Em Nghe Thấy Được

Chương 4: Bươm bướm

Ăn trưa xong, từ nhà ăn quay về lớp học, bầu trời tối sầm, giống như bị bao bọc trong bình mực, đám mây tùy ý trôi dạt. Những cây cau xanh biếc nằm trên đường chính của trường học, cánh hoa ngọc lan bị gió lung lay rơi khắp nơi.

Lâm Vi Hạ sau khi cùng Liễu Tư Gia quay về lớp học, cô ngồi xuống ghế phát hiện bầu không khí trong lớp học lại thay đổi hẳn đi, khác hẳn sự thờ ơ và vô cảm mà cô nhận được trong ngày đầu tiên nhập học.

Bây giờ tựa như lại có thêm một tầng nhiệt độ.

Giống như trong cánh đồng hoang vu đơn sơ, có người cầm lên đuốc lửa, chỉ thả xuống trong chốc lát.

Cả cánh đồng liền bốc cháy.

Lâm Vi Hạ nghe thấy một nữ sinh nói chuyện: “Ây, mượn son dưỡng của cậu chút”, Đúng lúc Phương Mạt quay xuống mượn vở ghi chép, cô thuận tiện hỏi:

“Mọi người làm sao vậy?”

“Ban Thịnh, cậu ấy quay lại lên lớp rồi, bọn họ không tránh khỏi vui mừng.” Phương Mạt nhẹ nhàng chỉ mọi người.

Lâm Vi Hạ nhìn theo động tác của Phương Mạt, cách một cái cửa sổ, Ban Thịnh bày ra dáng vẻ lưu manh đứng dựa trên tường, chiếc cổ thon dài, chiếc áo khoác được treo trên bờ vai rộng rãi thẳng tắp, không khó để nhận ra bên dưới chiếc áo khoác lỏng lẻo là một khung xương rắn chắc, trong tay cậu cầm chiếc bật lửa Zorro, ngọn lửa xanh phun ra từ miệng con hổ.

Biểu tình của cậu thản nhiên, làn da trên gò má quá mức lạnh lẽo, cậu đứng nghe người bên cạnh nói chuyện câu nghe câu không, một tay kia chuyển động trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng cuối đầu nhìn.

Nam sinh nói: “Trận đấu tối qua cậu xem chưa, áo số 13 vừa nhảy lên ném bóng tớ liền mở rượu chúc mừng.”

Có lẽ thị lực của Lâm Vi Hạ quá tốt, lờ mờ thấy được trên màn hình của chiếc điện thoại đang được đôi bàn tay rộng nắm chặt hiện lên bảng tính đơn vị hành tinh.

Giống như có dự cảm, Ban Thịnh nâng mí mắt lên, sắp sửa nhìn qua đây.

Phương Mạt vẫn đang nói luyên thuyên không ngừng, hít một hơi: “Cậu nói xem làm sao có người lợi hại như vậy, bối cảnh gia thế vô cùng lớn, thành tích học tập tốt, đặc biệt là môn vật lý luôn đạt điểm đối đa, có người nói chuyên ngành tương lai cậu ấy theo học là vật lý thiên văn. Cũng nghe nói mẹ cậu ấy là diễn viên múa của Trung tâm Biểu diễn Nghệ Thuật Quốc gia, khó trách con trai được sinh ra có làn da đẹp vậy.”

“Lớn lên đẹp trai thì thôi đi, còn có đầu óc thông minh, cậu ấy trừ tính cách lạnh lùng ra thì không có vấn đề gì, thượng đế thật bất công.”

“Cậu nhìn những nữ sinh chăm chút kia là biết, không có ai không rung động vì cậu ấy. Có điều học chung lâu như vậy rồi, tớ cũng chưa từng thấy cậu ấy có bạn gái.”

“Mà cậu nhìn thấy hình xăm hoa loa kèn trên mắt cá chân cậu ấy chưa? Hình như được xăm rất lâu rồi, nghe nói là được xăm sau khi chia tay với bạn gái, cũng có người phủ nhận tin đồn này, lời đồn như nào cũng có.”

