Thập Niên 60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính

Chương 6

Tính cách nguyên chủ khá nhu nhược mẫn cảm, bị mẹ Lục lấy cái chết ép thì sợ hãi, đành phải cắn răng không đi học nữa, nhưng cô ấy thông minh, chỉ tạm nghỉ học chứ không bỏ học.

Trùng hợp là bệnh viện chỗ chú hai của nguyên chủ đang tuyển y tá, trở về nói cho người nhà, nguyên chủ ôm tâm lí thử một lần, mua mấy quyển sách chuyên ngành xem vài ngày rồi đi thi, không ngờ lại thi đậu.

Thế mới xảy ra một loạt chuyện sau này, có thể nói cuộc đời nguyên chủ đi đến tình trạng như bây giờ chính là do bị người nhà làm loạn hết lần này đến lần khác.

Lục Nùng đã không còn gì để nói nữa, thì ra trên đời thật sự có người nhà kì lạ như thế.

Phải biết rằng chất lượng sinh viên thời đại này cực kì cao, sau khi tốt nghiệp sẽ được bố trí công việc, thậm chí lúc đi học cũng không cần nộp học phí, có quốc gia trợ cấp cho.

Phải não tàn cỡ nào mới có thể làm được chuyện không cho con học đại học này.

Không được, vẫn phải học đại học.

Vừa hay trước khi bản thân Lục Nùng xuyên tới mới vừa học năm nhất xong, dứt khoát tiếp tục học ở thời đại này. Tuy là chuyên ngành không giống nhau, nhưng bản thân Lục Nùng cũng là một học bá, có lòng tin có thể lấy được bằng tốt nghiệp.

Sau khi quyết định phải học đại học, Lục Nùng cất giấy chứng nhận quan trọng lại một chỗ, sau đó nhìn chằm chằm hai hòm sách sách to trên mặt đất mà suy tư.

Hiện nay chỉ có thể đặt hai cái hòm sách này dưới giường, nếu như nhớ không lầm thì tầng hai có một phòng sách, từ ngày đầu tiên Lục Nùng vào cửa, chị Tôn đã cảnh cáo cô không được phép vào.

Dĩ nhiên Lục Nùng không phải người ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khi chủ nhân không ở nhà, quả thực cô không tiện tự ý vào gian phòng riêng tư. Bây giờ Bùi Tranh đã trở về, lát nữa xuống dưới hỏi cậu xem có thể bỏ những quyển sách này vào phòng sách hay không.

Tốt nhất là có thể sắp xếp cho mình cái góc nhỏ ở phòng sách, cô cũng cần một chỗ chuyên dùng để đọc sách học tập.

Còn lại đàn vi-ô-lông và quần áo đồ dùng hàng ngày, hộp đàn vi-ô-lông đặt ở chỗ nắng không chiếu tới, quần áo gấp gọn móc gọn xong bỏ vào trong tủ quần áo màu trắng sữa.

Đừng nói chứ, gu thời trang của nguyên chủ cũng không tệ lắm, không có món nào đỏ tía hoa hòe hoa sói.

Đợi mọi thứ đều thu dọn xong thì đã qua ba giờ rồi, cả người Lục Nùng đầm đìa mồ hôi giống như nhúng qua nước một lần, cơ thể này thật đúng là đã rất yếu rồi.

Lục Nùng nghỉ chốc lát, trên mình dính dáp khó chịu, dự định tắm rửa.

Trong phòng vệ sinh có bồn tắm, cô vặn một bồn nước nóng, thử thấy độ ấm vừa phải thì cởϊ qυầи áo ra ngồi vào trong bồn tắm.

Đáng tiếc không có cánh hoa, Lục Nùng hơi tiếc nuối, không biết Bùi Tiểu Tranh và Cố Tiểu Hoài sống chung thế nào. Ừm, làm mẹ ruột, đương nhiên cô có thể nhìn ra Cố Tiểu Hoài cực kì thích người anh trai Bùi Tiểu Tranh này.

Suy nghĩ một chút, Lục Nùng hơi buồn ngủ.

...

Mười hai giờ trưa.

“Cộp, cộp, cộp...” Tiếng bước chân vững vàng vang lên, một người đàn ông thân hình cao lớn khoan thai đi dọc theo cầu thang lên tầng hai, đi thẳng vào phòng sách trong căn nhà yên tĩnh.

Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy mãi, chân mày người đàn ông cau lại, tưởng con trai đang lãng phí nước, anh gõ cửa một cái, âm thanh mang theo sự cảnh cáo, thấp giọng nhắc nhở: “Bùi Tranh.”

Người ở bên trong không trả lời.

Bùi Tịch An dừng chân lại, xoay người đi tới cửa phòng Bùi Tranh, gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp, anh lập tức đẩy cửa ra.

Chỉ thấy trên giường đơn, Bùi Tranh đang khò khò ngủ say, mà đè trên người cậu là một cậu bé đáng yêu, cũng đang ngủ đến mức không biết trời đất.

Bùi Tịch An sửng sốt, hình như không ngờ sẽ thấy hình ảnh như vậy. Một lát sau, anh khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, nhẹ nhàng đóng cửa rồi lại trở về phòng vệ sinh.

Lúc này Bùi Tịch An trực tiếp đưa tay đẩy cửa phòng vệ sinh ra.