Em Nghe Thấy Được

Chương 21: Khiêu khích

“Soạt” một tiếng, cô nhỏ xé trang lịch ngày hôm qua đi, Lâm Vi Hạ liếc mắt nhìn ngày mới, học kỳ này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

Lâm Vi Hạ ăn xong phần xúc xích cuộn cơm liền vội vã đến trường, lúc đến cổng trường, sương mù trắng vào buổi sáng sớm đã tan đi.

Vừa bước vào cửa lớp, âm thanh của bạn học đang đọc bài tiết tự đọc buổi sáng nhìn thấy Lâm Vi Hạ liền yếu dần cho đến hoàn toàn biến mất, những ánh mắt kỳ lạ đều đổ dồn lên người cô, bầu không khí trong lớp tĩnh mịch đến đáng sợ.

Lâm Vi Hạ đứng ở cửa lớp, đến khi có một bóng người dựa vào phía sau, mùi gỗ mun nhàn nhạt quen thuộc bay đến, là Ban Thịnh.

Cậu đứng ở đó, không nói gì. Những người kia vừa nhìn thấy Ban Thịnh liền tự giác im lặng, những ánh mắt và soi mói trên người Lâm Vi Hạ toàn bộ đều biến mất, lớp học khôi phục lại âm thanh đọc sách oang oang.

Tất cả giống như chưa từng xảy ra việc gì.

“Đi vào.” Ban Thịnh mở miệng.

Hai người lần lượt bước vào lớp, nhưng Ban Thịnh vừa ngồi xuống liền bị chủ nhiệm khoa gọi đi nhận hình phạt, ba mẹ Trịnh Chiếu Hành xin cho hắn ta nghỉ ốm một tuần, may mắn thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng đi học lại hắn ta cũng không thoát khỏi trừng phạt.

Một lúc sau, Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia cũng bị chủ nhiệm Lưu Hi Bình gọi đi. Phòng làm việc của Lưu Hi Bình cách lớp học có chút xa, bước đi của hai nữ sinh trước sau không đồng nhất, nhưng hai người luôn sánh bước đi trên đường, khoảng cách cũng không cách quá xa.

Hai người đều không nói chuyện.

Vừa vào phòng làm việc, Lưu Hi Bình đang ngồi chấm điểm bài tập, ông không ngẩng đầu lên nhìn hai nữ sinh đi vào, như thể cố ý gạt bỏ hai người sang một bên.

Lưu Hi Bình mặc một chiếc áo khoác màu xám, bên trong mặc một chiếc áo khoét cổ màu đen, đang uống trà trong cốc giữ nhiệt. “Cách” một tiếng, Lưu Hi Bình đóng nắp cốc giữ nhiệt lại, nhìn thẳng hai người, không còn dáng vẻ hiền lành như ngày thường nữa, giọng nói nghiêm túc:

“Hôm qua có chuyện gì với hai em vậy? Hôm qua từng người lần lượt trốn học, nội quy của Thâm Cao hai em còn đặt vào mắt không? Còn chỗ nào giống bộ dạng của học sinh loại ưu không!”

“Ầm” một tiếng, Lưu Hi Bình tức giận đến mức ném chiếc cốc giữ nhiệt không gỉ sắc lên bàn, đống bài tập nằm bên cạnh cũng xiêu vẹo vì bị lung lay.

Liễu Tư Gia đút hai tay vào túi áo đồng phục, ánh mắt lạnh lùng, bày ra bộ dạng không nghe giáo huấn. Lâm Vi Hạ cúi đầu không nói gì. Cuối cùng lão Lưu nói đến mệt, xua tay bảo hai người viết bảng kiểm điểm dài hai ngàn chữ.

Lão Lưu bắt hai cô đứng viết, viết xong mới được quay về lớp.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, các giáo viên trong phòng làm việc một tay cầm sách giáo khoa, tay kia cầm bình giữ nhiệt lên lớp dạy học, chỉ để lại hai nữ sinh viết bản kiểm điểm trong phòng làm việc.

