03.
Khoảnh khắc ấy, tôi lạnh người.
Thậm chí còn không nói nên lời.
Ninh Chỉ bỗng bật cười: "Được rồi, Tiểu Mông, sao em lại hoảng sợ thế? Anh chỉ đùa với em thôi mà.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng sau lưng đã lấm tấm mồ hôi.
Ninh Chỉ đứng dậy đi vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh xong, Ninh Chỉ lại quay về ngủ thϊếp đi.
Nhưng tôi không ngủ nổi.
Không biết đã qua bao lâu, ngay lúc tôi đang nhộn nhạo vô cùng thì nghe thấy tiếng Ninh Chỉ xuống giường một lần nữa.
Lần này, chắc chắn Ninh Chỉ đã ra ngoài tôi mới chậm rãi hé mắt.
Tôi đến bên cửa sổ, nấp sau rèm cửa, nhẹ nhàng ló đầu ra ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy Ninh Chỉ đang đi về phía phòng kho như trong mẩu giấy nói.
Đột nhiên, Ninh Chỉ dừng chân, đột ngột quay người lại.
Anh ta nhìn thẳng về phía tôi.
Ngực tôi phập phồng dữ dội, nấp sau rèm cửa thở hổn hển.
Lát sau, lúc tôi thò đầu ra một lần nữa thì Ninh Chỉ đã vào phòng kho rồi.
Tôi lập tức lao xuống cầu thang.
Trên cửa phòng kho có một ổ khóa lớn.
Một tia sáng yếu ớt mờ ảo chiếu qua khe hở trên cửa gỗ.
Nhịp tim gia tốc, cổ họng khô rát, toàn thân căng thẳng.
Ninh Chỉ đang làm gì trong đó?
Tôi áp vào khe cửa, muốn nhìn xem bên trong có gì.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy hai đầu bàn chân trắng toát.
Các ngón chân chĩa thẳng vào mặt tôi.
Một nhãn cầu bỗng xuất hiện sau mấy ngón chân ấy.
Tôi hoảng sợ lùi lại một bước.
Cơn chóng mặt mơ màng đó lại ập đến, trước mắt tối đen rồi tôi không biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh lại, đã là mười giờ hai mươi lăm ngày hôm sau.
Ninh Chỉ ngồi bên giường lo lắng nhìn tôi.
"Tiểu Mông, sao đêm qua em đi vệ sinh lại đột ngột ngất xỉu ở bên trong.”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Ký ức về đêm qua bỗng trở nên rất mơ hồ.
Tôi chỉ nhớ bản thân đi theo Ninh Chỉ vào sân nhưng ở trong đó có gì thì tôi lại không nhớ được.
Nhưng tôi có thể chắc chắn, tôi không ngất ở trong nhà vệ sinh.
Mà là tôi đã thấy một thứ gì đó vô cùng kinh khủng.
“Tiểu Mông, bữa trưa hôm nay là anh đặc biệt đặt món thịt ba chỉ em thích nhất ở nhà hàng em thích nhất đó.” Ninh Chỉ mỉm cười.
Vừa nghe đến ba chữ "thịt ba chỉ", dạ dày tôi liền dậy sóng nhộn nhạo buồn nôn.
Món ăn tôi thích nhất không phải là thịt ba chỉ.
Nếu không, tôi sẽ không có phản ứng sinh lý nghiêm trọng như vậy.
Đúng lúc này, bài hát "Điều tốt đẹp nhất đều dành cho em" của Dư Giai Vận vang lên.
Tiếng hát giống như đi vào đầu óc trống rỗng của tôi rồi nổ tung trong đó.
Nhưng Ninh Chỉ lại giống như không nghe thấy gì vẫn mỉm cười chờ tôi xuống ăn trưa.
Tôi do dự một lúc: “Anh có nghe thấy tiếng hát không? Là ca khúc của Dư Giai Vận ấy.”
Nụ cười trên mặt Ninh Chỉ dần biến mất: "Tiểu Mông, anh không nghe thấy gì hết, em lại bị ảo giác à?”
Đột nhiên, Ninh Chỉ dừng lại, như bản thân đã nói sai gì đó.
Lúc này, tiếng ca trong đầu tôi cũng biến mất.
Tôi đi theo Ninh Chỉ đến bàn ăn.
Trên bàn ăn bày ra mấy đĩa thịt ba chỉ đỏ au kỳ dị.
Ninh Chỉ bổng mở miệng nói: "Trông có giống một miếng thịt vừa được cắt ra từ cơ thể người không?"
Tôi kinh hãi nhìn anh ta.
“Ha ha ha Tiểu Mông, sao bây giờ em lại dễ bị dọa thế?” Ninh Chỉ nhìn phản ứng của tôi mà cười to.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng “Rầm".
Tôi không quay đầu lại.
Nhưng lại đảo khóe mắt nhìn thấy một bàn tay móng tay được sơn màu đỏ tươi mềm oặt rũ xuống ở khe cửa tủ lạnh.