“Oan quá.” Bùi Tranh lập tức kêu oan, kể lại tình huống lúc đó: “... Trương Khai Bình không nghĩ ra là Tưởng Duật đang đùa cậu ta, không ngờ bị Diệp Tuệ Tuệ nghe đến nửa chừng, lúc đó con đã phủ nhận rồi, ai biết cô ta khuyết não, đã không tin còn đi tố cáo.”
Bùi Minh Hà hơi xấu hổ, không ngờ sự việc lại là như vậy. Thật sự là cô ta hiểu lầm ư? Nhưng đuổi chị Tôn không phải là giả đúng không?
Bùi Tịch An nghe lời giải thích của Bùi Tranh xong thì nói: “Con đi lấy quyển sổ màu xanh lam trong ngăn kéo phòng sách của cha đưa cho cô con đi, cha nghĩ một sinh viên đại học như cô con chắc cũng biết xem sổ sách.”
Bùi Tranh gật đầu, sổ sách kia là do cậu làm, đương nhiên cậu sẽ biết ở đâu, thế là nhanh chóng lên lầu rồi lại nhanh chóng cầm sổ sách xuống.
“Xem đi, đây là sổ sách của bảo mẫu Tôn mấy năm này, là cháu em ghi chép lại từng khoản, em nhận ra nét chữ của nó chứ?”
Bùi Minh Hà há miệng, mở từng trang từng trang sổ sách ra nhìn, càng xem sắc mặt càng tệ, đúng là nét chữ của Bùi Tranh, Bùi Tranh sẽ không cố ý hãm hại bảo mẫu chăm sóc mình mười mấy năm.
Nói cách khác chị Tôn thực sự lén lấy tiền nhà và đồ vật, còn không ít nữa chứ.
“Em...” Bùi Minh Hà lúng ta lúng túng không nói nên lời, trong lòng tiến thoái lưỡng nan. Đúng là cô ta đã hiểu lầm rồi nhưng trong lòng cô ta hoàn toàn không muốn thừa nhận, hơn nữa cho tới bây giờ cô ta vẫn cho rằng Lục Nùng không phải người tốt.
“Bùi Minh Hà, về sau em bớt quản chuyện nhà của anh đi, không cần em khoa tay múa chân với vợ con anh, đây là lần cuối cùng anh nói những lời này.”
Vẻ mặt Bùi Tịch An cực kì lãnh đạm, Bùi Tranh nhìn thấy cha mình như thế, nghĩ thầm cô mình thật tuyệt với, bao nhiêu năm như vậy, cha mình luôn luôn nói được làm được, nếu như lần sau cô mình còn dính vào chuyện nhà mình thì...
Bùi Tranh sợ run lên.
Không biết cô mắc bệnh gì mà mỗi lần đến xía vào chuyện nhà cậu cũng đều bị cha cậu làm cho bẽ mặt, kết quả cuối cùng vẫn không rút ra bài học, chỉ mong lần này sẽ nhớ kỹ.
Đáng tiếc cuối cùng cậu vẫn đánh giá cao EQ của cô mình.
Bởi vì cô lại một lần nữa trợn mắt nhìn Lục Nùng.
Bùi Tranh: “...”
Lục Nùng cũng rất vô tội, cô đã sớm đoán được kết cục của việc vả mặt này nên chỉ nhàm chán kêu thầm trong lòng “Mau chóng đẩy nhanh tiến trình đi, chị đây mệt rồi”.
Kết quả không cẩn thận thể hiện vẻ mặt ra ngoài, vừa hay bị Bùi Minh Hà nhìn thấy.
Bùi Minh Hà coi vẻ nhàm chán của Lục Nùng thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong lòng càng tin chắc quan điểm về cách làm người của Lục Nùng. Hồ ly tinh, mục đích vào nhà họ Bùi không tốt, dù cho bây giờ chưa làm gì thì về sau vẫn sẽ không tha cho Tiểu Tranh.
Hơn nữa Bùi Tịch An không nể mặt cô ta chút nào, giọng điệu khi đối mặt với cô ta như đối mặt với người xa lạ làm cô ta càng không cam lòng.
Càng không cam lòng, cô ta lại càng muốn xía vào chuyện của Bùi Tịch An, chuyện của Bùi Tranh, để chứng minh cô ta không phải người xa lạ mà là em gái ruột trong lòng anh cô ta.
Càng không cam lòng cô ta lại càng chán ghét Lục Nùng đang xem trò cười của mình.
Thế là cô ta nói với Lục Nùng một cách ác ý: “Cô kiêu ngạo cái gì? Vì chị Mai mà anh trai tôi không kết hôn suốt mười mấy năm, cô cho rằng cô mới tới vài ngày là có thể đánh bại vị trí của chị Mai ở trong lòng anh trai tôi ư?”
“Tôi cho cô biết, đừng có nằm mơ!”
Vừa dứt lời, không thấy nét mặt Lục Nùng biến hóa gì nhưng vẻ mặt Bùi Tịch An lại lập tức lạnh như băng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Sau khi vang lên ba tiếng, Bùi Tranh thấy không ai quan tâm điện thoại, chỉ đành tự mình đi tới nhận.
“Alo? Cái gì!?”
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Minh Hà, vẻ mặt muốn chửi bậy nhưng lại không chửi được.
“Tống Khiêm vào bệnh viện rồi, ngộ độc thức ăn, đang được cấp cứu.” Cậu nhanh chóng nói xong sự việc, nhìn về phía Bùi Tịch An.
“Sao lại như thế!?” Bùi Minh Hà chất vấn the thé.