04.
[Trong biệt thự có rất nhiều thi thể, cô phải học cách kiểm soát sắc mặt của mình.]
Giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán tôi.
Tôi tái mặt ngồi đó.
Ninh Chỉ đặt một miếng thịt ba chỉ vào chén của tôi.
"Tiểu Mông, sao sắc mặt em tệ thế?”
Khóe môi giật giật vài cái, tôi gượng cười nói: "Không sao, tối hôm qua ngủ không ngon thôi."
Ninh Chỉ lo lắng liếc nhìn tôi rồi đột nhiên quay sang nhìn chiếc tủ lạnh đối diện chéo tôi.
Khóe miệng Ninh Chỉ nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tiểu Mông, vừa rồi em có nghe thấy gì không?"
Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh, vững vàng nói: "Không."
Có lẽ ánh mắt của tôi quá thản nhiên, Ninh Chỉ chậm rãi thu tầm mắt lại.
"Em mau ăn đi. Nào, để anh thêm chút tương ớt Hàn Quốc cho em."
Ninh Chỉ múc rất nhiều tương ớt, trực tiếp cho vào bát tôi.
Tương ớt đỏ tươi trộn lẫn thịt ba chỉ, tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn.
Buổi chiều, Ninh Chỉ lại lấy lý do vì công ty để rời đi.
Tôi đứng ở cửa sổ nhìn Ninh Chỉ lái xe ra khỏi biệt thự liền lập tức chạy vào mở tủ lạnh.
Thứ khiến tôi hoảng hốt chính là, trong tủ lạnh không có cái xác nào.
Nhưng tôi nhớ rõ ràng tôi đã nhìn thấy một cánh tay.
Trước đó, tôi vẫn luôn dõi theo mọi hành động của Ninh Chỉ, tôi chắc chắn anh ta không hề dọn dẹp tủ lạnh.
Cảm giác sợ hãi ám ảnh tôi.
Nguyễn Mông, cô phải tỉnh táo.
Tôi tự nói với chính mình.
Tôi trở về phòng, bắt đầu tìm lại những ghi chú mà tôi đã để lại.
Mẩu giấy là một manh mối rất quan trọng đối với tôi.
Đây là gợi ý tôi để lại cho chính mình.
Nhưng tôi đã tìm khắp phòng nhưng vẫn không tìm thấy mảnh giấy nào.
Ngay khi tôi đang rất thất vọng thì đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh gì đó.
Tiếng sột soạt có chút yếu ớt, có chút nặng nề.
Hình như âm thanh phát ra từ dưới sàn nhà.
Tôi nằm ra sàn, xác định âm thanh phát ra từ bên dưới.
Tôi bắt đầu sờ soạng trên mặt sàn.
Quả nhiên, trên mặt sàn có một chốt mở nhỏ.
Khi tôi ấn vào chốt mở, sàn nhà cũng mở ra.
Một mùi hương kinh tởm xộc vào mũi.
Tôi vội lùi lại vài bước.
Dưới sàn nhà nhỏ hẹp là một người phụ nữ đang co ro.
Người phụ nữ đã chết, một con chuột to tướng đang gặm cắn thi thể của cô ta.
Âm thanh tôi nghe thấy vừa rồi là do con chuột phát ra.
Khoảng trống giữa các ngón tay của người phụ nữ, có mảnh giấy.
Tôi chịu đựng sự buồn nôn và nỗi sợ, run rẩy vươn tay về phía xác chết người phụ nữ.
Bỗng nhiên--
Đầu của xác chết rơi thẳng xuống, đáp xuống cạnh tay tôi.
Đôi mắt to đen láy đó nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hét lên, lập tức rút mảnh giấy ra, đóng sàn nhà lại.
Nỗi sợ hãi khủng khϊếp khiến cả người tôi run rẩy không ngừng.
Đôi tay tôi run lẩy bẩy mở mảnh giấy ra xem.
[Đến nhà kho trong vườn, nơi đó có câu trả lời mà cô đang tìm kiếm.]
[Cô sẽ phát hiện, mỗi ngày cô sẽ tỉnh giấc vào lúc 10 giờ 25 phút không hơn không kém.]
Lúc này tiếng xe từ bên ngoài truyền đến.
Không ngờ Ninh Chỉ quay lại nhanh như vậy.
Tôi lập tức giấu mảnh giấy đi.
Vẻ mặt Ninh Chỉ có chút mệt mỏi: "Tiểu Mông, anh hơi mệt, muốn ngủ một lát.”
Anh ta nằm vật ra giường rồi tiếng hít thở nhanh chóng trở nên đều đặn.
Chiếc điện thoại điều khiển tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong biệt thự để trên nóc tủ đầu giường.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đó.
Tôi muốn lấy điện thoại.
Rời khỏi đây.
Mặc cho nơi này có bí mật gì, tôi nhất định phải chạy ra ngoài báo cảnh sát.
Tôi vội cầm điện thoại lên, tìm kiếm phần mềm điều khiển khóa cửa mà mảnh giấy đã ghi.
Nhưng tôi càng vội vàng thì càng không thu được gì.
Đột nhiên, một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay tôi.
"Tiểu Mông, em xem điện thoại của anh làm gì?"
Không biết từ lúc nào, Ninh Chỉ đã mở mắt, cười quái dị nhìn tôi.