Chương 3: Lấy ra
Cô còn chưa nói hết câu, Diệp Liệt Thanh đã mở miệng: “Câm miệng đi tổ tông! Lát nữa sẽ tắc đường, cô cháu sẽ gây sự mất!”
Nghe thấy thế, Văn Uyển tức giận trừng mắt nhìn bên ngoài: “Bà ta muốn gây sự thì kệ bà ta, dù sao hiện giờ hai người đã chia phòng ngủ! Dượng còn sợ bà ta không cho dượng lên giường ư?”
Lông mày hơi rậm của Diệp Liệt Thanh nhíu lại: “Người nào nói cho cháu chuyện này? Chuyện của người lớn trẻ con ít hỏi thì hơn!”
Văn Uyển lại “xì” một tiếng, trong đôi mắt tràn ngập châm chọc: “Dượng vừa mới phân phòng ngủ, cô cháu đã lập tức ầm ĩ tới chỗ bác cả cháu, từ cái miệng rộng của bác gái kia của cháu…”
“Chậc chậc… Người ngoài biết hay không cháu không rõ lắm, nhưng mà lớn nhỏ của Văn gia cháu thì không người nào không biết…”
Nghe thấy thế, Diệp Liệt Thanh nghiến chặt răng, liên tục nhịn xuống nói ra những lời thô tục.
Bất ngờ xảy ra mưa to, khiên đoàn xe rời khỏi thành phố bị tắc dài.
Nhất là Văn Tuyết lựa chọn khách sạn ở vùng ngoại ô.
Trong quá trình lái xe Văn Tuyết chưa từng dừng gọi tới, Diệp Liệt Thanh trực tiếp tắt âm thanh điện thoại sau đó ném sang một bên.
Văn Uyển nhàm chán nhìn tắc đường, nhặt di động lên nhìn cuộc gọi nhỡ của Văn Tuyết:
“Chậc chậc… Chỉ mấy phút ngắn ngủi, hơn 20 cuộc điện thoại, sao dượng có thể nhịn được người cô bệnh thần kinh này của cháu nhỉ?”
Tắc đường khiến người ta thấp thỏm nóng nảy, Diệp Liệt Thanh vừa định lấy một điếu thuốc lá ra, dòng xe lại bắt đầu di chuyển về trước.
Trong lúc này nghiện thuốc lá mãnh liệt dâng lên, hắn nói với Văn Uyển bên cạnh: “Trong túi quần ông đây có thuốc lá, lấy ra giúp dượng…”
Nghe thấy thế Văn Uyển cởi dây an toàn trên người, hơi nghiêng người tiến lại gần Diệp Liệt Thanh, bàn tay nhỏ mò mẫm túi tiền:
“Không có bật lửa…”
Diệp Liệt Thanh nhíu mày, nghiêng người: “Ở tận cùng bên trong.”
“Ồ…”
Tay của Văn Uyển lại tiếp tục vươn vào trong túi mò mẫm mấy cái, sắc mặt Diệp Liệt Thanh bất ngờ thay đổi, giọng nói không nhịn được cao hơn mấy độ:
“Được rồi! Đừng tìm nữa…”
“Cháu đã chạm được nó.”
“Đừng…” Diệp Liệt Thanh lập tức giẫm lên chân phanh, hai tay của Văn Uyển nắm lấy, cả người ngã lên người Diệp Liệt Thanh.
Chỉ nghe Diệp Liệt Thanh kêu đau một tiếng, Văn Uyển dùng tay ấn lên túi quần của Diệp Liệt Thanh, vật to lớn mềm mại dần trở nên cứng rắn trong tay cô.
“Ồ… Dượng… Thật thú vị…”
Gương mặt Diệp Liệt Thanh xanh mét, chỉ cảm thấy phía dưới vừa đau vừa tê dại, người khởi xướng lại vẻ mặt ngạc nhiên như phát hiện ra món đồ chơi thú vị!
“Văn! Uyển!”
Hai chữ này gần như là từ kẽ răng nặn ra.