Một cây bút sắc nét, một cây bút chầm chạp, hai cây bút phát ra âm thanh sột soạt xen kẽ trên giấy. Hai người đều không ai nói chuyện trước.

Giống như ai mở miệng trước thì người đó thua.

Cho nên đang so đo phân cao thấp.

Liễu Tư Gia viết được một hồi tay chân liền đau nhức, vặn tay một lúc, mái tóc dài màu nâu lắc lư ở phía sau, lại tiếp tục viết tiếp.

Sức chịu đựng của Lâm Vi Hạ luôn rất mạnh mẽ, lúc trước cô thường cùng cô nhỏ đến chợ bán sỉ trái cây, bận rộn cả một ngày, cho nên đứng viết bản kiểm điểm chẳng là gì đối với cô.

Cô nhìn thấy Liễu Tư Gia không ngừng lắc tay và đổi chân, động tác viết chữ dừng lại, chỉ im lặng đẩy chiếc ghế ở bên cạnh qua chỗ Liễu Tư Gia, cái gì cũng không nói.

Liễu Tư Gia đưa mắt nhìn, xoay mũi chân đang mang đôi giày da miệng vuông, đá chiếc ghế được đưa đến bên cạnh, chân ghế cào trên mặt đất phát ra tiếng “két”.

Âm thanh sắc bén khiến bầu không khí hoàn toàn trở nên trầm mặc.

Lâm Vi Hạ không nói thêm gì nữa, rũ mắt viết bản kiểm điểm của bản thân. Liễu Tư Gia được người khác tâng bốc tự cao tự đại quen rồi, so với tính cách yên tĩnh ẩn nhẫn của Lâm Vi Hạ, thời gian trôi qua, Liễu Tư Gia có chút cáu kỉnh, giọng điệu có chút không nhịn được mà lạnh lùng:

“Tại sao không nói với tớ về chuyện của cậu?”

Mùa đông ở Nam Giang, mặt trời luôn ấm áp, ánh sáng chiếu vào gương mặt của Lâm Vi Hạ, bóng của lá cây đung đưa trên chiếc cổ trắng nõn của cô, cả người đẹp như một tác phẩm điêu khắc tĩnh lặng.

Mặt trời dường như đang nướng cháy không khí, càng làm cho bầu không khí trở nên im lặng vô cùng lo lắng, Liễu Tư Gia mất kiên nhẫn mắt trợn trắng lên, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liền nhún vai:

“Thôi vậy _ _”

“Xin lỗi _ _”

Ánh mắt hai người va chạm, đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, tiếp theo lại phát ra tiếng cười đồng thanh, tiếng cười của nữ sinh như chuông gió, bầu không khí đóng băng từ từ được phá vỡ.

Nhưng cũng chỉ phá vỡ được một chút.

Sau khi hai người viết bản kiểm điểm xong lại bị Lưu Hi Bình giáo dục một lần nữa, Lâm Vi Hạ cùng Liễu Tư Gia quay trở lại lớp học, đúng lúc vừa hết tiết thứ nhất, hành lang náo nhiệt vô cùng, học sinh náo loạn hoặc nói chuyện ở khắp nơi.

Lúc sắp đến gần cửa lớp 1, Lâm Vi Hạ phát hiện cổ tay của Liễu Tư Gia gầy hơn lúc trước một vòng, cổ tay áo trống rỗng. Lâm Vi Hạ theo thói quen nghiêng đầu mỉm cười nhìn Liễu Tư Gia, phát hiện khóe môi cuả cô ấy vốn dĩ đang nhếch lên từ từ thẳng xuống, đôi mắt cố định nhìn thẳng về phía trước, bước chân ngừng lại.

Lâm Vi Hạ thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn qua, là Ban Thịnh người vừa nhận xong hình phạt từ chỗ chủ nhiệm khoa, cô mới phát hiện, hôm nay cậu mặc một thân màu đen, áo khoác hoodie màu đen càng tôn lên đường nét ngũ quan của cậu thêm sắc sảo, sống mũi cao, mắt một mí, quần thể thao kéo khóa màu đen vừa vặn chỉ lộ ra một chút mắt cá chân, lộ ra một nửa hình xăm bông hoa loa kèn, một nửa bị quần thể thao che khuất.

