04.
Đột nhiên, tôi thấy hình như có hai tờ giấy trong khe hở ghế sô pha.
Tôi thò tay vào, sau khi tôi lấy nó ra, những dòng chữ trên tờ giấy khiến mắt tôi đau nhói.
"Đừng tin tưởng anh ấy."
Trên tờ giấy viết dày đặc những dòng chữ như vậy.
Trên tờ giấy khác viết đầy chữ lớn màu đỏ tươi.
"Chạy mau!"
05.
Trên tờ giấy này chính là chữ viết của tôi.
"Anh ấy" là ám chỉ ai?
Tôi không có bất kỳ bạn nam nào khác, người cha thân thiết duy nhất cũng đang ở thị trấn xa quê hương.
Vậy thì người này chỉ có thể là Lục Đình.
Nhưng tôi viết tờ giấy như thế này lúc nào, không có ấn tượng nào.
Tôi run rẩy cầm tờ giấy, rất lâu sau tâm trạng cũng không bình tĩnh lại.
Bảy giờ tối.
Lục Đình tan tầm trở về.
Anh ấy cười và đưa túi trà sữa trong tay cho tôi.
"Đoán xem anh mang cái gì cho em? Đồ uống em yêu thích nhất là HEYTEA phô mai nho mọng nước. Hừ, có rất nhiều người xếp hàng, tất cả đều là những cô bé."
Lục Đình đặt ly trà sữa trước mặt tôi, có lẽ nhìn thấy nét mặt tôi có chút không đúng, Lục Đình nhéo nhéo má tôi: "Vợ, sao vậy? Có vẻ em không vui lắm."
Tôi xem xét giọng điệu của mình rồi mở miệng nói: "Chồng à, em phát hiện một mớ tóc dài không thuộc về em trong đường cống ngầm nhà chúng ta, trên đó còn có vết máu."
Ánh mắt Lục Đình lóe lên kinh ngạc, anh ấy suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra: "Vợ à, em có nhớ mấy ngày trước chúng ta có thuê một quản gia tạm thời đến quét dọn vệ sinh không?"
Ba ngày trước, vì dì quét dọn vệ sinh nhà chúng tôi xin phép nghỉ về nhà nên chúng tôi tạm thời tìm một nhân viên làm thêm giờ trên nền tảng dọn phòng.
Người đến là một cô gái đến từ nông thôn còn rất trẻ, ngoại hình bình thường, nhưng lại có một mái tóc đen dài dày, cho nên tôi rất có ấn tượng.
Nhưng tôi cũng không tự mình nhìn cô gái kia quét dọn, lúc đó tình cờ là thời gian tái khám mỗi tuần đã hẹn của tôi và bác sĩ tâm lý.
"Ý anh là, tóc này có thể là do nhân viên làm thêm giờ kia để lại?" Tôi nhíu mày: "Nhưng vết máu trên đó......"
"Lúc cô ấy quét dọn vệ sinh không cẩn thận bị ngã một cái trong nhà vệ sinh, bị rách đầu, anh đã cho cô ấy cái băng cá nhân, lúc đó em đi bệnh viện tái khám nên anh không nói cho em biết chuyện này." Lục Đình vừa cười vừa nói.
Sự thật của vấn đề lại chỉ đơn giản như vậy sao?
Tôi vẫn có chút nghi ngờ, nhưng biểu hiện của Lục Đình quá mức tự nhiên, khiến tôi không tìm ra một chút sơ hở nào.
Nhưng tôi nguyện ý tin tưởng người chồng tôi yêu tha thiết.
06.
Ban đêm, tôi và Lục Đình đã có quan hệ được mong đợi từ lâu.
Tôi có thể cảm giác được Lục Đình rất hạnh phúc, động tác của anh ấy cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận, vì sợ làm tôi đau.
Tôi ôm Lục Đình thật chặt, thở hổn hển: "Chồng à, anh sẽ không lừa em đúng không?"
Động tác của Lục Đình lập tức càng thêm mãnh liệt hơn.
"Hoàn Hoàn, anh vĩnh viễn sẽ không lừa em, đồ ngốc."
Đêm khuya, tôi đột nhiên tỉnh giấc.
Một sự lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm khắp cơ thể tôi.
Tôi muốn được nằm trong vòng tay của Lục Đình, lại phát hiện vị trí bên cạnh đáng lẽ có người lại trống rỗng.
Lục Đình không ở trên giường.
Tôi nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng.
Phản ứng đầu tiên của tôi là Lục Đình đi vệ sinh.
Nhưng nhà vệ sinh trong phòng ngủ lại không bật đèn, một màu đen kịt.
"Chồng à?" Tôi gọi một tiếng.
Im lặng, không ai đáp lời tôi.
Trong lòng tôi còn nghi ngờ bước xuống giường, sau đó trái tim tôi chùng xuống, Lục Đình không có trong nhà.
Thậm chí điện thoại di động của anh ấy cũng không còn, anh ấy ra ngoài mà không nói với tôi.
Vào giờ này, Lục Đình ra ngoài làm cái gì?