“Người lợi hại như cậu ấy, chắc chắn sẽ chọn bạn gái trong lớp A, sẽ không chọn lớp F chúng ta đâu.” Phương Mạt ném cục tẩy vào hộp đựng bút nói, còn nhân tiện thở dài.

Lâm Vi Hạ sắp xếp chồng sách, không tập trung lắng nghe, đột nhiên, quyển tập màu xanh bay qua, một tiếng “cạch” nhẹ nhàng rơi xuống trên bàn.

Lâm Vi Hạ ngước đầu, là cậu.

Người đứng trước mặt cô như này, hai tay bỏ vào túi quần, đối diện với ánh mắt cô: “Lần sau đổi người khác thử xem.”

Cậu đang nói việc Liễu Tư Gia đòi bài tập, giọng nói của Ban Thịnh không nghiêm túc, rốt cuộc là để người khác thay mình đến cửa giống tối hôm đó như vậy không thích hợp, hay là để cô đến thử xem có theo đuổi được cậu không. Cậu bày ra dáng vẻ tay chơi điêu luyện, giống như cho Lâm Vi Hạ một tín hiệu, cậu đến thử đi, nó giống hệt lời cậu nói hôm đó.

Cô nhìn mái tóc ngắn trên trán, ánh sáng rơi xuống, loang lổ trên sống mũi cao của cậu.

Thất thần trong chốc lát.

Sự tồn tại của Ban Thịnh quá mãnh liệt, từ khoảng khắc cậu xuất hiện không khí xung quanh bị lấy đi, khiến người khác không thể làm ngơ, vì vậy bán kính của hai người thu hút càng lúc càng nhiều sự chú ý của học sinh xung quanh.

Lâm Vi Hạ sửng sốt trong chốc lát, còn chưa đợi cô phản ứng lại, cậu đã bỏ đi rồi, trong không khí còn xót lại mùi thuốc lá mát lạnh.

“Tình huống gì vậy? Ban Thịnh thế mà nói chuyện với cậu, cậu còn không trả lời cậu ấy? Đổi người, đổi người gì thế__?” Phương Mạt ấn giữ trái tim của mình, cảm thấy từ lúc mà cậu đi qua, trái tim đã nhảy loạn nhịp.

“Quên rồi.” Lâm Vi Hạ cuối đầu đem quyển tập màu xanh cất vào.

Ngày hôm sau, cơn bão cuối cũng tạm dừng, thời tiết quang đãng, ánh sáng màu cam chiếu rọi xuống, mặc dù là sắc màu ấm, nhưng đặt ở thành phố biển như Nam Giang, cái nóng vẫn còn gay gắt.

Lâm Vi Hạ ngủ không ngon giấc, tối qua hàng xóm cãi nhau, người phụ nữ tức giận đến mức cầm dao dọa chém chồng mình, cách âm của căn phòng không được tốt lắm, cộng thêm Thủy Vi ẩm ướt, khoảng cách giữa các tòa nhà san sát nhau, chỉ được ngăn cách bởi một tấm lưới chống trộm.

Cô nghe cuộc cãi nhau vô cùng rõ ràng, ngủ được một lúc lại bị đánh thức, lăn qua lại lại cả một đêm.

Buổi sáng, Lâm Vi Hạ chân tay lúng túng thức dậy, vội vàng thu dọn cặp sách ra ngoài. Khi vừa ra khỏi nhà, cây chanh sum suê trong vườn đột nhiên rơi xuống một quả xanh, rơi thẳng trên đầu Lâm Vi Hạ kèm theo tiếng “tách”.

Quả chanh xanh sắp chín, Lâm Vi Hạ cắn một miếng, từ tốn nhai xuống.

Vừa chát vừa chua.

Người nếu giống hoa quả tự nhiên mà sinh trưởng thì tốt rồi, trưởng thành quá sớm cũng không phải việc gì tốt.

