Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 41

Đội trưởng Lý thấy hai thầy trò muốn đánh nhau tới nơi, chột dạ lấy đi chén rượu trong tay Thất Tinh, Thất Tinh quay đầu thấy vậy, không nói hai lời đoạt lại chén rượu, tự rót cho mình một ngụm.

“Sư phụ nói “Một” có hai nghĩa, chính là có hai đường.

Đầu tiên nói ngươi là “kim Phùng không vong”, ý nói ngươi ban đầu có rất nhiều tiền, tài vận đặc biệt tốt, nhưng sau tiền đó đều biến thành hư tài.”

Mắt thấy lão Tề vén tay áo lên, Vương Chiêu Mưu đè tay ông lại, lắc đầu nhìn ông.

Thất Tinh đã lờ đờ say, nói càng thêm hăng hái.

“Điều thứ hai thì chính là ngươi giàu có vì quý nhân phò trợ, từ quý nhân chính là đối tượng tương lai của ngươi, nếu kết đôi với người này, ngươi liền đi lên, hậu thế là nhân tài!”

“Quả thật chính là hồ ngôn loạn ngữ.” Lão Tề thật sự kiềm được tức giận nói. “Cậu nói cái này có khác gì bắt ngài ấy đi liên hôn đâu, Vương gia là gia tộc lớn, dựa vào cái gì còn muốn Vương tổng hy sinh bản thân?!”

“Ông chủ Tề không nên tức giận.” Mặt Chu đại sư bây giờ đã nhăn như trái khổ qua, “Thất Tinh nó uống say rồi, người say mà xem chữ, khẳng định không chuẩn.”

“Lão Tề.” Vương Chiêu Mưu giương mắt, vỗ vỗ cánh tay ông, “Ngồi xuống, tiểu sư phụ say rượu lỡ lời, nhưng còn ông thì sao?”

Lão Tề còn chưa nguôi giận, thấy sắc mặt cậu vẫn bình thường, thở dài một hơi, không cam lòng trở lại chỗ ngồi.

Đội trưởng Lý bị dọa một câu không dám nói , nhịn không được liên tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chiêu Mưu.

Không thể nào!

Vương tổng điều kiện tốt như vậy, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, tính cách lại còn tốt, thế mà còn chưa có người yêu!

Này rõ ràng không hợp lý a!

Chẳng lẽ là yêu cầu cao quá?

Một bữa cơm đầu voi đuôi chuột, lúc ra về, Chu đại sư đỡ đồ đệ, liên tục nói xin lỗi Vương Chiêu Mưu.

Cậu nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ không để ý những chuyện đó, mới làm Chu đại sư miệng cười thở ra một hơi.

Trên đường trở về, lão Tề ngồi ở ghế phụ, vẫn luôn chú ý đến ông chủ đang ngồi phía sau, muốn nói vài câu an ủi cậu, nhưng lời đến miệng lại không biết bắt đầu thế nào.

Vương Chiêu Mưu đang lẳng lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trong bóng đêm, một vài hạt tuyết trắng trắng rơi xuống, ngay sau đó là càng nhiều bông tuyết ở ngoài cửa sổ bay lướt qua, ngẫu nhiên còn có vài cái dính lên cửa xe, hiện ra rõ những bông tuyết xinh đẹp.

Cậu đem cửa sổ kéo xuống, một vài bông tuyết theo đó mà bay vào, dính vào cổ áo Tây trang liền tan biến đi.

“Hắc, thật lạ, lập xuân cũng đã qua rồi, sao lại còn có tuyết rơi.” Lão Tề cũng nhìn ra bên ngoài, cũng may tuyết rơi không lớn lắm, trong một thời gian ngắn hẳn sẽ không có tuyệt đọng lại.

Chu đại sư bên kia đang khiêng đồ đệ cũng nhìn thấy tuyết từ trên trời rơi xuống, thở dài một tiếng.

Thất Tinh bị lạnh đến tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt liền nhìn thấy sư phụ của mình.

“Chúng ta…Đây là bị đuổi ra ngoài?” Thất Tinh quay đầu nhìn Tường Vân Lâu, “Con vừa mới nói gì vậy?”

