Hai Phần Thân Quen

Chương 40: "Đều trưởng thành cả rồi."

Edit: Sơ Ri

Beta: Linh Lăng

Nguyễn Vân Kiều có rất nhiều cách để có thể về nhà, nhờ nhân viên công tác của đoàn phim, tài xế công ty cử tới, hoặc là vòng bạn bè... Cô gọi một cuộc điện thoại nhờ người ta đến đưa cô về cũng không phải chuyện gì khó.

Nhưng lúc Lý Nghiên lấy đồ của cô xong xuôi, sau đó cõng cô xuống lầu, đột nhiên cô lại quên đi suy nghĩ đó.

Thôi kệ, chỉ là đưa về nhà thôi mà, dù sao anh cũng tiện đường...

Nếu cô cứ từ chối như thế, chẳng khác nào chứng tỏ cô rất để ý đến chuyện lúc trước, cô vẫn còn kẹt lại trong quá khứ, không thể thoát được khỏi nó sao??

Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà màu cam đất chiếu từ bên ngoài vào, rồi bị chặn bởi cửa sổ xe. Đôi mắt của Lý Nghiên bị bóng râm che phủ, thế nhưng môi và hàm dưới lại được rọi bởi một vầng ánh sáng vàng.

Nguyễn Vân Kiều ngồi ở ghế phó lái, im lặng nhìn phía trước, đôi lúc sẽ nhìn anh qua khóe mắt. Dưới nắng chiều, đường nét gương mặt anh trở nên mơ hồ, mềm mại hơn rất nhiều.

"Có nhạc không? Nghe nhạc đi." Bên trong xe thật sự yên tĩnh, Nguyễn Vân Kiều cố ý phá vỡ loại yên tĩnh này.

"Có thể kết nối bluetooth đó, cậu kết nối đi."

"Ừ."

Nguyễn Vân Kiều dùng điện thoại của mình kết nối bluetooth với xe của anh, cô bấm vào một app nhạc, mở một bài hát.

Đây là một bài hát tiếng Anh có chút ồn ào, nhịp trống dày đặc, lập tức lấp đầy sự yên tĩnh giữa bọn họ.

Nguyễn Vân Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nửa tiếng sau, Lý Nghiên đã chạy đến khu mà cô sống. Dưới sự chỉ dẫn của Nguyễn Vân Kiều, anh dừng xe ở bãi đỗ xe ngầm.

Sau đó anh bước xuống khỏi vị trí ghế lái, bọc sang phía bên kia mở cửa ghế phó lái giúp cô, sau đó khom người.

Anh đưa tay vào, định trực tiếp bế cô lên.

Nhưng Nguyễn Vân Kiều lại khựng lại vài giây, sau đó đưa tay đặt lên cánh tay anh: "Gần lắm, phía trước là thang máy, cậu đỡ tôi qua đó là được rồi."

Lý Nghiên nhìn cô một cái, cũng không khăng khăng bế cô nữa: "Ừ, đừng để chân kia chạm đất, cẩn thận một chút."

"Ừm."

Nguyễn Vân Kiều vừa được anh đỡ, vừa nhảy lò cò vào thang máy.

Cô bấm nút tầng chín, lúc thang máy chậm rãi đi lên, đột nhiên cô mới suy nghĩ, nếu hôm nay Dư Lạc biết cô dẫn một người đàn ông về nhà, nhất định cô ấy sẽ tức chết, còn sẽ mắng cô là không có tâm lý đề phòng.

Thế nhưng...

Cô nhìn Lý Nghiên, thật ra đối với việc tiết lộ địa chỉ nhà cho Lý Nghiên, cô không hề đề phòng cho lắm. Tuy rằng lâu rồi không gặp, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ về nhân phẩm của Lý Nghiên.

Căn hộ Nguyễn Vân Kiều ở là loại một tầng một hộ, đến tầng cô ở rồi, cô lại tiếp tục nhảy lò cò đi mở cửa.

Sau khi vào cửa, cô ngồi xuống một bên, khó khăn mà cởi giày.

"Dép lê của tôi để ở ngăn cuối tủ, giúp tôi lấy với, cám ơn."

Lúc này Lý Nghiên mới bước vào cửa, anh lấy dép lê giúp cô, "Tôi bế cậu vào nhé."