Lâm Vi Hạ vội vã đi đến lớp học, gần như đạp lên tiếng chuông buổi tự học buổi sáng mà ngồi xuống. Nữa tiếng sau, loa phát thanh kêu lên, ra lệnh cho tất cả học sinh tập trung tại sân vận động họp buổi sáng, phòng học lập tức vang lên ồn ào.

Vài nam sinh ngồi lắc lư trên ghế, một bên bàn về bóng rổ một bên cầm sách giáo khoa trên tay ném qua ném lại. Kết quả không cẩn thận ném trúng vào đầu nữ sinh, dẫn đến những tiếng trêu chọc liên tiếp.

Lúc này những nữ sinh trở nên vô cùng kiềm chế, gỡ bỏ nước sơn móng tay lộn xộn, đem son môi đổi thành son dưỡng, đứng trò chuyện cùng nhau trong bộ đồng phục học sinh.

“Ây, lát nữa tan học đi đâu ăn đồ lạnh*? tiệm Khắc Băng?”

*Đồ ăn lạnh ở đây chỉ những tiệm bánh kem, sinh tố, đồ uống lạnh, những món đông lạnh…

“Được đó, tớ thèm món bánh mì nướng của tiệm đó rất lâu rồi.”

“Hay là cuối tuần đi Trung Hoàn* ăn? Tớ thèm muốn chết.”

*Trung Hoàn: Trung tâm thương mại của Hồng Kông

Lâm Vi Hạ sắp xếp xong sách vở, vừa lúc chuẩn bị đi ra xếp hàng, Phương Mạt quay đầu nhìn cô, đôi mắt trợn tròn: “Vi Hạ, bảng tên của cậu đâu?”

“Bảng tên của tớ không phải ở__” Lâm Vi Hạ quay đầu lại nhìn trên ngực mình, trong lòng giật mình: “Bảng tên tớ đâu?”

Cô nhớ rõ trước khi ra khỏi cửa đã đeo lên rồi, Lâm Vi Hạ liền cuối lưng mở tủ khóa, tìm kiếm một hồi, trong túi cũng lần mò nhưng đều không tìm thấy.

Lâm Vi Hạ đem chồng sách đẩy vào trong tủ, lập tức chạy ra khỏi phòng học.

“Còn có tóc của cậu, phải cột lên nhanh đi.” Lâm Vi Hạ chạy quá nhanh cho nên không nghe thấy lời dặn dò ở phía sau.

Lâm Vi Hạ chạy ra ngoài hành lang, vừa cuối đầu vừa tìm, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy, suốt ruột đến mức cả người mồ hơi nhễ nhại. Cô đang đứng ở góc rẽ trên lầu ba cuối đầu nghiêm túc tìm kiếm, đột nhiên nhìn thấy bóng người màu đen.

Lông mi khẽ động, dọc theo đôi giày thể thao xuất hiện ở phía trước, đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần tây mềm mại, Ban Thịnh cũng mặc đồng phục học sinh như bao người, nhưng cậu lại mang theo dáng vẻ lưu manh cứng đầu.

Ban Thịnh nhìn cô, hỏi: “Tìm bảng tên?”

Lâm Vi Hạ gật đầu, Ban Thịnh nhấc tay lên chạm vào túi quần, mở lòng bàn tay ra, là một bảng tên màu xanh đậm có hình đồng phục của Thâm Cao, cô đưa tay nhận lấy, cẩn thận ghim lên trên ngực trái, thở ra một hơi:

“Cảm ơn cậu đã nhặt bảng tên của tôi___”

Ban Thịnh bước lên hai bước, lúc này ánh sáng trên hàng lang vừa vặn, màu áng sáng như quả cam tươi được lột vỏ, đổ lên trên tường.

Hai hình bóng một cao một thấp chầm chậm quấn lấy nhau, nhiệt độ không khí tăng lên từng chút một.

Hơi thở nam sinh lạnh lạnh buốt hòa quyện với mùi thuốc lá lặng lẽ bao lấy, cô cảm thấy ngột ngạt, kéo dài khoảng cách ra theo bản năng.

Ban Thịnh cúi đầu, châm chọc: “Đây không phải tôi nhặt, là mới__”

“Hả?”