“Còn có thể nói gì.” Chu đại sư gõ một cái vào cái đầu chó của hắn, “Ngươi nói thật quá mà!”

“A.” Thất Tinh đau đến kêu ra tiếng, cả người đều rã rời vì rượu.

“Cái kia…Ông chủ Vương, sẽ không vì cái này mà không làm việc với chúng ta nữa đi?”

“Người ta là ông chủ lớn, lòng dạ rộng lượng, ngươi nói nhiều như vậy, cậu ấy đều ngăn cho mọi người không đánh ngươi, ta thấy vậy liền đem ngươi ra đây.” Chu đại sư giáo dục đồ đệ mình.

“Về sau học theo ta, học cái câu này, nếu là lời không biết có nên nói hay không, thì chỉ cần 1 câu “thiên cơ không thể tiết lộ”, có hiểu hay chưa?”

“Đã hiểu.” Thất Tinh nhịn không được ợ một cái, không khí lập tức toàn là mùi rượu.

“Tự mà đi đi nghiệt súc!” Chu đại sư bóp mũi, mặt trăng đầy ghét bỏ đi lên trước, Thất Tinh thấy thế liền vội vàng đuổi theo, lấy lòng vỗ vỗ phần tuyết đọng lại trên vai ông.

————-

Quý Liên Hoắc xuống xe, đôi giày dẫn lên nền tuyết trắng trên mặt đất, nhìn biệt thự trước mặt, bước chân lần đầu sinh ra vài phần chần chờ.

Trong cặp sách thiếu niên là bài thi tháng của ngày hôm nay, thầy chủ nhiệm yêu cầu phụ huynh phải ký tên vào bài thi, nếu muốn còn có thể viết nhận xét của mình.

Quý Liên Hoắc một lần lại một lần xem lại lỗi sai trong bài thi của mình, mỗi lần xem lại là thêm một phần khổ sở.

Chính mình như thế nào không biết xấu hổ, đem bài thi như vậy giao cho Chiêu Mưu ca xem.

Thiếu niên đứng trước biệt thự do dự một lúc lâu, nhìn đến cây chổi trong hoa viên, lại nhìn đến đống tuyết trước sân, hắn cầm lấy cây chổi, nỗ lực đi quét sân.

Tuyết từ ngày hôm qua đã bắt đầu rơi xuống, bay lả tả trong không trung, bầu trời không còn trong như trước, nhiệt độ không khí độ nhiên hạ thấp, như có dòng nước lạnh quá cảnh tại Tô thành.

Cuối tuần là thời gian mà Quý Liên Hoắc về nhà, vì thế Vương Chiêu Mưu cũng tranh thủ trở về sớm hơn mọi ngày, vừa xuống xe liền nhìn thấy mặt đất phía trước sạch sẽ như không có tuyết rơi đến.

So với những căn biệt thự bên cạnh, căn nhà của cậu như hoàn toàn khác biệt.

Vương Chiêu Mưu đi đến cửa, liền nghe được âm thanh quét động trong hoa viên.

Tuyết trên mặt đất nhanh chóng bị quét sạch sẽ, cậu dọc theo con đường nhỏ đi qua, liếc mắt liền thấy được thiếu niên trên người mang cặp sách đang quét tuyết trên sân.

Quý Liên Hoắc như xuyên không về cổ đại, hai tay gắt gao nắm chặt cán chổi như đang nắm thanh kiếm sắc bén, nghiêm túc quét dọn, những cục tuyết đóng chặt trên sân cũng bị thiếu niên làm biến mất.

Thiếu niên như làm việc bằng cả sinh mạng, một chút cũng đều không nương tay, hai bàn tay bị đông lạnh đỏ hết lên, khớp xương vì dùng sức mà hiện ra những vệt trắng, thở ra khói trắng bay lên không trung sau đó liền biến mất không thấy.

Vương Chiêu Mưu lẳng lặng nhìn hắn quét dọn, nhìn cậu khom lưng gồm những phần tuyết đã quét đi.

Rốt cuộc cũng dọn ra được một con đường hoàn chỉnh, Quý Liên Hoắc nắm cái chổi, chuẩn bị đi rửa sạch gương mặt bị tuyết dính đến, vừa đi được 2 bước đã chú ý đến nam nhân đang đứng cuối đường.