Cậu đứng tựa ở đó nói chuyện với người bên cạnh, thái độ vẫn lười biếng thờ ơ như cũ, hiện lên vẻ lưu manh phóng túng.

Chiếc khăn tay màu hồng ngày hôm qua băng bó ở cổ tay được cậu thắt lại, quấn quanh ở cổ tay trái, thắt một cái nút đơn giản.

Cậu đang đánh dấu tất cả đồ vật của cậu.

Hình xăm hoa loa kèn, chiếc khăn tay màu hồng, nốt ruồi dưới mắt cậu, một màn kỳ quái, khiến cả người Ban Thịnh càng thêm thờ ơ và mê hoặc, cũng thu hút nhiều cô gái vương vấn cậu hơn.

Cùng lúc đó âm thanh thảo luận sôi nổi lọt vào lỗ tai, từng chữ rõ ràng:

“woc, Ban Thịnh càng thêm đẹp trai rồi!”

“Cậu ấy bắt đầu đeo chiếc khăn tay màu hồng này sau khi đánh nhau phải không? Kết hợp với hình xăm thật đẹp mắt, mẹ nó đẹp trai chết tao rồi.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh đeo khăn tay màu hồng mà không ẻo lả, quá đứng đắn, tao muốn chết.”

“Đừng chết, phải biết được ai tặng chiếc khăn tay đó cho cậu ấy, đến lúc đó chết cũng chưa muộn.” Một nữ sinh bên cạnh nhìn thoáng qua chỗ Lâm Vi Hạ.

Suy cho cùng hôm qua Ban Thịnh vì cô mà đánh nhau làm to chuyện, mức độ xuất sắc được những người đứng xem bên cạnh thêm mắm thêm muối phát tán, bây giờ đã lan truyền khắp cả trường.

Hôm qua mọi người ở tieba và diễn đàn của trường thảo luận vô cùng lợi hại, nói tình tiết vở kịch này phát triển rất tuyệt vời, còn thuận tiện chế giễu Liễu Tư Gia một cách công khai và bí mật, bây giờ mỗi người đều đang âm thầm chờ xem drama của ba nhân vật lớn này.

Nhưng trước mắt dường như động tĩnh gì cũng không có.

Liễu Tư Gia đút hai tay vào túi áo đồng phục, nâng cằm lên, bỏ Lâm Vi Hạ đứng ở đó đơn độc quay về lớp học một mình với khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng.

Bề mặt đóng băng lại bị nứt ra một đường.

Lâm Vi Hạ cụp mắt xuống vội vàng bước vào lớp học, nào biết đi được hai bước thì bị cán bộ lớp chặn lại. Đối phương là một nam sinh đeo kính gọng bạc, vẻ bề ngoài trắng ngần hiền lành, tự giới thiệu mình là người trù hoạch văn nghệ.

“Bạn học Lâm, buổi gala văn nghệ của trường sắp đến, tôi nghe nói cậu biết đánh đàn cello, học kỳ này còn hơn một tháng nữa sắp kết thúc rồi, cậu có muốn để lại ấn tượng lớn trong học kỳ này không?” Ban cán bộ cố gắng xúi giục cô.

“Không muốn lắm.” Lâm Vi Hạ giọng nói thành thật.

Hơn nữa học sinh A từng người căn bản đều có sở trường chuyên môn của mình, từ khi nào gala của trường lại đến lượt cô biểu diễn.

“… … ơ” Nam sinh đứng trước mặt cô vò đầu bứt tai, nghĩ không ra cái cớ thuyết phục nhưng lại không chịu rời đi.

Lâm Vi Hạ nhướng mi nhìn cậu ta, hỏi: “Ai nói với cậu tôi biết đánh đàn cello?”

Hơn nữa cô còn là người bị điếc một nửa.