“Nhớ đưa tiền, 12 tệ.”

Ban Thịnh duỗi thẳng hai ngón tay, sau đó duỗi thẳng lưng lên, tay lại cho vào túi, đi qua cô không quay đầu lại nhìn. Lúc chà xát, tay áo khoác của cậu cọ phải ống tay áo của Lâm Vi Hạ, nhiệt độ nóng lên, giống như làm bỏng làn da của cô, sợi vải cọ sát như thể bị nhiễm điện, không nặng không nhẹ nhưng lại khiến cô thất thần.

Lúc Lâm Vi Hạ trở lại lớp học, trong lớp đã không còn tiếng ồn ào láo nháo, mọi người đều là đứng hoặc ngồi an tọa vị trí của mình.

Phương Mạt nhìn thấy Lâm Vi Hạ trên ngực đeo bảng tên cuối cùng cũng hết lo lắng, Lâm Vi Hạ ngồi xuống, hỏi: “Còn chưa đi xuống sao?”

“Sắp thôi, phải đợi hội học sinh kiểm tra xong.” Phương Mạt vừa nói vừa nhìn mái tóc dài của cô, lập tức nói: “Vi Hạ, tóc của cậu không thể xõa xuống, bởi vì sắp phải họp buổi sáng rồi.”

Hai người đang âm thầm nói chuyện, người của hội học sinh đã bước vào lớp kiểm tra tác phong. Phương Mạt lấy cột tóc từ trong túi ra, cười lên: “Không sao, tớ có đây.”

Lâm Vi Hạ lắc lắc đầu, Phương Mạt gấp gáp: “Nhưng nếu trừ điểm, địa vị của cậu sẽ bị tụt lùi hơn nữa, cậu không biết hôm nay kiểm tra là___”

“Lâm Vi Hạ!”

Một âm thanh rất lớn vô cùng sắc bén truyền qua, Lâm Vi Hạ ngẩng đầu, ba bốn người trong hội học sinh cách đó không xa đang đi đến.

Nữ sinh đi đến trước mặt, dáng vẻ hung hăng, vênh mặt sai khiến:

“Nội quy của Thâm Cao chưa học thuộc? Cho cậu một phút đem tóc cột cao lên.”

Bầu không khí trong lớp bỗng trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều đem theo tâm trạng xem trò hay. Đúng là như vậy, đặt mắt xuống nhìn, nữ sinh trong lớp đều buộc tóc lên, có nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa trẻ trung mang sức sống, cũng có người chỉ buộc lên theo quy củ.

“Xin lỗi, không tiện lắm, trước khi nhập học tớ đã nói qua vấn đề của mình với giáo viên rồi.”

Nữ sinh không ngờ Lâm Vi Hạ sẽ từ chối, ôm lấy cánh tay bày ra thái độ cao thượng: “Ha, học sinh F đều thế này sao? Thái độ bất cần, không để tâm sẽ bị điểm thấp? Còn nói, một sợi dây thun cũng cần tôi tài trợ cho?”

Lời này của nữ sinh khiến tất cả học sinh F trong lớp bị bắn trúng, nhưng bọn họ căn bản đều cúi đầu, biểu cảm trên mặt không để ý.

Bầu không khí căng thẳng lên, yên lặng một cách kỳ lạ, nữ sinh vốn dĩ là đại tiểu thư ngang ngược không dễ chọc, không một ai muốn rước thêm phiền phức cho bản thân.

Trong lúc tình hình căng như dây đàn, Ban Thịnh không biết bước vào từ lúc nào, cậu chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình, ngoắc ngón tay, có người đi qua kể cho cậu nghe tình hình.

Sau khi nghe xong, cậu lại dựa lưng vào tường, từ tốn uống hộp sữa cầm trong tay, thái độ nhàn nhã nhìn qua cảnh tượng bên kia, một mặt tỏ ra không liên quan đến mình.