Bông tuyết không biết khi nào lại bắt đầu ôn nhu bay xuống, không gian xung quanh trở nên trắng mờ, nam nhân đơn độc đứng đứng trong tuyết như một cây bút cổ quý giá đang ẩn mình.

Tây trang màu đen, áo sơ mi bên trong màu trắng, cà vạt màu xám được thắt gọn gàng trên cổ áo, cả người cậu tỏa ra một hơi thở nghiêm trang nhưng lại ôn nhu.

Khung kính viền vàng cũng không che được cặp mắt kinh diễm người khác, nằm gọn gàng trên sóng mũi cao thẳng, đôi môi như đang nhẹ nhàng cười.

Nam nhân khí chất ôn nhu nhã nhặn, chẳng sợ có chuyện gì xảy ra thì cậu vẫn an tĩnh như thế, cũng không biết đã đứng đó nhìn được bao lâu.

Quý Liên Hoắc nháy mắt phản ứng lại, lập tức ném cây chổi xuống, trái tim “thình thịch” đập loạn.

Chiêu Mưu ca đã cùng mình lập ước phẩm tam chương, không đồng ý cho mình làm việc nhà.

Cậu nhìn thiếu niên hoảng loạn ném chổi, trầm mặc xoay người trở về biệt thự, liền nghe phía sau có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo.

Như là trộm chơi tuyết ngoài sân, chó con bị chủ nhân phát hiện, vừa thấy chủ nhân xoay người đi liền lập tức hoảng sợ đuổi theo, sợ cậu sinh khí để mình lại đây một mình, không cần mình nữa.

“Chiêu Mưu ca, thực xin lỗi, em sợ Trình tẩu và những người khác đi sẽ bị trượt chân, cho nên em…”

Âm thanh phát ra của thiếu niên mang theo vài phần giọng mũi, cậu nhìn thấy vành mắt cùng chóp mũi hắn đều đỏ lên.

Đứa nhỏ này… tấm lòng cũng rất lương thiện.

Vương Chiêu Mưu bất đắc dĩ giương môi, tháo bao tay đã lạnh xuống, đem hai tay che lên lỗ tai đỏ hồng đã bị đông cứng nãy giờ.

Như đang che một khối băng, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng.

Quý Liên Hoắc sững sờ tại chỗ, cảm nhận được ấm áp bên tai, nó và dây đằng giống nhau, đều ngay lập tức lan tràn khắp người. Hắn cảm nhận được sợi dây đằng mềm dẻo với biên độ thật nhỏ, từng chút lên lỏi vào trái tim hắn, ôn nhu đi vào tâm rồi buộc chặt thành bút, chôn vào nơi sâu nhất.

“Cũng không sợ đem lỗ tai đông lạnh đến rớt.” Khóe môi cậu khẽ nâng, giống như khi còn nhỏ ba sẽ làm như vậy với cậu, đổi thành bây giờ là thiếu niên này.

“Mau vào cửa.”

Quý Liên Hoắc nhịn không được lộ ra nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu đi vào biệt thự.

Trình tẩu đã đợi hai người được một lúc, lúc này nhìn hai người cùng nhau tiếng vào, lập tức bưng thức ăn lên bàn, cười Khanh khách chào đón họ về nhà.

“Nếu các cậu còn còn chưa chịu đến, đồ ăn sẽ đông lại thành đá hết cho coi.”

Bởi vì tuyết rơi, ban đầu Quý Đại Bảo mặt đồ mùa xuân nay lại phải thay bằng một chiếc áo bông, nhìn thấy chú nhỏ đã về, nhóc lập tức vẫy tay chạy lại muốn ôm chú, như đã quên hết chuyện lúc trước.

Quý Liên Hoắc còn đang bận giúp Vương Chiêu Mưu lau tuyết đọng trên vai xuống, không rảnh chú ý tới đứa cháu yêu tiền như mạng kia.

Máy sưởi ở nhà thường được mở đến giữa tháng ba, nay vì tuyết rơi đột ngột lại kéo dài thêm mấy ngày, bên ngoài băng thiên tuyết địa, trong phòng lại ấm áp, vừa vào cửa, tuyết còn đang đọng trên vai đều tan thành nước.

