05.
Từng lỗ chân lông của tôi lạnh toát.
Tôi nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, vờ như không có việc gì nói: “Kiểm tra đấy, anh đẹp trai như vậy, em sợ có cô nàng nào đó trong công ty ba anh câu anh đi mất.”
Ninh Chỉ mỉm cười: "Đời này anh chỉ có em thôi."
Hình như anh ta mệt mỏi thật, nằm trên giường một lúc rồi thϊếp đi.
Có thể do anh ta không đề phòng tôi, Ninh Chỉ không để điện thoại bên người.
Tôi vội giật lấy điện thoại, chạy xuống nhà.
Lần này, tôi quyết tâm tìm cho ra phần mềm để mở khóa.
Nhưng thật đáng thất vọng, tôi không tìm thấy phần mềm đó.
Nhưng tôi lại phát hiện một thông tin mới.
Trong điện thoại của Ninh Chỉ, có một bản ghi chú được mã hóa.
Tôi liếʍ môi khô khốc, tôi nhắm mắt thử đại mấy cái mật khẩu, ấy vậy mà tôi thật sự mở được.
[Tôi đã lừa Tiểu Mông, cô ấy không bị mất trí nhớ vì bị ngã mà nguyên nhân thực sự khiến cô ấy mất trí nhớ là một tai nạn xe hơi.]
[Một tuần trước, tôi đưa Tiểu Mông đi du lịch tự túc. Nhân cơ hội này, tôi muốn cầu hôn cô ấy, nhưng không ngờ chuyến du lịch cầu hôn lãng mạn này lại trở thành cơn ác mộng của chúng tôi.]
[Chúng tôi gặp một người đàn ông đi nhờ xe ở trên đường. Lúc đó trời mưa rất to lại còn ở nơi hoang vu. Tiểu Mông lương thiện cho anh ta lên xe nhưng chúng tôi không ngờ tới người đàn ông này lại là kẻ gϊếŧ người đang trên đường chạy trốn.]
[Nhưng khả năng ngụy trang của anh ta quá tốt nên chúng tôi đã không phát hiện ra, cho đến khi anh ta rút dao ra muốn ra tay với tôi. Lúc tôi vật lộn với anh ta, chiếc xe đã tông vào một cái cây, đầu Tiểu Mông bị thương nhưng may mắn là chúng tôi không bị thương nặng.]
[Kẻ sát nhân đã bị bỏ tù nhưng tôi phát hiện ra tình trạng của Tiểu Mông vô cùng bất ổn. Cô ấy không chỉ bị suy giảm trí nhớ, có khi còn không nhớ nổi chuyện vừa xảy ra vào một tiếng trước. Điều khiến tôi đau đầu nhất là cô ấy bắt đầu ảo tưởng trong biệt thự có xác chết.]
[Thậm chí cô ấy còn thường nghi ngờ tôi không phải là Ninh Chỉ thật sự. Vì sự an toàn của cô ấy, tôi không thể không khóa tất cả các cửa ra vào của biệt thự.]
Lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, điện thoại trong tay tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Nhưng lúc này tôi không còn tâm trí để nhặt chiếc điện thoại lên nữa.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của tôi?
Người có vấn đề là tôi, không phải Ninh Chỉ.
Não tôi càng lúc càng đau, trong cơn mê loạn, tôi nghe lại bài hát của Dư Giai Vận.
Tôi đau đớn ngồi dưới đất, thở hổn hển.
Lúc lâu sau tôi mới quay về phòng, đặt điện thoại trở lại vị trí ban đầu.
Nhân lúc Ninh Chỉ đang ngủ say, để xác minh phỏng đoán của mình, tôi lại mở sàn nhà nơi tìm thấy thi thể một lần nữa.
Nơi đó trống rỗng, không có xác chết nào cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra, người bị bệnh là tôi.
Không có xác chết nào trong biệt thự cả, mọi thứ chỉ là di chứng của vụ chấn động não mà thôi.
Sau khi nghĩ thông, tôi thả lỏng hơn không ít.
Vì đây đều là những di chứng tạm thời, một ngày nào đó tôi sẽ khỏe lại.
Ban đêm.
Khi đang ngủ thì tôi bị đánh thức bởi một tiếng động lạ.
Tôi mở mắt ra thì thấy Ninh Chỉ đang quay lưng về phía mình, ngồi trước bàn trang điểm.
Ninh Chỉ trong gương vô cảm.
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, không hiểu nửa đêm nửa hôm anh ta ngồi đó làm gì.
Hình như Ninh Chỉ không nhận ra tôi đã tỉnh dậy.
Chỉ thấy anh ta nâng tay, ra sức xé nát mặt mình.
Tôi kinh hoàng nín thở.
Qua gương, tôi nhìn thấy Ninh Chỉ xé một mảng da người, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ——
Một người đàn ông có khuôn mặt bình thường với đôi mắt hình tam giác ngược.
Tôi chắc chắn mình chưa từng gặp qua gương mặt đó nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.
Đột nhiên, tóc gáy tôi dựng đứng.
Tôi nhìn vào trong gương, đôi mắt của người đàn ông đang nhìn thẳng vào tôi.
Dần dần--
Khóe môi ngoác ra, cười toe toét.
"Bị em phát hiện rồi."