Bảy.
Người mở cửa là chị gái của nạn nhân.
Không biết có phải do ảo giác hay không, anh Thắng luôn cảm thấy khi gặp nhau tại nhà tang lễ, người chị gái này tỏ vẻ vô cùng đau buồn, thế nhưng lần này thái độ của người chị gái rất lạnh nhạt, giống như trong thời gian ngắn ngủi này đã đủ để cô ta thoát ra khỏi cái chết của em gái mình.
Nhưng trước khi anh Thắng kịp truy hỏi, chị gái của nạn nhân bắt đầu phàn nàn, nói rằng hai ngày sau cái chết của nạn nhân, chồng cô đã vô cùng suy sụp. "Anh ấy không quan tâm đến cái gì, cũng không đυ.ng tay vào việc gì cả!"
Sau khi nhận ra chẳng qua cô ta chỉ đơn thuần muốn tìm người để trút bầu tâm sự, cố gặng hỏi mãi cũng không tìm thêm được gì, anh Thắng đã tìm một cái cớ để đánh lạc hướng cô ta.
Trong phòng ngủ, anh Thắng tìm được chủ nhân căn nhà, Lưu Sâm. Anh ta đang ngửa mặt lên trời, vẻ mặt chán chường ngồi hút thuốc trên giường. Bên mép giường tàn thuốc chất thành từng đống.
Anh Thắng đóng cửa lại, cảnh giác nhìn người đàn ông, vừa trò chuyện vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của anh ta.
Anh Thắng phát hiện ra anh ta đang hối hận, liên tục nhấn mạnh là anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngôi nhà anh ta thuê cho cô gái lại nguy hiểm như vậy. Người đàn ông này mới đến Quảng Đông vài năm, hiển nhiên anh ta chưa từng chứng kiến nạn trộm cắp và mại da^ʍ trước đây của thôn Thành Trung.
Khi anh Thắng đề cập đến lịch sử cuộc gọi thường xuyên giữa anh ta và cô gái, Lưu Sâm có chút "lo lắng".
Anh Thắng lặp đi lặp lại nhiều lần gây sức ép, anh ta đành thừa nhận mình và em dâu có quan hệ nam nữ bất chính, "Chúng tôi yêu nhau, nhưng tôi không thể ly hôn."
"Tối hôm đó, sau khi chúng tôi quan hệ tìиɧ ɖu͙© xong thì tôi rời đi."
Lưu Sâm thú nhận việc phát sinh quan hệ với nạn nhân, nhưng anh ta phủ nhận việc sát hại cô gái.
Khi anh ta ý thức được anh Thắng đang hoài nghi anh ta là hung thủ gϊếŧ người, anh ta không hoảng sợ như những kẻ sát nhân bị phát hiện khác, nhưng anh ta nhấn mạnh với anh Thắng, anh ta đối xử với cô gái tốt như thế nào.
"Tôi thực sự không gϊếŧ người!"
Căn cứ theo lời khai của Lưu Sâm, anh Thắng đã liên lạc với người đồng nghiệp để điều tra camera giám sát ngoài trời. Tại một ngã tư cách hiện trường không xa, quả nhiên có hình ảnh Lưu Sâm lái xe trong đêm đó. Hơn nữa căn cứ theo thời gian bọn họ suy đoán, anh ta ở hiện trường chưa đến nửa giờ.
Sau khi nhận được kết quả, anh Thắng không nói gì. Trong thời gian ngắn như vậy, Lưu Sâm không có đủ thời gian để thực hiện tội ác, manh mối lại bị đứt gãy thêm một lần nữa.
Không có bằng chứng hay đầu mối mới, chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc dặn dò Lưu Sâm giữ liên lạc với chúng tôi, không thể làm việc gì khác.
Đêm hôm đó, tôi tình cờ đựng phải anh Thắng vừa trở về từ Sở cảnh sát ở cầu thang. Sau vài mấy bôn ba chạy khắp nơi, vành mắt anh ấy sưng húp, anh ấy đột nhiên than thở với tôi: "Tôi chắc là không thể thức khuya được nữa." Tôi sờ sờ tóc mình một cái, cũng bất đắc dĩ kéo khóe miệng lên.
Chúng tôi cũng không còn trẻ trung như ngày trước, kiểu thức đêm này, càng ngày càng không phù hợp với đám già chúng tôi nữa rồi.
Những anh em cùng nhau thức đêm ban đầu bây giờ đã giải tán. Có người đi đại đội trị an, có người đi đồn công an. Cho dù là cảnh sát mới tới thì cũng sẽ không phải là những chàng trai trẻ. Trước đây độ tuổi trung bình trong đội khoảng từ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn độ tuổi trung bình bây giờ đều là ba mươi lăm ba mươi sáu.
Thời điểm bận rộn nhất, có đồng nghiệp nói với đội trưởng, “Mấy ngày rồi tôi chưa về nhà, hôm nay còn là sinh nhật con trai nữa, có thể cho tôi về nhà một bữa được không, những người khác gánh vác một chút nhé.”
“Đội chúng ta chỉ còn lại ba người, làm sao để gánh vác đây.” Đội trưởng cũng rất khó xử.
Mấy năm trôi qua, đội cảnh sát già đầu chỉ còn lại tôi và anh Thắng. Đại đội trưởng cũng đã rời đi, được điều đến hậu cần có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nhưng không có đám cộng sự cũ, chúng tôi có chút bất lực với vụ án trước mắt này.
Các nghi phạm lần lượt bị loại bỏ, tinh thần của lực lượng cảnh sát trở nên sa sút. Cuộc điều tra lúc trước đã cho thấy bạn trai nạn nhân có bằng chứng ngoại phạm, loại bỏ khả năng anh ta là kẻ gϊếŧ người. Bây giờ manh mối của anh rể nạn nhân cũng đi vào bế tắc. Tôi bỗng nhiên để ý đến trang đầu tiên của danh sách, vẫn có một người tên Hà Mộc, hắn ta là hàng xóm với nạn nhân.
Không phải là chúng tôi không nghi ngờ người này, chỉ là sau quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện hắn ta thường xuyên đi quán net ở gần đó, cảnh sát gọi điện thoại cũng nhận ngay lập tức, hoàn toàn không có ý muốn trốn chạy. Làm gì có nghi phạm nào ngu như vậy chứ.
Tôi và anh Thắng chỉ có thể đặt hy vọng vào danh sách này, cả hai chúng tôi đều tin chắc rằng tên của kẻ sát nhân nhất định đang nằm ở đó. Nhưng mà chúng tôi không biết, mình đã bỏ lỡ mấy cơ hội đến với chân tướng.