Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 1: Ở Lại Chỗ Này 1

Tháng bảy năm 1990.

Tháng bảy ở thành phố Tân An vừa khéo là mùa hè, không khí vào ngày thường giống như bị nướng lên, cuốn đến trên người đều là khô nóng.

Nhưng buổi chiều hôm đó vừa mới đổ một cơn mưa, hơi nóng đều bị mưa to cuốn đi, thời tiết lập tức mát mẻ hơn rất nhiều.

Địa thế nhà họ Lâm khá tốt, xung quanh không có nhà cao tầng che khuất, khi xây nhà cũng vô cùng chú ý thông gió, cả nhà Trương Tú Mai ở lầu ba, gió lùa vào, giữa hè thoải mái hiếm có.

Trương Tú Mai nấu cơm xong, một tay bưng một mâm đồ ăn từ torng nhà bếp vào nhà chính, mới vừa đi tới cửa đã nghe tiếng cãi lộn của con trai và con gái ở trong nhà.

"Của chị! Đó là của chị!"

Đứa con gái mười hai tuổi Chu Mỹ Châu thét to với đứa con trai đen gầy Chu Gia Bảo.

Nhưng thét to thì thét, cái tay cầm chén dĩa của bà ta cũng không có bất cứ động tác gì.

Chu Gia Bảo mười tuổi đang cầm một miếng dưa lưới trong tay, vốn không quan tâm tới Chu Mỹ Châu, chỉ đưa quả dưa dính nước đầy mặt đầy tay vào trong miệng.

Trước khi hai người ăn đã phân chia rõ ràng, mỗi người một miếng, kết quả Chu Gia Bảo ăn quá nhanh, ăn xong của mình thì trực tiếp lấy của chị gái Chu Mỹ Châu.

"Không phải chỉ là một miếng dưa lưới thôi sao?"

Trương Tú Mai bước vào bậc cửa, nói với con gái, "Tiểu Bảo là em trai, con phải nhường nó."

Chu Mỹ Châu uất ức mấp máy miệng, nhưng có lẽ đã quen rồi, cũng không phản bác.

Trương Tú Mai dọn chén dĩa trong tay lên bàn, không có nói với Chu Mỹ Châu nữa, lại yêu thương nói với Gia Bảo: "Được rồi, Tiểu Bảo, con cũng đừng ăn quá nhiều, lát nữa chờ cha con về rồi ăn cơm, ăn nhiều dưa như vậy, làm gì còn bụng ăn cơm?"

Chu Gia Bảo cũng không biết là nghe lọt tai lời này của mẹ cậu ta hay là ngửi thấy mùi thịt, quả nhiên thả dưa lưới trong tay xuống, ánh mắt nhìn ở hai dĩa đồ ăn ở trên bàn.

Một dĩa sườn xào chua ngọt, một dĩa trứng xào khổ qua.

Cậu ta vươn tay cầm lấy một miếng sườn nhét vào trong miệng, có lẽ hơi phỏng miệng, "hút" một tiếng, vội vàng cắn vài cái rồi nuốt vào cổ họng.

Chu Mỹ Châu cũng không uất ức nữa, cũng cùng em trai gắp một miếng vào miệng.

"Chậm một chút, đừng gấp như vậy, cẩn thận phỏng miệng."

Trương Tú Mai vội rót một ly nước cho con trai mình, nói, "Mới vừa xào, rất nóng."

"Mẹ."

Chu Mỹ Châu nhai xương sườn xong, phun xương ra, ngẩng đầu nhìn mẹ cô ta, nói, "Mẹ, sau này chúng ta có thể cứ ở chỗ này mãi không? Con không muốn trở về."

Nhà họ Chu vốn ở trong một thôn núi xa xôi, nơi đó rất nghèo, đừng nói một dĩa sườn xào chua ngọt, trong món ăn bình thường có thể thấy ít bọt của thịt đã không tệ rồi, còn có trứng gà, nhà bọn họ tự nuôi gà, nhưng trong nhà trông coi rất nghiêm, sao có thể mỗi ngày có trứng gà ăn? Mười ngày nửa tháng trên bàn cơm có thể có một dĩa canh trứng nát thêm ít mảnh vụn trứng đã rất không tệ.

Chỉ thế thôi, bà nội của bọn họ còn luôn cằn nhằn với bọn họ, nói: "Các con thì hạnh phúc rồi, nhìn xem cuộc sống bây giờ của các con, có cơm tẻ ăn no, bữa nào cũng có đồ ăn xào bằng mỡ heo, luôn luôn có bữa thịt ăn, có biết trước kia cha mẹ ăn không đủ no không?"

Không chỉ là ăn, còn có ở mặc, ở quê chuột chạy tán loạn, trời mưa bức tường bằng gạch còn có thể bị rỉ nước, làm sao lớn bằng ở nhà lầu?

Trước kia năm mới mới có thể mua vải may một bộ áo mới, ngày thường đều mặc quần áo cũ được sửa lại của người lớn, bây giờ ở đây, chị cô bé không biết cho cô ta bao nhiêu quần áo.

Chu Mỹ Châu ở nhà họ Lâm mấy tuần, đã hoàn toàn không muốn quay về thôn họ Chu nữa.

Trương Tú Mai cũng không muốn lại quay về thôn họ Chu.

Không chỉ có cuộc sống khốn khổ, bị mẹ chồng gây khó dễ làm sao sống thoải mái?

Nhưng chuyện này chưa quyết định không tiện nói với bọn nhỏ, chỉ nói: "Nơi này cái gì cũng cần tiền, sống ở đây làm sao dễ dàng chứ? Các con không quay về đi học à?"

Con mắt Chu Mỹ Châu xoay vòng, than thở nói: "Mẹ, không phải chị rất có tiền sao? Có một căn nhà lầu cho thuê lớn như vậy. Con nghe bà ngoại nói, tiền thuê của hai tầng dưới mỗi tháng đã có hơn một ngàn, chúng ta cứ ở nơi này, sao không được?"

Đối với Chu Mỹ Châu mười hai tuổi, vẫn sinh hoạt ở thôn núi hẻo lánh mà nói, làm việc ở trên thị trấn, tiền lương một tháng mấy chục đồng đã là một khoản tiền khó lường, càng đừng nói một tháng vậy mà có thu nhập hơn một ngàn, quả thực là giàu có không thể tưởng tượng.

Chị cô bé thế nhưng có hai tòa lầu lận!

Nghĩ đến đây, Chu Mỹ Châu hâm mộ không thôi.