Edit: Sơ Ri
Beta: Linh Lăng
Ngày hôm sau, Nguyễn Vân Kiều có lịch quay buổi sáng cho nên đã phải dậy từ rất sớm.
Lúc đến phim trường, Dương Án đã có mặt ở đó rồi, anh ta đang ở trong phòng trang điểm, gà gật để yên cho nhân viên công tác trang điểm, Nguyễn Vân Kiều cũng có chút buồn ngủ, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh ta, sau đó miễn cưỡng chào hỏi.
"Chào buổi sáng.”
Dương Án: "Chào buổi sáng nhé Vân Kiều."
Nguyễn Vân Kiều: "Tối qua anh ngủ muộn lắm sao mà mắt lại đen như thế."
Dương Án đáp: "Đúng vậy... Tôi vô tình mất ngủ."
Nguyễn Vân Kiều tỏ vẻ đã hiểu: "Tôi bảo trợ lý gọi cà phê, anh một cốc luôn nhé?"
"Ừ." Dương Án nói xong, sau đó lại hơi buồn rầu nói tiếp, "Lý Nghiên không ở đây, tôi chán quá trời, chẳng có ai tâm sự chuyện đấu kiếm để tâm trạng lúc sáng sớm của tôi phấn chấn một chút."
Nguyễn Vân Kiều: "Vậy anh hỏi xem cậu ấy có đến câu lạc bộ không đi."
Dương Án nhìn cô một cái: "Hôm nay cậu ấy có trận đấu ở Giang Thành, sao mà đến được."
Nguyễn Vân Kiều ngẩn người, hôm nay có trận đấu ở Giang Thành sao? Vậy hôm qua người cô thấy là quỷ à.
Đợi đã... Chẳng lẽ tối hôm qua anh cố tình chạy về Bắc Kinh sao?
Nhưng hai nơi này cách nhau tận hai tiếng lái xe, hẳn là có việc nên tiện đường đến đưa hoành thánh cho cô... không thể nào cố tình được nhỉ.
Dương Án nói: " Chiều mai là chung kết, tiếc là vì vướng lịch diễn của tôi nên không thể đến xem trực tiếp. Này Vân Kiều, chiều mai cô không cần diễn nhỉ, cô có đi xem không."
Khóe miệng Nguyễn Vân Kiều hơi cong lên, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tôi không xem."
Dương Án: "Tại sao?"
Nguyễn Vân Kiều: "Ừm... Ý tôi là, chiều mai tôi có chút việc nên không xem được."
"À thế à, vậy chúng ta chỉ đành xem phát lại thôi."
Phát lại cũng không xem, cô xem anh thi đấu để làm gì, từ xưa đã không có thói quen này rồi...
Nguyễn Vân Kiều nghĩ trong lòng như thế, nhưng đâu ai ngờ, ngày hôm sau Thỏ lại mở TV.
Bởi vì không có lịch quay nên buổi chiều Nguyễn Vân Kiều nghỉ ngơi ở nhà gần nửa ngày, Thỏ và Dư Lạc đều đến, họ còn mua một ít thức ăn, muốn nấu ở chỗ cô.
Bởi vì bình thường Dư Lạc bận nên rất ít khi xuống bếp, nhưng thật ra tay nghề nấu nướng của cô ấy khá giỏi, mỗi khi rảnh rỗi sẽ thể hiện tài năng.
Rửa sạch hết nguyên liệu nấu ăn xong cũng mới ba giờ, Dư Lạc cũng không vội làm nên ra phòng khách định xem TV.
"Chúng ta xem thi đấu đi, hôm nay anh Nghiên thi đấu đấu kiếm đó, trực tiếp luôn!" Vừa rồi Thỏ ở trong bếp phụ giúp rửa thức ăn, lúc này cô ấy xoa xoa tay, lập tức vọt tới phòng khách cầm lấy điều khiển từ xa.
Nguyễn Vân Kiều đang nằm trên sofa bấm điện thoại: "..."
