06.
Tôi hít sâu một hơi, cắn chặt môi, tự nói với bản thân phải tỉnh táo.
Tôi dùng sức đập cửa tủ quần áo, hô: “Từ Mục, anh mở cửa ra cho tôi! Cỗ thi thể kia con mẹ nó biến mất rồi!”
Đáp lại tôi là một sự yên lặng chết chóc ở phía bên kia.
Không ai trả lời tôi cả.
Tôi khẩn trương rồi, mồ hôi tuôn ra, giống như là đã gặp quỷ.
Rõ ràng đây là một cuốn truyện 18+ đầy xấu hổ đầy táo bạo mà, sao bây giờ lại biến thành một cuốn tiểu thuyết kinh dị rồi.
Đúng lúc này, một tiếng ‘cạch’ vang lên, đèn tắt rồi.
Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa, thật sự khiến tôi khóc không ra nước mắt.
Những phân đoạn điển hình trong phim kinh dị đều bị tôi đυ.ng trúng rồi.
Tôi chỉ có thể nhìn rõ những đồ vật gần trong bóng tối mà thôi.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một đôi giày đang đứng ở bậc thang thứ nhất của cầu thang.
Vì sao tôi lại có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng đôi giày đó trong bóng tối ư? bởi vì đôi giày đó có màu đỏ tươi.
Là một đôi giày da màu đỏ của nam, kiểu dáng rất kinh điển.
Nhưng chỗ quỷ dị chính là màu sắc của nó không phải là màu đỏ sậm, mà là màu đỏ tươi của máu.
Người đàn ông bình thường nào lại chọn một đôi giày đa đỏ chóe như thế này chứ?
Điều này làm tôi nhớ đến đôi dép lê màu đỏ dưới gầm giường của mình.
Sởn gai óc.
Trong lòng tôi lúc này chỉ có ba chữ như thế này mà thôi.
Đúng lúc này, đôi giày da màu đỏ kia bỗng nhiên nhúc nhích.
Khiến cho người khác hoảng sợ muốn chết, không còn sức để kêu gào nữa.
Sau lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi giày da đó càng ngày càng tới gần tôi.
Tôi cực kỳ xác định đối phương chỉ có một người.
Người đó đi về phía tôi, tư thế cực kỳ quái dị.
Các bạn đã nhìn thấy người nào đi đường mà kiễng gót chân chưa?
Dù sao thì người đó cũng đã đi như thế.
Tôi siết chặt dao phay trong tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Mày là ai?”
Người kia không nói gì, từng bước ép sát tôi.
Tôi thở hổn hển, chờ đến lúc đối phương đi tới gần tôi thì cuối cùng tôi cũng đã thấy được gương mặt của người này.
Đôi mắt đen cực kỳ to, đôi môi đỏ tươi, đây là một người giấy.
Nhưng tôi biết rất rõ, người giấy không thể cử động được.
Tôi cũng không tin vào ác quỷ thần linh gì đó, tôi cực kỳ xác định đây không phải là một cuốn tiểu thuyết thể loại kinh dị.
Tôi đá người giấy một cước ngã lăn quay, quả nhiên đằng sau lưng người giấy được trang bị một động cơ điện.
Tên hung thủ kia cố ý dọa tôi sợ hãi.
Đối phương muốn nhìn trò hề của tôi, muốn thấy tôi bị dọa đến tè ra quần.
Hiện tại tôi có thể xác định tên hung thủ kia đang núp trong góc nào đó đã dời thi thể đi chỗ khác.
Nhưng làm sao đối phương có thể dời thi thể đi với tốc độ chóng mặt như vậy được?
Trừ phi… còn một khả năng nữa.
Đó chính là thi thể kia không phải là thi thể.
Mà là một người sống.
Lúc tôi học đại học, trong khoa mỹ thuật chuyên nghiệp có một vị đại thần có thể hóa trang bất cứ kiểu hóa trang đặc biệt nào, ngay cả tay gãy hay đầu bị chặt cũng có thể hóa trang ra.
Lúc này ánh sáng lờ mờ, cho nên chúng tôi đã không kiểm tra cẩn thận thi thể đó.
Tôi đã cho rằng đó là một cỗ thi thể không đầu.
Nhưng đó rất có thể chính là hung thủ!
Hung thủ có khả năng đã rời khỏi tầng hầm qua một lối đi khác hoặc là còn trốn trong góc nào đó của tầng hầm.
Mồ hôi lạnh từ trên trán của tôi chày dài. Đột nhiên tôi nhìn thấy bên trong đôi giày da màu đỏ của người giấy hình như có vật gì đó.
Tôi chịu đựng cơn buồn nôn, giơ tay ra lấy.
Là thẻ sim điện thoại.
Có lẽ là một trong hai thẻ sim của tôi và Từ Mục.
Tôi nhét thẻ sim điện thoại vào trong túi, bắt đầu tìm kiếm lối thoát khỏi tầng hầm một lần nữa.
Rất nhanh, tôi đã phát hiện ra một lối thông gió.
Tôi dựa sát vào lối thông gió nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy được đại sảnh của biệt thự.
Tôi dùng sức gỡ tấm ngăn của lối thông gió ra. Sau khi cạy hai lần thì cuối cùng cũng bị tôi gỡ ra được.
Tôi hít sâu, may mắn là thân thể này của tôi cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn, có thể chui lọt lối thông gió để ra ngoài.
Đột nhiên, một tiếng ‘lạch cạch’ vang lên.
Hình như có thứ gì đó nhỏ lên cổ của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy thi thể của Từ Mục đang treo lơ lửng phía trên, tròng mắt phù kín tơ máu, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.