Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Ngày hôm sau thức dậy mặt Nguyễn Vân Kiều sưng lên một cục, việc này đối với người kiếm tiền bằng gương mặt như cô mà nói, còn khó chịu hơn là gϊếŧ cô.
Cô liền không cho phép Lý Nghiên tới, còn nghiêm khắc cảnh cáo qua WeChat.
Tuy nhiên, đến giờ ăn trưa, Lý Nghiên vẫn đến, mang theo thức ăn mà cô có thể ăn được, là một bát cháo kê thật loãng.
Khi Nguyễn Vân Kiều quay lại nhìn thấy anh, cô lập tức che mặt lại, “Thỏ! Sao em lại mở cửa cho cậu ấy?”
Thỏ vẻ mặt bối rối, tối hôm qua hai người chẳng phải rất tốt đấy sao, “Hả? Bởi vì anh Nghiên nói anh ấy mang cơm trưa cho chúng ta, nên em mới...”
Nguyễn Vân Kiều cạn lời, lúc sáng chỉ nhớ dặn dò Lý Nghiên đừng đến, mà quên dặn Thỏ!
Lý Nghiên đặt thức ăn lên bàn ăn, rồi đi về phía cô: “Mặt bị sưng rồi à.”
Câu này của anh không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Anh quá hiểu rõ cô rồi, biết rỗ vì sao cô không cho anh tới.
Nguyễn Vân Kiều: “Ờ…”
Lý Nghiên: “Để tôi xem xem.”
Nguyễn Vân Kiều không cho: “Cậu tránh ra.”
“Tôi chưa có dự định đi về, cậu định che mặt như thế suốt ư?”
Nguyễn Vân Kiều im lặng, Lý Nghiên nhân cơ hội trực tiếp kéo tay cô xuống.
Nguyễn Vân Kiều không còn cách nào khác, nên không trốn tránh nữa, ngẩng đầu nhìn anh: “Được được được, cho cậu xem, thế này đây!”
Lý Nghiên nhìn xuống, thấy má trái của cô sưng lên vì nhổ răng khôn, giống như nhét thứ gì trong miệng, lại giống như một con sóc nhỏ đang ăn.
Tuy rằng không thích hợp lắm, nhưng mà anh thấy... có chút đáng yêu.
Khóe miệng của Lý Nghiên khẽ cong lên.
Nguyễn Vân Kiều rất để ý, cố ý quan sát biểu cảm nhỏ của anh, vì vậy nụ cười của anh tuy ngắn ngủi nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của cô.
Trong phút chốc cô cảm thấy sụp đổ, nhưng không thể mắng anh to tiếng quá, chỉ có thể mở miệng trách mắng: “Cậu cười cái khỉ gì, buồn cười lắm sao!”
Lý Nghiên nghiêm túc: “Tôi không có cười.”
“Tôi thấy cậu cười rồi!”
“Tôi thật sự không có cười,” Lý Nghiên nghiêng đầu qua, suy ngẫm rồi nói, “Tôi chỉ là cảm thấy, cậu bây giờ có lẽ rất khó chịu.”
Nguyễn Vân Kiều xém chút nữa là trợn trắng mắt: “Còn cần cậu nói sao.”
“Được rồi, qua đây ăn chút gì đi.”
Ánh mắt Nguyễn Vân Kiều hung dữ: “… Cậu đừng có để tôi nhìn thấy cậu cười một lần nữa.”
Lý Nghiên có chút bất lực: “Biết rồi.”
Anh đi đến bàn ăn, đưa một phần trong số đó cho Thỏ: “Phần này cho em.”
“A… Em cũng có sao, cám ơn anh Nghiên.” Thỏ mở túi ra, bên trong là một hộp cơm rất tinh xảo, “Vậy em đi chỗ khác ăn nhé!”
Lý Nghiên: “Hả?”
Thỏ nhỏ giọng nói: “Phần này của em có vẻ ngon lắm, em sợ Vân Kiều thèm.”
Lý Nghiên cười một cái: “Được.”
“Anh Nghiên, anh ăn gì thế.”
“Tôi ăn thức ăn giống với cô ấy.”