“Có người nói cậu biết, tiết mục hay nhất của buổi tiệc lần này sẽ được rất nhiều giải thưởng phong phú, quan trọng nhất là, cậu cứ xem như giúp đỡ bạn học lần này, với lại, cậu không muốn chơi đàn cello ở trên sân khấu, biểu diễn một tiết mục hay nhất sao… …”

Lâm Vi Hạ nghe nói có chút lung lay, cuối cùng không biết bị câu nói nào của cậu ta thuyết phục mà đồng ý tham gia. Đến lúc trôi qua hai tiết học, Lâm Vi Hạ sốc lại tinh thần muốn nuốt lời, thì đối phương đã nộp phiếu đăng ký lên trên nhà trường.

Sau ngày hôm đó, Ban Thịnh quàng chiếc khăn tay màu hồng trên cổ tay trái không bao giờ tháo xuống, cho dù Khâu Minh Hoa kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói cậu ẻo lả, những người khác thì xôn xao đoán xem chiếc khăn tay đó ai tặng.

Cậu đều thờ ơ làm thinh.

Trịnh Chiếu Hành quay trở lại trường học sau một tuần nghỉ bệnh, người trở nên trung thực hơn một chút. Tính cách vẫn còn rất tệ, động một cái là phát hỏa, lúc có mặt Ban Thịnh ở hiện trường hắn ta mới thu liễm lại một chút.

Nhưng ánh mắt của Trịnh Chiếu Hành nhìn Ban Thịnh có nhiều thêm sự thù ghét, còn mãnh liệt hơn lúc trước.

Thứ sáu sau khi tan học, Ban Thịnh đưa Lâm Vi Hạ về nhà như cũ, sắp đến lúc tạm biệt, Ban Thịnh cầm điện thoại xem thời gian, Lâm Vi Hạ đứng ở lề đường, ngón tay nắm giữ quai đeo cặp xách đang trượt qua lại.

Ban Thịnh dùng ngón tay cái lướt màn hình, cảm thấy mùi hương trái cây ngọt lịm ở đầu chóp mũi vẫn chưa tan, ngẩng đầu lên phát hiện người còn chưa đi, nhướng mày:

“Không nỡ để tôi đi? Được, vậy ở cùng cậu thêm một lúc.”

Nói xong đem điện thoại nhét vào trong túi, bày ra tư thế gia bằng lòng ở cùng em. Lâm Vi Hạ nhìn cậu: “Bây giờ là ban ngày, mặt trời còn chưa xuống núi.”

Nói đùa xong, Lâm Vi Hạ đem câu chuyện chuyển thành việc chính: “Chính là… …tôi có một cây đàn cũ, nhưng mà hư rồi, cậu biết sửa đàn không?”

Lâm Vi Hạ bình thường thấy cậu thích lắp ráp và tháo rời máy bay không người lái, cộng thêm máy trợ thính lần trước là do Ban Thịnh sửa lại, cho nên Lâm Vi Hạ hỏi cậu biết sửa đàn không.

“Không biết.” Ban Thịnh thẳng thắn nói.

“Ờ, vậy… …” Lâm Vi Hạ cụp mi xuống.

“Nhưng nhà tôi có một cây đàn cello không tồi, cậu có thể lấy dùng.” Ban Thịnh nhìn cô nói.

Lâm Vi Hạ ngước mắt lên đυ.ng phải đôi mắt cậu, lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng tôi__ __”

Ban Thịnh cắt ngang lời cô: “Cây đàn trong nhà không biết là ai tặng, cậu không dùng thì sẽ luôn đóng bụi. Đến nhà tôi luyện, cậu xem như mượn đàn của tôi.”

“Lấy được giải thưởng, nhớ chia cho tôi một nửa.” Nam sinh uể oải nhìn cô.

Ban Thịnh là như vậy, quan tâm và chu đáo, không bao giờ khiến người khác cảm thấy khó xử và xấu hổ.

Kể từ hôm đó, ngoài thời gian học ra, Lâm Vi Hạ hầu như tuần nào cũng đến nhà Ban Thịnh luyện đàn cello. Có vài lần cô muốn nói cho Liễu Tư Gia biết việc này, nhưng lần nào Liễu Tư Gia cũng sẽ ngắt lời mở đầu của cô, sau đó chuyển sang chủ đề khác.

