06.
Tôi mở hai mắt ra, phát hiện tôi đang ở nhà mình.
Chỉ là tay chân của tôi đều bị dây thừng trói chặt.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên, bảo vệ chung cư ngồi xổm trước mặt tôi, trên khuôn mặt thật thà kia vậy mà lại lộ ra một nụ cười kỳ quái.
"Nghiên Nghiên, còn nhớ tôi không?" Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt vô cùng phức tạp.
"Rốt cuộc anh là ai?" Tôi thở dốc hỏi anh ta.
Anh ta cười một tiếng sau đó xắn tay áo lên.
Trên cánh tay của anh ta có một vết bớt mà tôi rất quen thuộc.
Tôi mở to hai mắt.
“Anh là Lý Đông!”
Khuôn mặt của anh ta lập tức trở nên dữ tợn, bóp chặt lấy cổ tôi.
"Bạch Nghiên, em đúng là một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ, chúng ta mới rời khỏi nhau một năm, em đã qua lại với người đàn ông khác rồi!”
“Làm sao, cậu ta lợi hại hơn tôi à, chỉ với loại tiểu bạch kiểm đó cũng có thể thỏa mãn em ư?”
“Làm sao, rất bất ngờ đúng không? Tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ gương mặt này chỉ để tiếp cận em.”
“Vì sao anh lại phải làm chuyện này với tôi, tôi hận anh, tôi hận anh!”
Hai mắt Lý Đông phủ đầy tơ máu đỏ tươi, sức lực bóp cổ cũng càng ngày càng lớn.
Khuôn mặt của tôi chướng đỏ, cảm giác phổi sắp nổ tung.
Ngay tại lúc tôi cho là mình sắp chết, cảnh sát đã phá cửa xông vào.
“Không được động đậy!”
Mấy người cảnh sát giơ súng lên, chĩa thẳng vào người Lý Đông.
“Nghiên Nghiên!”
Tôi nghe được giọng nói của Cố Bắc Hoài, tê tâm liệt phế.
Cuối cùng, Lý Đông vẫn buông tôi ra.
Cảnh sát xông lên, áp đảo Lý Đông xuống đất, còng tay anh ta lại.
Chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã được một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy.
Cố Bắc Hoài dùng sức ôm chặt tôi: "Nghiên Nghiên, không sao, không sao.”
Nước mắt tôi tuôn trào.
Cuối cùng tôi và Cố Bắc Hoài cùng đi đến cục cảnh sát, phối hợp điều tra với cảnh sát.
Bên trong đồn cảnh sát.
Cảnh sát đã cho tôi xem một đoạn video.
Thì ra hai ngày nay, Lý Đông vẫn lợi dụng thân phận bảo vệ, ngồi xổm ở trong lối đi an toàn trước cửa nhà tôi.
Khi tôi nhập mật khẩu, khuôn mặt của Lý Đông lặng lẽ xuất hiện trong bóng tối.
Mà tôi không biết gì cả.
Chờ đến lúc tôi ngủ say, Lý Đông thuần thục nhập mật khẩu, lẻn vào nhà tôi.
"Cô Bạch, Lý Đông là bạn trai cũ của cô, đúng không?" Cảnh sát trầm giọng hỏi.
Tôi siết chặt ngón tay.
Sau đó thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Anh ta là bạn trai cũ của tôi, chính xác mà nói, là mối tình đầu của tôi, ba năm trước, chúng tôi ở bên nhau một năm, sau đó thì chia tay."
“Hai người chia tay vì lý do gì?”
Tôi run rẩy.
Những ký ức kinh khủng đáng sợ tràn đầy trong đầu óc tôi.
Tôi là một bác sĩ tâm lý, Lý Đông là một trong số những bệnh nhân của tôi.
Sai lầm lớn nhất của tôi chính là không nên yêu đương với bệnh nhân của mình.
Tôi đã chữa khỏi bệnh cho Lý Đông, nhưng tôi không nghĩ rằng anh ta chỉ đang che giấu bản thân mình.
Một thời gian dài qua đi, tôi bắt đầu phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Bệnh của Lý Đông ngày càng trở nên tồi tệ hơn, anh ta bắt đầu hạn chế quyền tự do của tôi, thậm chí không cho phép tôi nói chuyện với bất kỳ người khác giới nào.