Mùa Olympic lần trước Dư Lạc có xem đấu kiếm, nhưng lúc đó cô ấy không hề biết Lý Nghiên là bạn trai cũ của Nguyễn Vân Kiều. Thế nhưng cho dù bây giờ có biết, cô ấy cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, Nguyễn Vân Kiều không phản ứng gì với người ta thì cô ấy cũng chẳng cần thiết phải có phản ứng gì.
Cho nên lúc Thỏ chuyển kênh đến kênh phát trực tiếp, cô ấy cũng vào xem chung.
Lúc này, trận đấu đã bắt đầu được một lúc. Bây giờ Lý Nghiên cũng trùng hợp đang ở trên sân đấu, đối thủ là một tuyển thủ đấu kiếm người Romania.
"... Lý Nghiên vẫn giữ trạng thái ổn định ngay từ lúc bắt đầu, tốt lắm... Ra tay ngay khi có cơ hội! Hay lắm! Tuyển thủ Mihai của Romania cần phải bình tĩnh lúc này... Lý Nghiên duy trì khoảng cách rất chính xác, ôi tuyệt vời! Lại nhận được một điểm!" Trên TV, giọng bình luận viên hơi mang theo cảm xúc mãnh liệt.
Vốn Nguyễn Vân Kiều không định xem, thế nhưng trong vô thức, ánh mắt cô lại dời từ màn hình điện thoại sang màn hình TV.
Trên màn hình, Lý Nghiên khoác lên mình bộ đồ đấu kiếm, dáng người cao, đôi chân dài, động tác gọn gàng, không ngừng đánh trúng đối thủ, giành được điểm...
Có lẽ là do lời bình luận của bình luận viên quá hấp dẫn, hoặc cũng có thể là do Thỏ bên cạnh quá kích động, hai âm thanh này cứ quanh quẩn bên tai cố, dần dần cô cũng bị cuốn theo, cô ngồi dậy, chăm chú xem trận đấu.
Có đôi khi, thi đấu quốc tế sẽ k1ch th1ch tấm lòng yêu nước của người dân. Xem trận đấu giữa hai quốc gia, Nguyễn Vân Kiều cũng đã quên mất thành viên của đội Trung Quốc chính là Lý Nghiên mà cô luôn miệng nói là "Không muốn xem", chẳng mấy chốc, cô và Thỏ đã ăn ý với nhau, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa hồi hộp cổ vũ cho đội tuyển Trung Quốc với cô ấy.
Sau đó, Lý Nghiên lại thắng tiếp mấy trận.
Trận đấu cuối cùng cho danh hiệu quán quân đã bắt đầu, Nguyễn Vân Kiều và Thỏ ngồi lại nghiêm chỉnh, ngay cả đồ ăn vặt cũng không ăn nữa.
"Hai đứa xem thi đấu nghiêm túc đến thế à, vậy giờ chị đi nấu cơm là không ai giúp chị một tay luôn ha?" Dư Lạc cười cười nhìn hai người.
Mắt của Thỏ vẫn dán vào màn hình: "Chị Dư Lạc, đợi tí nhé đợi tí nhé, sắp xong rồi."
Nguyễn Vân Kiều cũng nói: "Trận cuối rồi, xem cho xong chứ chị."
Dư Lạc: "Rồi rồi rồi, hai đứa cứ xem của hai đứa đi, hôm nay chị làm trọn bữa tối cho."
Nói xong, Dư Lạc thấy hai người không để ý đến mình, cô ấy lắc đầu, sau đó đi gọi điện xử lý công việc.
"Lên lên lên! Yeah!"
"8-9 rồi!"
"A a a a 9-10..."
"Trúng rồi!! Đệt, anh Nghiện thật sự là càng đến thời điểm quan trọng thì càng ngầu! 10-10 rồi! Một nhát kiếm cuối cùng!"
Tim Nguyễn Vân Kiều cũng giật thót, loại cảm giác này cứ như là chính bản thân cô tham gia vào trận đấu vậy.