Thứ sáu sau khi tan học, trong lớp học không có nhiều người, Lâm Vi Hạ luôn rời khỏi muộn nhất, đang chậm rì thu dọn đồ đạc, Khâu Minh Hoa đột nhiên chạy tới, hạ giọng thấp xuống: “Bạn học Lâm, cậu đã hạ độc cái gì với Ban gia của tôi rồi?”

“Hả?” Lâm Vi Hạ trả lời trong nhận thức chầm chạp.

“Cậu ấy bây giờ không chơi bóng rổ, đài thiên văn cũng không đi nữa, vừa hỏi thì bảo có việc. Tôi thấy cậu ấy cũng không có việc gì làm, ngoại trừ việc đưa cậu về nhà. Ban gia là người xấu tính như vậy, ở trước mặt cậu lại giống con chó khổng lồ, cậu chắc chắn đã hạ độc cậu ấy.”

“Bạn học Ban Thịnh luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác.” Lâm Vi Hạ nghiêm túc lựa lời nói.

Khâu Minh Hoa còn đang muốn nói tiếp, đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, một bóng đen đè xuống, Ban Thịnh dựa vào cao hơn cậu ta một khúc, khóa chặt cổ họng cậu ta từ phía sau.

“Sai rồi, sai rồi.” Khâu Minh Hoa lập tức khuỵu xuống, cái cổ bị một cánh tay rắn chắc có lực giữ lấy, cổ họng thắt lại một hồi.

Khâu Minh Hoa sau khi bị Ban Thịnh đánh vài phát liền bò dưới đất chạy ra ngoài, phòng học trống trải chỉ còn lại hai người. Một vòng mặt trời màu cam quýt chiếu vào, Lâm Vi Hạ còn đang thu dọn sách giáo khoa, hai người một trước một sau bước ra khỏi lớp.

“Bạn học Lâm.” Ban Thịnh lười biếng gọi cô.

Lâm Vi Hạ đang ôm sách nghe thấy tiếng gọi vô thức “ừm” một câu, Ban Thịnh mất cảnh giác quay đầu, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt, hơi thở đối lập nhau, giọng nói rung ở bên tai, ngứa và tê dại:

“Thật sự cho rằng tôi nhiệt tình giúp đỡ người khác?”

“Cậu đi hỏi xem tôi đối với người khác có phải cũng thế này không?”

*

Nhà Ban Thịnh có phòng luyện đàn, lúc Lâm Vi Hạ ở nhà cậu luyện tập, cậu thông thường ở bên cạnh cô, xem phim hoặc chơi game để gϊếŧ thời gian.

Hoặc cậu dứt khoát cái gì cũng không làm, chuyển ghế sofa hình chữ U vào trong phòng, dựa đầu nhìn cô chơi đàn ở bên cạnh, một lúc lâu sau, hai mí mắt mỏng rũ xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong thời gian tạm nghỉ, Ban Thịnh bảo cô qua uống nước. Lâm Vi Hạ đem cây vĩ đặt sang một bên, ngồi xuống ghế sofa, Ban Thịnh nghiêng người, định pha cho cô một ly chanh muối.

Ban Thịnh đứng dậy đến tủ lạnh lấy chanh đã ngâm, đi về phía sofa, bóng người đổ xuống, Ban Thịnh quay lại ghế sofa một lần nữa, đúng lúc điện thoại trên bàn của Lâm Vi Hạ rung lên, một bàn tay trắng nõn cầm lấy, cậu liếc nhìn một cái.

Lâm Vi Hạ cầm điện thoại trả lời, vẻ mặt chăm chú, hàng lông mi dài cong vυ't như cánh bướm chuyển động.

Ban Thịnh xách một lon 7up, lúc ngón tay có các khớp xương rõ ràng xuyên qua chiếc nhẫn bạc định kéo mở, giọng nói ngừng lại, giả vờ hỏi điềm nhiên như không:

“Đang nói chuyện với ai?”