Thỏ: “À…”
Nguyễn Vân Kiều đi qua, thấy anh lấy ra một bát cháo kê, vẻ mặt thất vọng.
Hôm qua đã ăn thứ này hết nửa ngày, sáng nay cũng vậy, không ngờ đến buổi trưa, vẫn là nó!
Cô rất thèm ăn, nhưng răng lại bị đau, ăn những thứ cần phải nhai lại càng đau hơn.
“Kiên trì thêm một xíu nữa, đợi cậu khá hơn, sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.” Lý Nghiên nói.
Nguyễn Vân Kiều nói một cách mơ hồ, “Tư Vị Trai.”
“Tùy cậu.”
“Mời tôi ba mươi bữa.”
Lý Nghiên hơi ngây ra, nhớ lại lúc đại học, khi đó cô cũng nói với anh như vậy.
“Được.”
Nguyễn Vân Kiều: “Được, bây giờ cậu hào phóng hơn rồi, lúc trước keo kiệt vô cùng, còn trả giá với tôi nữa.”
“Sau này sẽ không trả giá với cậu nữa.” Lý Nghiên đưa cho cô cái muỗng, “Cậu muốn ăn bao nhiêu bữa thì ăn bấy nhiêu bữa.”
Nguyễn Vân Kiều nghe thấy câu nói này, bên môi liền hiện lên nụ cười, sau đó vì bị đau mà trở lại bình thường: “Ai… ui…”
“Sao vậy? Đau à?”
“Không sao…” Nguyễn Vân Kiều cầm muỗng lên, vô cùng hài lòng mà bắt đầu ăn cháo.
——
Mặt của Nguyễn Vân Kiều sưng hết hai ngày, ngày thứ ba vẫn không có dấu hiệu hết sưng, hơn nữa buổi tối ngày thứ ba lại còn bị sốt.
May là tối hôm đó sau khi Lý Nghiên từ công ty trở về thì ghé sang nhà cô một chuyến, phát hiện cô không bình thường, nhanh chónh đưa cô xuống lầu, chuẩn bị đi bệnh viện.
Lúc lên xe Nguyễn Vân Kiều cố gắng tỉnh táo lại: “Gọi điện thoại cho Thỏ đi.”
“Không kịp đâu, bây giờ cậu đi luôn bệnh viện cùng với tôi thì tốt hơn.” Lý Nghiên đưa khẩu trang và nón cho cô, “Đeo vào.”
Nguyễn Vân Kiều mềm oặt, cũng chẳng còn sức mà nói chuyện, ngoan ngoãn mà đeo vào.
Lý Nghiên lái xe đi thẳng đến phòng cấp cứu của bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra thì truyền nước biển cho Nguyễn Vân Kiều, cho nên hai người lại đi tới khu truyền dịch.
Bây giờ đã gần mười hai giờ, khu truyền dịch chỉ có hai ba người, Nguyễn Vân Kiều che kín mít nên không ai phát hiện ra, ghim kim xong liền dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Lý Nghiên ngồi bên cạnh, thấy cô tựa vào ghế không thoải mái, nên bảo cô tựa vào vai anh.
Nguyễn Vân Kiều: “Có nhiều người như vậy…”
“Nơi nào nhiều người? Dựa vào, sẽ thoải mái hơn.” Lý Nghiên đỡ đầu cô dựa vào vai anh.
Nguyễn Vân Kiều khẽ hừ một cái: “Cứng ngắc hà, chẳng thoải mái gì cả.”
Lý Nghiên xoay ghế về phía cô và nói: “Hay là dựa vào trong lòng tôi?”
Thẩm Vân Kiều liếc anh một cái: “Muốn lợi dụng tôi? Ngồi cho đàn hoàng, tôi dựa vào vai của cậu.”
“Chẳng phải chê cứng sao?”
“Không cứng không cứng… cậu không hề cứng xíu nào.”
Lý Nghiên lấy áo khoác đã cởi xuống của mình đắp lên người cô, “Ngủ một giấc đi, đừng có nói bậy nữa.”
“Tôi nói gì bậy rồi…”
“Cậu nói xem.”
Nguyễn Vân Kiều ngước mắt liếc anh một cái, đột nhiên nhận ra gì đó, liền mắng: “Tôi đang yếu ớt lắm đấy, đừng có suy nghĩ bậy bạ!”