Lúc này, quyền ưu tiên nhát kiếm cuối này nằm trên tay Lý Nghiên, nếu nhát kiếm này anh không đánh trúng mục tiêu, anh sẽ bị xử thua.
Nguyễn Vân Kiều và Thỏ yên lặng đổ người về phía trước, trên màn hình, hai tuyển thủ đấu kiếm thăm dò lẫn nhau, thời gian dần trôi, ngay lúc chỉ còn mười giây, Lý Nghiên sải chân về phía trước đâm một cái!
Tích-
Tiếng ghi điểm vang lên, một nhát kiếm đâm về phía cổ họng!
"Yeah!!!! Thắng rồi!!!" Nguyễn Vân Kiều và Thỏ nhìn nhau, hai người ôm lấy xoay xoay vòng vòng.
Còn trên màn hình, Lý Nghiên tháo mặt nạ bảo hộ xuống, cúi đầu chào khán giả. Trông anh rất bình tĩnh, thế nhưng khi chất kiêu ngạo của anh khiến cho người ta rung động.
"Đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp trai quá!!!" Thỏ kéo Nguyễn Vân Kiều rồi nhảy cẫng lên, "Vân Kiều, đẹp trai lắm đúng không! Không ngờ chị cũng thích xem đó! Sau này chúng ta cùng nhau dõi theo anh Nghiên thi đấu nhé!"
Nụ cười của Nguyễn Vân Kiều đột nhiên khựng lại, cô ho nhẹ, kéo tay Thỏ ra, bày ra vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Được rồi, chúng ta xem xong rồi, đổi kênh đi."
Vẻ vui sướиɠ trên mặt Thỏ chưa kịp biến mất: "Hả?"
Nguyễn Vân Kiều thầm thì: "Gì chị cũng thích xem cả, chị chỉ xem qua thôi, chị kích động là vì quốc gia của chúng ta! Gì mà dõi theo Lý Nghiên..."
Lý Nghiên nhận được huy chương vàng xong thì nội dung thi đấu hôm nay cũng kết thúc. Thế nhưng Thỏ vẫn không đổi kênh, vời vì sau đó có thể là sẽ có các loại phỏng vấn với các tuyển thủ nữa.
Trận đấu hôm nay, đội kiếm ba cạnh và kiếm chém bên kia cũng giành được thành tích tốt, lúc phóng viên phỏng vấn các tuyển thủ, không khí cũng rất vui vẻ.
"Sau khi giành được giải á quân kiếm ba cạnh, anh có thông báo cho người nhà chưa, đây là trận đấu đầu tiên của anh kể từ khi trưởng thành, người nhà biết hẳn là sẽ vui lắm." Lúc này, người được phỏng vấn trên TV là một thiếu niên, vừa mới mười chín tuổi, gương mặt tràn đầy collagen.
Cậu ta nhìn vào ống kính cười ha hả, nói: "Tôi đã nói cho ba mẹ biết rồi, họ rất vui, đã chuẩn bị sẵn thức ăn chờ tôi về ăn rồi."
"Thế à, vậy chuẩn bị món ngon gì thế?"
"Một bàn thức ăn Đông Bắc, quê nhà tôi ở bên đấy."
"Thế trong những món Đông Bắc, anh thích ăn nhất là gì?"
"Thịt rán sốt chua ngọt!"
.....
Đề tài phỏng vấn cũng không nghiêm túc nên câu trả lời của các tuyển thủ trước ống kính cũng đủ kiểu.
Thỏ xem đến mê mẩn, đúng lúc này, có năm người đàn ông mặc đồ đấu kiếm đi ngang qua máy quay, ai cũng cao lớn, thế nhưng Thỏ vẫn có thể thấy ngay người đàn ông ở giữa kia.
"Úi!! Anh Nghiên!!"
Nguyễn Vân Kiều lặng lẽ buông điện thoại xuống lần thứ hai: "..."