“Ai mà biết được cậu có nói với giáo viên hay chưa, hôm nay là ngày tôi trực, vào Thâm Cao thì phải tuân theo nội quy của Thâm Cao, cậu bắt buộc cột tóc lên cho tôi__”

Nữ sinh nhìn chằm chằm cô, đột ngột nâng tay lên, lúc định kéo tóc Lâm Vi Hạ lên, bất ngờ có người giữ lại__

Ninh Triều vừa đứng lên nhìn người trước mặt thở ra một hơi, lại ngồi xuống lần nữa, những cô gái này nói chuyện khó nghe muốn chết, xém chút nữa cậu ta còn muốn xông lên đánh người.

“Ai vậy, có__” Nữ sinh tức giận quay đầu, đang định mở miệng mắng người, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của người đứng sau, chữ “điên” bị nuốt ngược vào cổ họng, biểu tình trên mặt biến đổi không thể tưởng tượng được.

Liễu Tư Gia bỏ một tay vào túi, một tay giữ chặt cổ tay của Lý Sanh Nhiên, nhìn cô, âm thanh không lớn nhưng lại có tác dụng uy hϊếp: “Sanh Nhiên, đủ rồi.”

“Cậu ấy đã nói không tiện.”

Nữ sinh bị xấu hổ trước đám đông, vẻ mặt hỗn loạn, càng khiến cô không vui đó là, bọn cô không phải mới là bạn bè thân thiết sao? Liễu Tư Gia tại sao phải nói đỡ cho học sinh F.

“Hôm nay tớ trực, cho nên cậu ấy bắt buộc phải cột tóc lên.” Lý Sanh Nhiên kiên quyết lặp lại lần nữa.

Vẻ kiên nhẫn trên mặt của Liễu Tư Gia biến mất, đột ngột buông tay, nữ sinh loạng choạng không đứng vững, kém chút đã ngã xuống. Liễu Tư Gia nhìn cô từ trên cao, không chút lưu tình vạch trần:

“Thôi đi Lý Sanh Nhiên, đừng mượn chức vụ của cậu để giải quyết việc tư.”

Lý do khiến Lý Sanh Nhiên truy đuổi đến cùng, trừ tính cách thích bắt nạt của học sinh A ra, còn là vì Lâm Vi Hạ xém chút nữa đã trở thành bạn cùng bàn với Ban Thịnh.”

“Cậu ta là gì của cậu, cậu phải nói đỡ cho cậu ta?” Lý Sanh Nhiên đôi mắt ươn ướt.

Liễu Tư Gia nheo mắt nhớ đến hôm bão táp cuối tuần đó, đôi mắt màu hổ phách yên tĩnh kia, và đêm mưa trước đó nữa, trong lòng khẽ động.

“Cậu ấy là bạn tôi.”

*

Thời tiết Nam Giang chính là như vậy, gần biển, nhiệt độ ẩm, gần cuối tháng chín, đồng phục mùa thu mặc trên người che đậy lớp mồ hôi mỏng.

Liễu Tư Gia đứng trong hàng ngũ, tư thế thẳng tắp, một nhóm nam sinh đứng cuối hàng nhàm chán, chú ý đến nhất cử nhất động của nữ hoàng.

Trịnh Chiếu Hàng một bên nhỏ tiếng nói chuyện với đám bạn, một bên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Liễu Tư Gia, qua được một lúc không biết lấy đâu ra chai nước đá, bắt bạn học đứng đằng trước truyền lên cho Liễu Tư Gia.

“Anh Hành thật là chung tình nha.” Có người nói.

“Nói nhảm, mày cũng không xem đó là ai, Liễu Tư Gia đẹp bao nhiêu biết không, vóc dáng lại hoàn hảo, có người bạn gái như thế mang ra ngoài thì tự hào chết đi được.”

Trịnh Chiếu Hành nghe thấy nữ thần bị người khác bàn luận, vừa lúc mở miệng, nghe thấy người bên cạnh thở ra một hơi, nói: “Mẹ nó, học sinh vừa chuyển đến đẹp vậy sao, khá đặc biệt, tao nhìn ngang nhìn dọc vẫn thấy cô ấy đẹp hơn.”

