Tϊиɧ ɖϊ©h͙ là chứng cứ vô cùng quan trọng của mọi loại sinh vật. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấy được từ bên trong cơ thể của người chết giới tính nữ thì đồng nghĩa với việc có thể khóa chặt được nghi phạm.
Trước đây tôi chưa hề nghĩ tới sẽ có người dùng nó để làm giả hiện trường.
Trong chùm sáng chói mắt, thân thể của người đàn ông bọc trong màn cửa, treo lơ lửng trước cửa sổ. Trong cơ thể của người chết có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đối phương, cảnh sát cũng tìm thấy bộ phận thi thể của người chết nữ trong nhà của đối phương, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Đối phương sợ tội tự sát.
Nhưng thi thể của đối phương lại nói cho tôi biết, chuyện này không hề đơn giản như vậy. Người này chỉ là con dê thế tội mà thôi. Trình độ tàn ác và giảo hoạt của hung thủ đã vượt xa tưởng tượng của tôi.
Lấy ra một đôi găng tay cao su giá 7 đồng, tôi nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay trái, lấy lại bình tĩnh.
Trước kia thầy vẫn thường dặn tôi, cố gắng đeo nhiều bao tay một chút.
“Thường xuyên động dao với thi thể, khó tránh khỏi những lúc tự cắt chính mình.”
Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều đoạn hồi ức ngắn, mỗi vết thương trên tay tôi đều gắn liền với một hồi ức đó. Tôi biết, trong công việc, có những lúc phải bỏ qua cảm xúc của chính mình, nếu không thì sẽ rất khó để làm việc.
Một khi đã đeo găng tay vào thì sẽ lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu.
Phòng giải phẫu nằm tại tầng hầm đầu tiên của bệnh viện. Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng quạt thông gió kêu ong ong bên tai.
Một thi thể nằm yên trên bàn giải phẫu, là một cô gái trẻ tuổi, lông mi rất dài, hơi cong lên, dáng vẻ giống như đối phương chỉ ngủ thϊếp đi mà thôi.
Một ngày trước, tính mạng của đối phương vẫn chưa bị hung thủ cướp mất.
Một
Ánh sáng từ ngọn đèn chuyển sang màu vàng, chiều vào thi thể lạnh như băng nằm giữa bàn giải phẫu. Một dãy tủ kệ đựng thiết bị chuyên dụng ở sát tường, trong góc tường cũng đặt mấy thùng nhựa màu đỏ đựng nội tạng của thi thể.
Thi thể của cô gái này được mấy đứa trẻ đá bóng ở công viên phát hiện vào buổi trưa ngày 7 tháng 5.
Dưới tán cây lốm đốm, đó là lần đầu tiên tôi gặp cô.
Lúc đó, thi thể của cô được đặt ở gần một cái cây to lớn, nhìn sơ qua thì giống như một du khách đang nằm nghỉ ngơi dưới tàng cây vậy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi xen lẫn mùi thối khi thi thể bị phân hủy. Tôi đặt đồ nghề pháp y xuống bên cạnh người, ngồi xổm xuống đất.
Mái tóc màu mận chín của cô trải trên đồng cỏ, lọn tóc uốn xoăn dính đầy cỏ vụn, dây buộc tóc màu đen thì nằm bên ngoài bụi cỏ cách đó nửa mét. Mặt đất dưới chân có hai vết rãnh nông, cỏ dại và lá cây bị đẩy qua một bên, dồn thành một cục nhỏ, hình thành vào lúc cô giãy dụa.
Làn da của cô trắng nõn, nhưng đôi môi đã tím tái, lông mày cau lại, tóc mái ngang trán có hơi lộn xộn, khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, trên lông mi đọng sương. Hai chân cong lại một cách tự nhiên, quần jean màu xanh nhạt và qυầи ɭóŧ màu hồng bị tụt đến đầu gối, chân trái trần trụi, trắng đến lóa sáng.
Điều chói mắt hơn là nửa thân trên có hai miệng vết thương màu đỏ hình bóng bầu dục, mà phần bụng thì bị xé toạc ra hai bên. Ruột bị lôi tuột ra khỏi lớp niêm mạc. Bởi vì thì thể đã có mùi, cho nên tôi đoán rằng trực tràng của thi thể cũng đã bị phá hỏng.