Tâm trạng của các bạn phóng viên cũng hệt như Thỏ vậy, nhìn thấy đội kiếm liễu là lập tức vây lại.
"Hello hello, chào mọi người, bây giờ chuẩn bị rời đi sao?"
"Ừm, bọn tôi đi thay quần áo." Thành viên bên cạnh Lý Nghiên đáp.
Phóng viên: "Hôm nay chúng ta đã giành được huy chương vàng ở nội dung đấu kiếm đội và cả cá nhân, mọi người có gì muốn nói không?"
"Ờm... Bọn tôi thật sự rất vui, lần thi đấu đội này thật sự không dễ để đạt huy chương vàng. Còn phần thi đấu cá nhân ấy à, anh Nghiên giành được giải quán quân, tất cả đều mừng cho anh ấy luôn đó!"
Người trả lời hiển nhiên là người có tính cách cởi mở, có câu hỏi thì ắt sẽ trả lời.
Không như Lý Nghiên, mặt dù nằm giữa ống kính nhưng anh không có ý định mở miệng nói chuyện.
Thế nhưng phóng viên nào có thể bỏ qua cho anh, họ chĩa micro về phía anh: "Lý Nghiên, bây giờ tâm trạng anh như thế nào?"
Bị điểm danh thẳng mặt, đương nhiên Lý Nghiên vẫn sẽ trả lời, anh thản nhiên nói: "Rất vui."
Nghe lời anh nói, Nguyễn Vân Kiều đảo mắt, rất vui ư? Vẻ mặt vui vẻ của người này cũng quá miễn cưỡng rồi.
Các phóng viên: "Vậy lần này đạt được thành tích tốt, mọi người định ăn mừng thế nào."
Lý Nghiên: "Có thể sẽ đi ăn một bữa cơm."
"Hình như cách ăn mừng của mọi người đều là đi ăn nhỉ, vậy chuẩn bị đi ăn gì thế?"
Lý Nghiên nhìn người đứng cạnh mình, đồng đội bên cạnh cũng rất hiểu anh, lập tức tiếp lời: "Huấn luyện viên của bọn tôi mời, nói là có thể ăn những món mà bình thường không thể ăn, nhưng ăn gì thì vẫn chưa quyết định."
Phóng viên gật đầu, nhưng micro vẫn chĩa về phía Lý Nghiên. Bởi vì bình thường để phỏng vấn được anh rất khó, bây giờ khó khăn lắm mới tóm được, đương nhiên không thể nào dễ dàng buông tha rồi.
"Bây giờ có rất nhiều cư dân mạng đang mong chờ màn thi đấu rực rỡ tiếp theo của anh, bây giờ anh đã chuẩn bị chưa."
Lý Nghiên: "Ừm."
"Vậy bình thường mọi người chuẩn bị để thi đấu như thế nào, có thể chia sẻ một chút không."
Lý Nghiên: "Chỉ huấn luyện hằng ngày thôi."
"Trước trận đấu có gì đặc biệt không?"
"Tăng cường huấn luyện."
.....
Hỏi gì đáp nấy, từ đầu đến cuối phỏng vấn, Lý Nghiên vẫn cứ kiệm chữ như vàng.
"Tính cách của cậu Lý Nghiên này cũng có vẻ thú vị." Dư Lạc nói chuyện điện thoại xong thì quay lại, cũng ngồi xuống một bên xem phỏng vấn.
Thỏ: "Anh Nghiên là như vậy đó, hơi cool!"
Dư Lạc: "Là quá cool."
Nguyễn Vân Kiều đảo mắt: "Nếu em cũng trả lời câu hỏi kiểu này, chắc chị chém em mất."
Dư Lạc nhìn cô, cười nói: "Chuyện này sao có thể so sánh được."
Thỏ nói: "Đó giờ anh Nghiên không thích bị phỏng vấn, lúc em tìm lại mấy video cũ của anh ấy, phát hiện anh ấy toàn là như thế. Lạnh lùng thôi mà, tất cả mọi người đều quen rồi."