Đế giày dính bùn nước, Vương Chiêu Mưu đang muốn đổi giày liền thấy thiếu niên vội vàng mang dép vào chân sau đó đem tới một đôi khác, ngồi xổm đặt nó trước mặt cậu.

Cậu nhìn hắn, trong lòng cảm thấy hơi áp lực, nhìn bộ dạng trông chờ của thiếu niên đành phải đặt chân mang vào.

Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn nam nhân trước mặc chân đang mang vớ, hai bàn chân tuy bị đôi vớ ôm chặt che mất, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng xinh đẹp của nó.

Chiêu Mưu ca nơi nào cũng đều đẹp.

Áp lực vì đôi dép đã hết, Vương Chiêu Mưu đi đến nhà ăn, Quý Liên Hoắc vội vàng đuổi theo, đôi môi khô khốc hơi hoảng hốt.

Quý Đại Bảo ở bên cạnh đang giương tay một lúc lâu, cả hai cánh đều mỏi, nhưng vẫn chưa thấy chú nhỏ tới ôm mình, nhóc liền “oa oa” hai tiếng cũng không thu hút được sự chú ý của hắn.

Thật sự giận rồi sao?

Quý Đại Bảo cảm thấy hơi tủi thân.

Chính mình bán nghệ kiếm tiền còn không phải vì sinh hoạt tốt hơn của hai người trong tương lai sao?

Vương Chiêu Mưu cũng rất là tốt đó, nhưng cũng không thể nào giúp bọn họ cả đời a.

Ăn xong bữa tối, Vương Chiêu Mưu đi đến thư phòng làm việc, còn chưa được bao lâu liền nghe tiếng gõ cửa cẩn thận bên ngoài.

Một tiếng “Tiến vào” liền nhìn thấy thiếu niên mang theo một sấp bài thi bước vào, thấp thỏm đứng trước bàn làm việc.

“Cần tôi làm gì sao?” Cậu nhìn đến bài thi trong tay hắn, chắc lần này là bài thi tháng đi.

“Chiêu Mưu ca.” Quý Liên Hoắc cúi đầu nhấp môi, đưa bài thi lên cho cậu xem.

“Đây là thành tích của lần thi tháng này, thầy chủ nhiệm muốn phụ huynh ký tên lên.”

Xem biểu tình của thiếu niên, Vương Chiêu Mưu còn tưởng hắn lần này thi kết quả không được tốt, nhưng vừa mở ra liền thấy thành tích so với suy nghĩ của cậu cao hơn rất nhiều.

Điểm môn Lý thế mà tăng hơn 30 điểm, có thể thấy được nỗ lực học tập trong tháng này của thiếu niên.

Nhìn lướt qua bộ đang Quý Liên Hoắc cúi đầu, Vương Chiêu Mưu cầm bài thi, yên lặng so sánh một chút, so với lần trước ước chừng tiến bộ hơn 60 điểm, nếu không phải vì mục tiêu mà mình đưa ra cho hắn, khẳng định hắn sẽ rất vui mà đưa bài thi cho mình.

Nói sẽ cho Quý Liên Hoắc làm việc cho mình đều là nói suông, Lãnh gia không quá 5 năm sẽ đem Quý Liên Hoắc cùng Quý Đại Bảo trở về, trong khoảng thời gian này hắn cũng sẽ hoàn thành cao trung cùng đại học.

Vương Chiêu Mưu định cho hắn mục tiêu như vậy, trọng điểm là khi trở về Lãnh gia, hắn sẽ có thể tiếp quản tốt những sản nghiệp đó.

Theo như đời trước mà cậu biết, người trong Lãnh gia cũng không ít, nói không chừng, cũng không chỉ có một mình Quý Liên Hoắc là người thừa kế.

Nước sông hào môn sâu như biển, hiện tại để hắn học thêm chột chút, đều là những hành vi sáng suốt.

Vương Chiêu Mưu hồi lâu không nói chuyện, làm Quý Liên Hoắc bất an ngẩng đầu, liền thấy cậu đem bài thi của mình thu lại.

Là không muốn ký tên lên sao?

Quý Liên Hoắc gắt gao nhấp môi, trái tim cực kỳ khó chịu.

Tại sao bản thân mình lại không ưu tú hơn?!