Lý Nghiên liền cười: “Trong đầu cậu toàn thứ gì không vậy…”
“Trong đầu cậu toàn là thứ gì không vậy!”
Lý Nghiên nhẹ nhàng mà dỗ dành cô nói: “Được, tôi có vấn đề, cậu ngoan ngoãn ngủ đi, đừng quậy nữa.”
Nguyễn Vân Kiều hừ lạnh, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Nhưng sau đó Nguyễn Vân Kiều không ngủ được, bởi vì khó chịu, toàn thân đều đang gào thét.
Sau khi cô dựa vào một lúc lâu, cô ngồi dậy vận động gân cốt, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh.
Lý Nghiên ngồi thẳng người, chợp mắt nghỉ ngơi. Chắc hôm nay anh rất bận rộn, và cũng rất mệt, dưới mắt anh quầng thâm xanh rất nhạt, nếu hôm nay không phát hiện cô bị sốt, chắc anh đã có thể về nhà mà ngủ rồi.
Nhưng bây giờ, anh lại ngồi đây cùng cô lâu như vậy.
Nguyễn Vân Kiều ánh mắt rơi vào góc nghiêng bên mặt của anh, trong lòng có chút trướng lên, không phải khó chịu mà là một loại cảm giác thỏa mãn xen lẫn vui sướиɠ cùng yêu thích.
Cô đột nhiên cảm thấy nhìn Lý Nghiên như vậy, có chút không nỡ mà hành hạ anh nữa.
“Sao tỉnh dậy rồi?” Lý Nghiên chắc là cảm thấy sức nặng bên vai mất đi nên cũng tỉnh dậy. Giọng anh khàn khàn, mang theo âm mũi, như một cái móc nhỏ cào xé trái tim cô, khiến trái tim cô ngứa ngáy.
Lý Nghiên nói: “Nước biển vẫn chưa truyền xong, cậu có thể nghỉ ngơi thêm một lát.”
Nguyễn Vân Kiều nhỏ giọng nói: “Cậu ngủ quên mất rồi, sao lại biết nước biển chưa truyền xong.”
“Đặt báo thức rồi, tôi chỉ chợp mắt có mười phút.”
“Gần đây có phải cậu bận lắm không?”
Lý Nghiên: “Vần ổn, chẳng qua là mới vào công ty không lâu, chưa quen việc lắm.”
“Nếu đã bận như vậy thì không cần ngày nào cũng đến nhà tôi.”
“Tôi không đến, cậu sẽ báo cáo tình hình của cậu cho tôi biết sao.”
Nguyễn Vân Kiều bĩu môi: “Tại sao tôi phải báo cáo cho cậu…”
“Cậu nhổ răng khôn, tôi không yên tâm.”
Nguyễn Vân Kiều lại muốn cười rồi, cô sờ sờ vào má mình để kiềm chế, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ thấp giọng ồ một tiếng.
Nước biển còn lại không nhiều, chắc còn khoảng năm sáu phút.
Nguyễn Vân Kiều không nhắm mắt nghỉ ngơi nữa, chỉ ngồi đó đợi. Vào giờ này, trong phòng truyền dịch đã ít người hơn, chỉ còn có nhóm bọn họ và một cô bé ngồi phía sau.
“Xin chào.” Lúc hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cô bé ngồi ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên xoay đầu nhìn, cô bé đó nói: “À, vừa rồi y tá đã đi ra ngoài, nhưng em sắp truyền xong rồi, có thể gọi cô ấy giúp em được không?”
Người duy nhất ở đây không bị tiêm là Lý Nghiên, Nguyễn Vân Kiều đẩy anh một cái: “Giúp cô bé.”
Lý Nghiên gật đầu đứng dậy: “Chờ một chút, tôi đi ra ngoài nhìn thử.”
Cô bé đó gật đầu: “Cảm ơn ạ.”
Lý Nghiên gật nhẹ đầu, xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, y tá theo Lý Nghiên đi vào, y tá đi qua rút kim tiêm cho cô bé đó, sau đó lại đi tới rút kim tiêm cho Nguyễn Vân Kiều.