Lâm Vi Hạ còn đang trả lời đối phương, tương đối chìm đắm, đầu cũng không ngẩng lên:

“Châu Kinh Trạch.”

“Tách” một tiếng, kéo chiếc nhẫn ra, vô số bọt khí màu trắng tràn lên phía trên, vẻ mặt Ban Thịnh thờ ơ ồ một câu. Lâm Vi Hạ dường như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nói với cậu:

“Quên nói với cậu, anh ấy là người bạn mà tôi quen lúc đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi đàn cello, anh ấy chơi đàn cello rất lợi hại, là tuyển thủ có tài năng thiên phú, lần này đúng lúc có cuộc thi tôi có chỗ không hiểu muốn hỏi anh ấy.”

Lâm Vi Hạ nói xong lại cúi đầu xuống, biểu tình trên mặt Ban Thịnh không có bất kì thay đổi nào, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng bình tĩnh bẻ đôi chiếc nhẫn bạc cứng ngắt, khóe miệng lộ ra một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ mờ nhạt.

“Ha.”

Lâm Vi Hạ vẫn đang dừng ở trong khung trò chuyện với Châu Kinh Trạch, cậu ấy bảo cô một lát quay video luyện tập gửi qua để xem cách giải quyết vấn đề.

Cô gõ một chữ “được” ở trong cuộc trò chuyện chuẩn bị gửi qua, một bóng đen có tính áp bức rơi xuống, còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại bị một cánh tay dài lấy đi.

“Trả cho tôi.” Lâm Vi Hạ lập tức duỗi tay ra giựt lại.

Ban Thịnh ỷ vào đôi chân dài của mình, giơ điện thoại cao lên khiến Lâm Vi Hạ không với tới, nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lâm Vi Hạ thật không dễ mới dao động, cậu nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô, một lúc giơ qua bên này một lúc giơ qua bên kia.

Nhưng Lâm Vi Hạ không phải là một chú mèo ngoan, cô là bươm bướm biết đốt người. Cô ngồi ở đó giành giật một hồi thì không quan tâm đến Ban Thịnh nữa, lúc thần kinh cậu buông lỏng, cô lập tức xoay người giật lấy điện thoại.

Nhưng Ban Thịnh phản ứng càng nhanh, cầm điện thoại giơ lên, Lâm Vi Hạ không quan tâm nhào lên trên, “rầm” một tiếng, cả hai người cùng ngã trên sofa, cả người Lâm Vi Hạ đè lên trên người cậu, ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng xen lẫn mùi gỗ mun dễ ngửi trên cơ thể cậu, từng chút từng chút cào xé trái tim.

Tay Lâm Vi Hạ đặt trên l*иg ngực của cậu, hai đôi mắt nhìn nhau, cô phát hiện mắt cậu một mí, đôi mắt đen kịt như bầu trời đen không thể đoán trước được, nốt ruồi trên má càng thêm mê hoặc, nhìn nhiều thêm một chút, cả người như sắp bị hút sâu vào, mà tay chống đỡ ở l*иg ngực càng lúc càng nóng bỏng.

Nhịp tim trở nên loạn xạ vô cùng rõ ràng.

Ban Thịnh nhìn chằm chằm đôi môi anh đào trước mắt, hướng lên một tấc thì có thể chạm vào, yết hầu nhọn hoắc từ từ chuyển động, vươn tay xoa đầu cô, làm ra vẻ muốn đến gần, vừa mở miệng giọng nói liền khàn khàn, nhưng vẫn thờ ơ cười:

“Bây giờ tôi hôn lên, hay là cậu chủ động hôn xuống.”

“Cậu chọn.”

_____

Lời của tác giả:

Châu Kinh Trạch, là một người con trai nghe tên còn chưa gặp mặt đã khiến người ta nảy sinh ra cảm giác uy hϊếp.

Ban Thịnh: Đến so xem ai mạnh hơn?

ps: Chỉ là khách mời trong thế giới song song.