạnh nói chuyện.

Đường Khê trong nháy mắt nhìn rõ mặt người đàn ông, trái tim như rơi lộp bộp, theo bản năng sống lưng căng thẳng, giơ tay che mặt mình.

Diệp Sơ Hạ thấy sắc mặt Đường Khê không ổn lắm, mở miệng hỏi: "Khê Khê, cậu sao vậy?"

Đường Khê hạ giọng nói: "Mình nhìn thấy Tần Kiêu."

"A, ở đâu ở đâu?"

Tô Chi vừa nghe Tần Kiêu đang ở đây, đầu quay trái quay phải tìm vị trí của anh.

Cô ấy mới chỉ nhìn mặt qua ảnh chụp, chính là bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của Đường Khê, chưa từng thấy người thật, cho nên rất hứng thú.

Đường Khê vội vàng giữ chặt cô ấy lại, "Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để Tần Kiêu thấy mình ăn mặc như vậy ở đây."

Tô Chi hiểu rõ gật đầu, "Đúng đúng đúng, trước mặt chồng cậu là vợ hiền."

Để Tần Kiêu nhìn thấy Đường Khê đến quán bar đêm hôm khuya khoắt, vỏ bọc ngoan ngoãn hiểu chuyện mà cô xây dựng bị bại lộ mất.

"Nhưng chồng cậu ở đâu nhỉ, mình không nhìn thấy, không phải cậu nhìn nhầm chứ?"

Diệp Sơ Hạ: "Đúng vậy, mình cũng không thấy."

Đường Khê sợ hai người bọn họ nhìn trái nhìn phải như vậy lại hấp dẫn sự chú ý của Tần Kiêu, nhỏ giọng nói: "Mình chỉ cho hai cậu xem, động tĩnh nhỏ thôi, đừng quá rõ ràng."

Cô dặn dò một câu, buông tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Kiêu, chỉ thấy Tần Kiêu không biết từ khi nào đã ngẩng đầu lên, khẽ nhướng mày, ánh mắt thâm thúy hơi nheo lại, như có như không đảo qua gương mặt cùng hàng xương quai xanh trắng nõn tinh xảo của cô.

Da đầu Đường Khê xiết chặt, vội vàng quay đầu lại, tránh tầm mắt của Tần Kiêu.

Tần Kiêu nhìn lướt qua bóng dáng quen thuộc kia, thấy cô cúi đầu, môi mím chặt, nét mặt khẩn trương chột dạ, khóe môi cong lên thật nhẹ, thu hồi tầm mắt, không nhìn ra cảm xúc gì bên trong.

Tô Chi vừa mới theo ánh mắt Đường Khê nhìn thấy Tần Kiêu, kích động nói: "Trời ơi, chồng cậu đẹp trai thật, người thật còn đẹp hơn so với ảnh gấp trăm lần."

Diệp Sơ Hạ vẫn không thấy Tần Kiêu ở đâu, lắc lắc cánh tay Đường Khê hỏi, "Ở đâu ở đâu, mình vẫn chưa thấy."

"Đừng hỏi nữa, hình như anh ta nhìn thấy mình rồi."

Đường Khê tâm loạn như ma, nghĩ lát nữa nếu Tần Kiêu tự hỏi mình vì sao lại ăn mặc như vậy, cô phải trả lời thế nào để khiến Tần Kiêu tin tưởng, mặc dù mình mặc một bộ váy gợi cảm đi uống rượu ở quán bar, nhưng tính mình vẫn ôn hòa, là một cô gái tốt nghi thất nghi gia.

Tô Chi nói: "Mình thấy anh ta đâu có nhìn sang đây, chắc là không thấy cậu đâu."

Tim Đường Khê sắp nhảy lên cổ rồi, rũ mắt không dám ngẩng đầu, một lát sau vẫn không nhịn được nâng mí mắt lên nhìn về phía Tần Kiêu.

Người đàn ông ngồi trên sofa, sống mũi cao thẳng, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư, cằm hơi nâng lên, uống một hơi cạn sạch rượu.

Dưới ánh đèn lờ mờ, yết hầu gợi cảm lăn qua lăn lại, giống như nhận thấy tầm mắt của cô, anh đột nhiên hướng mắt lên nhìn về phía này.

Đường Khê giật mình một cái, cuống quýt cúi đầu, tránh né ánh mắt của anh.