Nguyễn Vân Kiều đứng dậy và đi ra ngoài cùng với Lý Nghiên.
“Cảm ơn anh trai, cảm ơn chị gái.” Cô bé đó ở ngay phía sau họ, đi lên phía trước rồi nói.
Lý Nghiên nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Cô bé đó cười cười: “May là có hai người, nếu không máu em đã chảy ngược ra rồi.”
Nguyễn Vân Kiều thấy cô bé còn nhỏ mà sắc mặt vẫn còn xanh xao như vậy, liền đến gần Lý Nghiên nói nhỏ: “Cậu hỏi cô bé xem có phải đi một mình không, có cần giúp đỡ không?”
Lý Nghiên liền thuật lại.
Cô bé đó nói: “Không sao đâu, nhà em gần lắm, chỉ cần đi bộ qua hai ngã tư mà thôi. Hôm nay bố mẹ đi vắng, em đau bụng nên phải tự qua đây”.
Lý Nghiên: “Trời tối rồi, cẩn thận một chút.”
“Dạ dạ.”
Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều đều đeo khẩu trang, Nguyễn Vân Kiều còn có thêm một chiếc mũ, che chắn rất kỹ. Nhưng mà như vậy thì chỉ có nhìn từ xa mới nhìn không rõ, còn nếu nhìn gần thì bạn vẫn có thể nhận ra được một chút.
Hơn nữa nói vài câu thì cô bé đã cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, khi bước đến sảnh, cô bé không nhịn được mà liếc nhìn họ vài cái, ngập ngừng nói: “À mà, có ai nói hai người rất giống người nổi tiếng không?”
Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều đều sững sờ.
Cô bé đó nói: “Ý của em là, anh trai trông rất giống Lý Nghiên.”
Cô bé đó ngẫm nghĩ một lát, lại nhìn Nguyễn Vân Kiều một cái, “Ồ, chị cũng rất giống Nguyễn Vân Kiều…”
Hơn nữa càng nhìn… càng giống!
Hai người đều không nói chuyện.
Ánh mắt cô bé đó từ nghi ngờ chuyển thành trông đợi, không phải chứ không phải chứ, mình đây và vận may gì vậy chứ.
Nguyễn Vân Kiều thấy người ta đã nhận ra, nên cũng không có ý định phủ nhận nữa, trong mắt mang theo nụ cười thân thiện.
Cô bé che miệng lại: “Đúng rồi ư! Đúng là thật sao! Chị Vân Kiều, em, em…em rất là thích phim của chị!”
Nguyễn Vân Kiều gật nhẹ đầu: “Cảm ơn nha.”
“Á… Không ngờ sẽ gặp được chị ở đây, chị, chị không sao chứ, bị bệnh rồi ư.”
Nguyễn Vân Kiều: “Không sao, nhổ răng khôn nên bị sốt nhẹ.”
“Ồ ồ!”
Lý Nghiên biết Nguyễn Vân Kiều vẫn còn thấy khó chịu nên nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây, em chú ý an toàn.”
Mắt cô bé sáng lên: “Dạ dạ! Em biết rồi ạ!”
Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều đi rồi.
Cô bé nhìn bóng lưng của hai người họ một hồi lâu cũng không nhúc nhích, cho đến khi điện thoại rung lên, cô mới định thần lại.
“Alo…”
“Alo, Tư Tư cậu truyền dịch xong chưa? Tôi đến đón cậu nha.” Bên kia đầu dây là bạn thân của cô.
Cô bé không trả lời câu hỏi của bạn mình, kìm nén vẻ phấn khích mà nói: “Vừa rồi lúc truyền dịch tôi chụp ảnh cặp tình nhân gửi cho cậu xem, còn nhớ không!”
“À, sao vậy, cậu nói nửa đêm thấy có đôi tình nhân có vóc dáng đẹp vô cùng đi vào... thế nào? Nhìn thấy mặt rồi? Khuôn mặt cũng rất đẹp sao?”
“Tôi không nhìn thấy mặt! Nhưng mà! Đẹp lắm! Đẹp vô cùng!”
“?”
“Cậu có biết họ là ai không!”
“Ai?”
“Nguyễn Vân Kiều! Lý Nghiên!!”