Nhìn sơ qua thì có thể thấy đây là một vụ hϊếp rồi gϊếŧ, dấu vết vùng vẫy xung quanh không kịch liệt, cho thấy có khả năng là do người quen gây án, cũng có thể là cách biệt sức mạnh quá lớn. Nhưng khu vực xung quanh không có căn cước công dân, điện thoại, chìa khóa hay túi xách có thể dùng làm chứng cứ để xác minh thân phận của người chết cả.
“Trước tiên mang thi thể về đã.” Tôi tháo găng tay đứng dậy. Ánh nắng trong rừng cực kỳ chói chang, trên bầu trời là những chú chim bay qua bay lại.
Trong phòng giải phẫu, trợ thủ đang giúp tôi cởi bỏ quần áo trên người thi thể nữ, tiến hành kiểm tra và chụp ảnh.
Thân cao 1m65, gương mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, dáng người cân đối.
Phần lưng của cô phủ kín những mảnh thi ban siêu to khổng lồ màu đỏ tím, nói rõ ràng sau khi chết thi thể vẫn luôn duy trì tư thế nằm ngửa. Tôi đè ngón tay xuống, thi ban đã hơi phai màu, là dấu hiệu điển hình của quá trình khuếch tán thi ban.
Trợ thủ tách cằm và tứ chi của thi thể nữ ra, ghi chép thật kỹ. “Trạng thái cương cứng của thi thể khá nặng, chủ yếu là ở các khớp nối toàn thân.” Tôi banh mắt của thi thể nữ ra, giác mạc đυ.c ngầu đã xuất hiện tình trạng trắng mờ, có thể nhìn thấy đồng tử đã giãn ra.
Trong lòng tôi đã có số liệu đại khái, thời gian tử vong là khoảng 20 giờ. Nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 7 giờ 7 phút, hẳn là cô gái này đã chết vào 11 giờ tối ngày hôm qua.
Móng tay và bờ môi của cô đã phát tím, kết mạc và vòng họm có dấu hiệu xuất huyết, dẫn đến tình trạng ngạt thở, môi có dấu hiệu bị đánh, phần ngực và bụng cũng có vết thương do bị vật sắc bén cắt phải.
Vì để lấy chứng cứ, tôi cắt móng tay cho đối phương, chuẩn bị gửi đi làm xét nghiệm DNA. Có thể trước lúc chết, cô đã cào phải hung thủ.
Là một pháp y, tôi còn am hiểu cả việc cắt tóc. Nhưng mà dựa vào tay nghề này mà muốn mở tiệm hành nghề tay trái thì có chút khó khăn, bởi vì tôi chỉ biết cạo trọc đầu mà thôi.
Tôi cạo tóc của cô gái, để bản thân có thể quan sát rõ tổn thương ở phần đầu của đối phương. Sau gáy của thi thể nữ sưng tấy, cho thấy phần gáy của cô đã từng bị hung thủ đập mạnh vào.
Tôi dùng miếng gạc ngoáy vào âʍ đa͙σ của thi thể nữ, một phần thân dưới của thi thể nữ đã bị hung thủ cắt đứt, đối phương còn hèn hạ hơn cả tưởng tượng của tôi.
Để đo đặc vết dao ở phần bụng, tôi nhét toàn bộ lòng phèo ruột gan của thi thể nữ vào lại trong ổ bụng, khép miệng vết thương lại. Miệng vết thương dài 15 mét xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt tôi.
Trợ thủ đứng phía bên trái thi thể nữ, giơ tay ra giả bộ thành con dao, huơ tay múa một động tác cắt về phía mình, biểu thị đây là phương cắt ngang.
“Hung thủ hẳn là cầm một con dao một lưỡi sắc bén, sau khi đâm vào bụng phải của thi thể nữa thì thuận theo lưỡi dao xẻ ngang qua. Ngay vị trí này của tôi rất dễ để rút dao ra, thậm chí còn chẳng cần dùng tới hai tay.”
Sau khi rút ra rất nhiều kết luận kiểm tra xong, tôi và trợ thủ bắt đầu khâu thi thể lại.
Trợ thủ của tôi là một cô gái, đối phương vừa làm vừa lèm bèm: “Đường may phải ngay ngắn xinh đẹp một chút mới có thể xứng với cô gái xinh đẹp đến nhường này.”
Bất kể chúng tôi có khâu đẹp đến mấy đi nữa thì cũng không thể hàn gắn lại những vết thương do đủ kiểu ngược đãi mà cô gái phải chịu trước khi còn sống, thậm chí là sau khi cô gái chết.