Lúc ngẩng đầu lên, cơ thể người đàn ông đối diện hơi ngửa ra sau tựa vào sofa, như thể là đã uống quá nhiều, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn bộ dáng này, hẳn là không chú ý đến mình đi.

Dù sao đèn quán bar tối như vậy, cách ăn mặc của mình lúc bình thường cũng không giống nhau, anh ta lại uống rượu, cho dù nhìn sang bên này cũng chưa chắc liếc mắt một cái liền nhận ra mình.

Đường Khê tự trấn an bản thân một chút, nói với Tô Chi và Diệp Sơ Hạ: "Hai người các cậu chơi tiếp đi, mình phải về."

Tô Chi và Diệp Sơ Hạ tỏ vẻ thông cảm.

Tô Chi đề nghị: "Hay là chúng ta cùng đi chỗ khác chơi?"

Sau khi kết hôn hai tháng mới ra ngoài chơi một lần, cư nhiên lại đυ.ng phải Tần Kiêu trong quán bar, đúng là số đen như chó, Đường Khê nào còn tâm tư chơi tiếp.

"Thôi, hẹn hôm khác nhé."

Đường Khê đưa lưng về phía Tần Kiêu đứng lên, cầm túi xách đi ra ngoài.

Cách đó không ra, Tần Kiêu thản nhiên mở mắt ra, ánh mắt thâm sâu đảo về phía bóng lưng Đường Khê rời đi.

Chiếc váy đen tuyền trên dáng người lả lướt, làn váy còn cách đầu gối một đoạn, lộ ra hai chân thon dài.

Ngón tay Tần Kiêu gõ gõ lên bàn, bên cạnh truyền đến giọng nói của Ngôn Tầm, "Anh Kiêu, nhìn cái gì đấy?"

Tần Kiêu thu hồi tầm mắt, đứng lên, nhàn nhạt bỏ lại hai chữ, "Đi đây."

Ngôn Tầm sửng sốt một chút, "Anh Kiêu đi luôn à? Vẫn chưa tới bến mà."

"Thôi được rồi, người ta đã kết hôn, không giống chúng ta." Hoắc Viễn Lâm xách một bình rượu lên, "Chúng ta uống."

Tần Kiêu không để ý tới mấy câu trêu chọc của bọn họ, đi thẳng ra ngoài.

***

Đường Khê đi tới cửa quán bar, trực tiếp gọi xe về nhà, trên đường nhận được tin nhắn của Tô Chi, nói không lâu sau khi cô đi không thấy Tần Kiêu đâu, phỏng chừng cũng rời đi.

Đường Khê một lòng lo sợ bất an, không chắc chắn rốt cuộc Tần Kiêu có nhận ra mình hay không, rối rắm một lát, cô lấy điện thoại ra, làm bộ không biết lúc trước Tần Kiêu nói trên Wechat có việc là đi quán bar, thăm dò nhắn tin cho anh.

Đường Khê: [Công việc bận rộn cũng đừng quên chú ý đến thân thể, nghỉ ngơi sớm một chút.]

Vài phút sau.

Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn - Tần Kiêu: [Ừ.]

Ừ.

Chỉ một từ thôi.

Thật đúng là đem phong cách lời ít ý nhiều quán triệt đến cùng.

Nhưng Tần Kiêu không nói gì khác chứng tỏ là không nhận ra mình, nếu nhìn thấy mình, khẳng định biết mình cũng nhìn thấy anh ở quán bar, sẽ không bày ra bộ dáng bận rộn tăng ca.

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, mãi mới có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện của mình và Tần Kiêu, lạnh lùng hừ một tiếng.

Rõ ràng là đến quán bar uống rượu, thế mà lại không biết xấu hổ trả lời tin nhắn của mình như vậy.

Anh ta quả là rất giỏi giả vờ!

***

Về đến nhà, Đường Khê đi vào phòng tắm tắm rửa, đổi lại váy ngủ ở nhà, vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Tần Kiêu ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, hai chân vắt lên nhau, một cánh tay đặt trên tay vịn, tư thái tùy ý lười biếng.

Nghe thấy tiếng phòng tắm mở ra, anh ngước mắt lên nhìn cô.