Phỏng vấn trên TV vẫn còn tiếp tục -
Phóng viên: "Trên mạng đồn rằng anh có dự định giải nghệ, xin hỏi, anh dự định mấy tuổi thì giải nghệ?"
Lý Nghiên: "Hai năm sau tính tiếp."
"Chúng tôi có thể kỳ vọng mùa Olympic tiếp theo sẽ có anh không."
"Không chắc."
"Hy vọng sẽ có anh! Nói tiếp, các bạn fan rất quan tâm anh, nhưng điều họ quan tâm nhất là... Bây giờ anh có bạn gái chưa?"
Hôm nay phong cách phỏng vấn vốn là phong cách thoải mái, có kiểu nhiều chuyện này cũng là bình thường, nhưng đồng đội bên cạnh Lý Nghiên nghe thấy thế thì lại cản lại giúp anh theo bản năng, bởi vì bọn họ đều biết, Lý Nghiên không thích bị hỏi các câu hỏi riêng tư trước ống kính.
"Anh Nghiên của bọn tôi độc thân, nếu có người xem nào thấy thích hợp thì có thể liên hệ với huấn luyện viên chúng tôi nhé ha ha ha." Đồng đội đùa giỡn, cũng sẵn tiện tiếp nhận câu hỏi.
Phóng viên cũng cười theo: "Vậy tôi thay mặt phần lớn các bạn nữa hỏi một chút, thế nào là thích hợp vậy?"
Các đồng đội: "Chỉ cần thích là thích hợp rồi."
Ánh mắt Nguyễn Vân Kiều dừng trên gương mặt của người kia trên TV, anh lạnh lùng đứng ở đó, cứ như anh và các đồng đội đang ở hai thế giới khác nhau vậy.
Có thể nhìn ra rằng, anh chẳng hề muốn trả lời, còn các đồng đội thì rất tích cực chặn lại các câu hỏi cho anh.
"Vậy không biết anh thích kiểu nào... Hoặc là, có người mình thích chưa?!" Phóng viên thừa thắng xông lên.
Thỏ xé mở túi bánh khoai tây, nói: "Ầy, hẳn đây là phóng viên mới tới, hỏi anh Nghiên nhiều câu hỏi cá nhân như vậy, chắc chắn anh không trả lời đâu."
Trước ống kính, các đồng đội cũng biết chắc chắn Lý Nghiên sẽ không trả lời loại câu hỏi này, trong đó có một đồng đội lặng lẽ bước lên trước, nhưng ngay tại lúc anh định nhận lấy micro trả lời thay Lý Nghiên, đột nhiên cậu ta thấy người bên cạnh đưa tay ra nhận micro ngay trước khi cậu ta kịp nhận.
"Có."
"... Hả?"
Các đồng đội bên cạnh ai ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Lý Nghiên, bọn họ sát cánh với anh lâu rồi, vậy mà chưa từng biết anh thích ai, mà lại càng không ngờ anh lại có thể thừa nhận ngay trước ống kính.
Đột nhiên lúc này tất cả mọi người có chút ngẩn ngơ.
Thỏ bên ngoài TV cũng thế, lập tức đứng lên: "Đờ mở... Ai thế!"
Phóng viên trong TV cũng sửng sốt vài giây mới nói: "Là ai thế?"
Tim Nguyễn Vân Kiều giật thót, bởi vì phản ứng không kịp, bỗng nhiên đầu óc có chút ong ong, cô nhìn màn hình TV, lòng cô có một loại căng thẳng dâng trào mãnh liệt.
Không đâu không đâu, không thể nào không thể nào.
Anh không thể nào trả lời phỏng vấn-
“Nguyễn Vân Kiều”
“…”
Trên màn hình, Lý Nghiên cầm lấy micro, nhìn thẳng vào ống kính rồi nói: “Cô ấy tên là Nguyễn Vân Kiều.”