Một đám người giương mắt nhìn theo, Ban Thịnh sau khi thờ ơ nghe đám người bàn luận xong, yết hầu chuyển động lên xuống, nhướng mi mắt nhìn qua.

Lâm Vi Hạ đứng bên cạnh Liễu Tư Gia, vóc dáng khá cao, mái tóc đen huyền mềm mại dài đến ngang lưng, cô mặc đồng phục của Thâm Cao, đôi chân thẳng tắp trắng nón lộ rõ dưới chiếc váy kẻ sọc.

Phía sau có người chọc vào lưng của Lâm Vi Hạ, nhờ cô truyền bình nước cho Liễu Tư Gia.

Lúc Lâm Vi Hạ quay đầu, càng khiến đám người nhìn rõ ngoại hình của cô.

Lâm Vi Hạ sở hữu khuông mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn, chiếc cằm nhỏ mà nhọn, càng đặc biệt hơn là, một vết bớt hình bươm bướm màu đỏ nằm ngay trên má ở vị trí mắt dưới bên trái cô.

Nếu trên mặt có một vết bớt, chắc chắn sẽ trông rất kỳ dị, nhưng nằm trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Vi Hạ lại hài hòa đến lạ thường. Trên người cô toát ra khí chất trầm mặc, yên tĩnh.

Cô có đôi mắt đẹp, yên tĩnh như động vật.

Chỉ là, Ban Thịnh lúc ấy nghĩ không ra đôi mắt đó giống loại động vật nào.

“Khí chất này tuyệt quá, một chút cũng không thua Liễu nữ hoàng.”

Lời này thật sự không phải giả, bởi vì chính Trịnh Chiếu Hành cũng nhìn đến ngây người, bọn họ tuần trước nghỉ học vài hôm, cho nên hôm nay mới phát hiện sự tồn tại của học sinh chuyển tới. Nhưng trong chốc lát phát hiện màu nơ cài trên cổ áo của cô, giọng điệu mang chút khinh thường: “Chẹp, là học sinh F, vậy thì dễ tán.”

“Nhóm người nghèo nàn đó, tặng chút quà đắt tiền thì có thể ôm được đến tay.”

“Đúng vậy, chưa nhìn đã làm cho tâm lão Cố ngứa ngáy, nếu không lát nữa sau khi buổi họp kết thúc, mày tiến lên nói bạn học à, cậu có thể đi đứng nhìn đường không.”

“Nhất định phải tông vào tim tớ sao.”

“Hahahahaha con mẹ nó được đấy, đây không phải nhiệt tình dâng đến tay sao?” Có người đáp lại.

Buổi họp sáng kết thúc với bầu không khí náo nhiệt, nhóm nam sinh kia còn đang nghĩ đến đôi chân trắng nõn mịn màng của Lâm Vi Hạ, còn đem Liễu Tư Gia vào làm trò cười.

Trịnh Chiếu cũng tham gia bàn luận, đang nói chuyện cười hả hê, bỗng nhiên có người vỗ vào vai hắn, quay đầu, đám người cũng nhìn theo.

Đối diện với một đôi mắt.

Trong tích tắc, bầu không khí yên tĩnh trở lại, sự xuất hiện của Ban Thịnh giống như thả một khối băng vào nước sôi đang dâng cao, nhiệt độ sôi nguội xuống, ngọn lựa bị dập tắt.

Dáng vẻ kiêu ngạo hoàn toàn biến mất.

Ban Thịnh nhẹ nâng cầm, một tay bỏ vào túi, đôi mắt nhìn bọn họ vô cùng chuẩn xác, nói ra: “Không phải nói muốn ăn cơm cùng nhau sao?”

“Gia thưởng ngươi chút mặt mũi.”*

*Có nghĩa kiểu: “Ông đây cho ngươi chút mặt mũi”, nhưng câu gốc tác giả dùng chữ “thưởng” mình thấy hay hơn, kiểu toát lên sự bố thí, lạnh lùng của Ban Thịnh nên giữ lại.