Ngay cả khi đồng nghiệp tại nơi tôi làm việc hỏi về chuyện công việc, tôi cũng sẽ bị Lý Đông đánh đập tàn nhẫn.
Từng ngày trôi qua, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Lý Đông cố chấp và du͙© vọиɠ khống chế của anh ta thật sự quá mạnh mẽ, tôi căn bản không có cách nào chữa khỏi cho anh ta.
Tôi không đề nghị chia tay, mà thừa dịp Lý Đông đang ngủ say, lập tức chuyển đến một thành phố khác, mở một bệnh viện tâm lý, bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Nhưng tôi không nghĩ rằng Lý Đông đã tìm thấy tôi theo cách này.
Sau khi cảnh sát nghe xong lời tôi nói, họ nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy sự thông cảm.
Anh ta nói với tôi rằng tôi có thể đi.
Tài xế taxi đã bị Lý Đông gϊếŧ chết, nhưng mì lợn không phải được làm bằng tim người, chỉ là mì lợn bình thường.
Cảnh sát đã cho tôi xem hai đoạn video giám sát.
Trong đoạn video đầu tiên, Cố Bắc Hoài xuất hiện trong thang máy.
Nhưng khi thang máy lên đến tầng bốn, Lý Đông lập tức đi theo vào.
Lúc đó trong thang máy có rất nhiều người, Lý Đông nhét điện thoại di động vào trong túi Cố Bắc Hoài.
Cố Bắc Hoài vẫn chưa phát hiện ra.
Trong đoạn video giám sát thứ hai, Lý Đông thay quần áo của nhân viên lao công, bỏ tôi vào thùng rác, đi trên lối đi riêng chuyên dùng để giao hàng của khách sạn.
Khi cảnh sát chưa kịp đến đó, Lý Đông đã đưa tôi đi rồi.
Tôi đã nói với cảnh sát rằng tôi muốn gặp lại Lý Đông.
Tôi yêu cầu hợp tình hợp lý, cho nên họ đồng ý.
Cảnh sát dẫn tôi đến trước mặt Lý Đông.
Anh ta lên cơn thần kinh bấu lấy cánh tay của mình, cánh tay đã bị anh ta cấu chặt đến nỗi bắt đầu xuất hiện vết máu.
"Lý Đông." Tôi gọi tên anh ta với tâm tình phức tạp.
Lý Đông ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt anh ta dần dần lộ ra sự sợ hãi.
Anh ta muốn nhào tới trước mặt tôi, nhưng còng tay đã ngăn cản được hành động của anh ta.
Cảnh sát khống chế anh ta: "Lý Đông, anh muốn làm gì?"
Lý Đông rơi nước mắt, anh ta run rẩy duỗi ngón tay chỉ về phía tôi.
"Tôi biến thành bộ dạng như hôm nay đều là bởi vì người phụ nữ này, các người nên điều tra cô ta đi!”
"Lý Đông, những tổn thương anh gây ra cho Bạch Nghiên còn chưa đủ sao?" Cảnh sát lớn tiếng quát tháo.
Tôi run rẩy bất lực.
"Tôi muốn nói vài câu với Lý Đông." Tôi rơi nước mắt nói: "Dù sao anh ta biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, tôi cũng có trách nhiệm.”
Yêu cầu của tôi đã được chấp nhận.
Tôi đi đến bên cạnh Lý Đông, nhìn thấy ánh mắt vừa phức tạp vừa kháng cự của anh ta.
Tôi nhẹ nhàng ghé sát tai anh ta, dùng giọng nói chỉ có hai người chúng tôi có thể nghe thấy: "Lý Đông, nếu như có cảnh sát hỏi chuyện anh và tôi, anh chỉ cần trả lời họ một câu, anh yêu tôi rất nhiều.”
Lý Đông điên cuồng run rẩy, anh ta muốn đứng lên, ánh mắt của anh ta giống như muốn xé nát tôi.
Cố Bắc Hoài đi tới, ôm lấy bả vai tôi: "Nghiên Nghiên đừng sợ.”
Lý Đông tê tâm liệt phế hét: "Cố Bắc Hoài, rời khỏi người phụ nữ này đi! Nếu không cậu sẽ có kết quả giống tôi!”
Cố Bắc Hoài lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Tôi sẽ không, sẽ không bao giờ, tôi sẽ không biếи ŧɦái như anh, muốn dùng sự khống chế để trói buộc người phụ nữ mình yêu.”