Mắt Đường Khê nhảy lên một cái, lo lắng anh ta đang ngồi trong bar rồi chợt nhìn thấy mình, trở về tìm mình tính sổ, chột dạ nói lắp, "Anh... Sao anh lại về?"

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Kiêu nhìn chằm chằm cô, tựa như cười mà không phải cười, mím môi không nói gì.

Cũng không biết là lười nói chuyện, hay là cảm thấy vấn đề này buồn cười.

Nhà của anh ta thì anh ta thích về lúc nào chẳng được, đâu cần lý do.

Đường Khê vừa nói ra liền ý thức được câu hỏi này của mình có chút ngu xuẩn, không phù hợp với nhân vật người vợ hiền lương thục đức phòng đơn gối chiếc, mỗi ngày đều mong chồng về nhà sớm một chút mà mình xây dựng, nhanh chóng sửa lại: "Không phải anh nói có việc sao?"

Bởi vì anh ta nói có việc, cho nên cô mới nghĩ anh sẽ không về nhà tối nay.

Tần Kiêu trầm giọng, "Bây giờ hết việc rồi."

Đường Khê: "..."

Bây giờ hết việc.

Đúng là một câu trả lời tuyệt vời.

Nói như không nói.

Trên người anh còn mặc quần áo lúc ở quán bar, Đường Khê đến gần anh, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt nhưng vẫn cố tình hỏi, "Anh uống rượu à?"

Tần Kiêu ừm một tiếng.

Đường Khê xoay người ra ngoài, "Em đi nấu cho anh một ít canh giải rượu."

"Không cần." Tần Kiêu gọi Đường Khê lại, vẫy tay với cô, "Lại đây."

Nét mặt Đường Khê cứng đờ, quả nhiên vẫn bị nhìn thấy, muốn vạch trần mình sao?

Một khoảnh khắc, trong đầu Đường Khê suy nghĩ rất nhiều chuyện, nội tâm sóng to gió lớn, trên mặt còn duy trì nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi đi tới trước mặt Tần Kiêu.

Trong lúc Đường Khê chờ Tần Kiêu chất vấn, Tần Kiêu từ phía sau lấy ra một cái túi màu tím, đưa cho cô, "Cho em."

Hóa ra không phải để chất vấn cô về việc đi đến quán bar, mà là để tặng cho cô một chiếc túi xách.

Trong đầu Đường Khê hiện lên công thức mà Diệp Sơ Ha vừa dạy.

Nửa căn nhà.

Nhìn lại phong cách tặng túi không nói nhiều hơn một chữ của Tần Kiêu, Đường Khê dường như nhìn thấy bốn chữ trên mặt anh.

Tài đại... Khí thô...

*Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang.

Mấy lần trước không biết túi này đắt như vậy, Tần Kiêu tiện tay đưa, Đường Khê cũng tiện tay nhận, sau đó trực tiếp bày lên giá trong phòng thay đồ làm bài trí.

Hôm nay biết giá của một cái túi, Đường Khê nhận lấy bằng hai tay, nghĩ nhận quà quý giá như vậy thì nên nói gì đó, nhưng nhất thời lại không biết nói gì cho phải, cô cân nhắc một lát, nhìn chằm chằm mặt Tần Kiêu, trịnh trọng nói: "Cảm ơn."

Tần Kiêu nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại nói cảm ơn, mấy lần trước đưa túi cho Đường Khê, cái cô nói không phải cảm ơn.

Anh lạnh lùng nói: "Trước đây em sẽ không nói cảm ơn."

Khi anh tặng cô túi xách, cô đều giả vờ thích, sau đó thổ lộ với anh, nói một số lời khen ngợi, say đắm anh, sau đó lại tỏ tình yêu anh đến chết đi sống lại.

Khó trách mỗi lần anh nghe cô bày tỏ xong đều không nói nên lời nhìn cô, phỏng chừng cảm thấy cô là một người phụ nữ ham mê phù phiếm, vì để cho anh tặng túi xách mà cố ý nịnh bợ.

Đường Khê cảm thấy xấu hổ vì mấy lần trước mình không có tí hiểu biết gì, giọng nói thành khẩn bổ sung mấy lần cảm ơn.

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn."

Ngoại trừ hôm nay, trước đó Tần Kiêu tổng cộng gặp cô tám lần, tặng cô tám cái túi xách.

Tần Kiêu: "..."