Thập Niên 60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính

Chương 9

Nhìn thấy sắc mặt Lục Nùng chợt biến, Bùi Tranh dường như phát hiện ra đại lục mới, cẩn thận liếc cô một cái, sau đó bừng tỉnh, khóe miệng nhếch lên thật cao.

“Dì Lục, mau tới đây ngồi, hôm nay là lần đầu tiên người nhà cả nhà chúng ta ăn cơm cùng nhau, dì Lục đừng khách sáo, về sau chúng ta ở chung thật vui vẻ nhé dì Lục.”

Vẻ mặt Bùi Tranh cực kì nhiệt tình, làm chị Tôn bưng thức ăn bên cạnh thấy mà ngơ ngẩn.

Dì Lục dì Lục dì Lục... Lục Nùng sắp bị hai chữ này tẩy não rồi.

“Ôi, con trai ngoan, dì cảm động quá, về sau chúng ta hãy ở chung thật vui vẻ nhé! Con! Trai! Lớn!”

Lục Nùng nói với vẻ mặt cảm động, nào, tổn thương lẫn nhau đi.

Đừng nói chứ, nhiệt tình phối với cảm động đã thể hiện sâu sắc tình mẹ kế con riêng!

Lúc này đến phiên Bùi Tranh sắc mặt khó coi, chờ lúc cậu lại muốn nói gì đó thì Bùi Tịch An vẫn ở bên cạnh không nói gì lại nhìn thoáng qua Bùi Tranh với vẻ mặt cảnh cáo, nói: “Ăn cơm thôi.”

Bùi Tranh còn tâm bất cam tình bất nguyện hơn so với lúc gọi vừa nãy, sau khi ngồi xuống vẫn không quên trừng Lục Nùng.

Lục Nùng mỉm cười đáp lại.

“Cơ thể ông nội bà nội con có khỏe không?” Bùi Tịch An hỏi Bùi Tranh.

Rất nhanh, sự chú ý của Bùi Tranh đã bị chuyển đến đề tài ông nội bà nội, suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây trời mưa, đầu gối ông nội khó chịu, bà nội thì đau cổ tay. Con bảo bà đừng làm việc nữa, có bảo mẫu mà, nhưng bà không nghe nói không ngồi yên được, cô cũng không khuyên được.”

“Nhưng có thuốc chồng cô đưa, ông nội bà nội đều nói có tác dụng.”

“Ừ.” Bùi Tịch An gật đầu: “Còn con thì sao? Khai giảng đến học ở trường Bắc Đại, đã chuẩn bị bài trước chưa?”

Bùi Tranh nghe xong rất phản cảm, cho rằng ba cậu cảm thấy cậu không được nên nói không được vui lắm: “Đừng coi thường con, con có thể thi đậu Bắc Đại, sẽ không kém hơn người khác.”

Lục Nùng vẫn luôn chăm chú vào bát cơm nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tranh. Cô chỉ biết là trong sách Bùi Tranh là một sinh viên chưa học xong đại học chưa không biết cậu học Bắc Đại.

Nếu là như vậy, thảo nào ở trong sách lúc Bùi Tranh xuống nông thôn làm thanh niên trí thức lại âm thầm giúp đỡ những giáo sư bị điều xuống cơ sở rèn luyện này, cũng vì vậy mà sau khi kiếp nạn kết thúc đã thu hoạch được mạng giao thiệp rộng. Chắc lúc đó cậu nghĩ tới thầy cô giáo và bạn học cũng bị điều xuống cơ sở rèn luyện, ắt hẳn trong lòng không vượt qua được lằn ranh kia.

Bùi Tranh tưởng là Lục Nùng nghe nói cậu có thể thi đậu Bắc Đại mới vô cùng kinh ngạc, bèn tỉnh bơ hất đầu, kiêu ngạo mà “hừ” một tiếng.

Quả thực cậu có tư cách kiêu ngạo, bất luận ở thời đại nào, sinh viên gần mười sáu tuổi đều có thể gọi là một thiên tài.

Lục Nùng không làm cậu chưng hửng, sau ba giây đồng hồ lại tiếp tục cúi đầu ăn, còn đút Cố Hoài một ngụm canh.

Món chính của bữa tối là màn thầu, đồ ăn kèm là bắp cải xào và rau xanh xào, cộng thêm một bát canh trứng cà chua, làm bữa phụ dễ tiêu hóa cho riêng Cố Hoài.

Theo đạo lý mà nói, ở thập niên sáu mươi, hai món ăn một món canh kèm với màn thầu bột mì chắc chắn không tồi, nhưng chị Tôn nấu ăn không bỏ dầu, lại xào hai loại rau không ăn dầu, khiến hai món này không giống xào mà giống nấu hơn.

Cho dù bỏ thêm mấy miếng thịt heo thì mùi tanh của thịt cũng rất nặng, Lục Nùng được nuông chiều từ bé, đồ ăn phải thái nhỏ, quả thật ăn không quen.

Vì vậy cô chỉ múc cho mình một bát canh trứng cà chua và ăn non nửa cái màn thầu.

Cơm nước xong, Bùi Tranh ôm Cố Hoài đi liền, đồng thời làm bộ không nhìn thấy ánh mắt lấy làm lạ của cha ruột mình, dĩ nhiên Cố Hoài cũng không khóc không quấy ngoan ngoãn đi theo cậu.

Không thể không nói vô cùng thần kỳ.

Bùi Tịch An và Lục Nùng về tới phòng ngủ, giúp cô chuyển sách tới phòng sách.

Ban đầu Lục Nùng định tìm Bùi Tranh giúp, nhưng Bùi Tịch An nghe xong đã nói không cần.

Sau khi chuyển sách đến phòng sách, Bùi Tịch An ngồi đọc sách sau bàn, Lục Nùng thì bận sắp xếp sách lên trên giá. Sách của cô rất nhiều, cuối cùng giá sách có vẻ không chứa hết được, Bùi Tịch An thấy thế bèn để sách xuống nói: “Ngày mai tôi sẽ bảo Tiểu Chu làm một cái giá sách nữa.”

“Thật ư?” Lục Nùng mừng rỡ, sau đó được đằng chân lân đằng đầu nói: “Thế có thể làm một cái bàn nữa không, tôi muốn có một chỗ học tập.”

“Được.”

Lục Nùng không ngờ Bùi Tịch An dễ nói chuyện như vậy, cô chân thành nói cám ơn, càng thêm yên tâm về cuộc sống chung trong tương lai.

Tận tới tối lúc rửa mặt xong lên giường ngủ, Lục Nùng mới cảm giác có lẽ mình đã yên tâm quá sớm.