Từ nãy đến giờ Nguyễn Vân Kiều vẫn luôn đứng bằng một chân, thật sự rất mỏi, phòng khách lại to, cô nhảy đến sofa cũng có chút khó khăn. Vì thế cô không khách sáo nữa, "Ờ... À mà, trong tủ còn một đôi dép lê khác, cậu có thể mang."

Lý Nghiên gật đầu, thay giày xong thì dứt khoát bế cô lên rồi đặt cô xuống ghế sofs trong phòng khách.

Anh không hề nhìn xung quanh, mà thả cô xuống xong thì hỏi ngay: "Tiếp đến cậu định như thế nào."

"Hả, cái gì như thế nào."

"Khi nào trợ lý đến."

Nguyễn Vân Kiều: "Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại, hẳn là sau nửa đêm cô ấy có thể đến rồi."

"Vậy bây giờ cậu thế nào, không đói à."

Nguyễn Vân Kiều bị anh nhắc như thế mới tỉnh ngộ, cảm giác bụng khá là trống rỗng, "Tôi, lát nữa tôi đặt đồ ăn ngoài vậy."

"..."

Dường như Lý Nghiên do dự trong thoáng chốc, nhưng sau khi đưa mắt nhìn xuống chân cô, anh vẫn mở miệng nói: "Trong nhà có đồ ăn không?"

"Hả?"

Lý Nghiên nói: "Thôi, để tôi đi xem, cậu đợi đi."

"Chao ôi... không cần phiền vậy đâu."

Lý Nghiên quay đầu lại: "Cậu thấy tình trạng bây giờ cậu có thể đi nhận đồ ăn ngoài à?"

Nguyễn Vân Kiều nghẹn họng, thế là im miệng.

Lý Nghiên thấy vậy cũng không nói gì nữa, anh đi thẳng vào phòng bếp nhà cô. Một lát sau, anh lại đi ra, đưa túi chườm đá cho cô.

"Cậu tự chườm một lúc đi, tôi đi làm gì đó để ăn."

Nguyễn Vân Kiều ngây ngốc nhận lấy: "... Ừ. Cám ơn nhé."

Lý Nghiên lại quay vào phòng bếp.

Nguyễn Vân Kiều ngẩn ra tại chỗ một lúc lâu, mãi cho đến khi túi chườm đá làm cho cô lạnh đến mức có hơi đau, cô mới chậm chạp phản ứng lại mà lấy túi chườm đá ra.

Cô nhìn về phía phòng bếp, đột nhiên lại có cảm giác không quá chân thật.

Lý Nghiên ở nhà cô, còn nấu cơm cho cô... Mà Lý Nghiên này, là Lý Nghiên của năm năm sau.

Thật kỳ lạ.

Cô đặt cằm lên đầu gối, rồi lại đặt túi chườm đá lên chỗ bị thương. Cô vô thức tự chườm đá cho mình, cảm giác xa lạ và quen thuộc đan xen trong đầu cô, hỗn loạn vô cùng, tâm trí cô hoàn toàn vỡ vụn.

Reng reng —

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bỗng chốc Nguyễn Vân Kiều hoàn hồn, cô lấy điện thoại sang, nhìn thấy người gọi đến là Dư Lạc, cô mới chợt nhớ ra là mình quên gọi điện thoại cho Dư Lạc.

"A lô! Vân Kiều! Em bị thương à!" Vừa mới bắt máy, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói đầy vội vã của Dư Lạc.

Nguyễn Vân Kiều nói: "Không sao, em chỉ trẹo chân chút thôi, chị đừng lo, em về nhà rồi... À đúng rồi, chị gọi điện cho Thỏ đi, hoặc là hai ngày tới chị sắp xếp cho em một người cũng được, em không lái xe được."

"Rồi rồi, chị gọi ngay cho Thỏ đây, bảo con bé về chăm sóc em." Dư Lạc nói, "Em sao lại thế, bị trẹo chân mà cũng không nói cho chị biết một tiếng, nếu đạo diễn không nói cho chị chắc chị cũng không biết đó. Còn nữa, em không lái xe thì về bằng cách nào thế, đạo diễn cũng không biết là em đã về đó, ai đưa em về vậy?"

Nguyễn Vân Kiều đơ ra: "À... Là nhân viên của câu lạc bộ kia đưa em về."

"Cái gì? Em có quen không, sao lại để người lạ đưa về, sao không nhờ người của đoàn phim ấy."

"Không sao, em quen mà, được rồi được rồi, không nói nhiều nữa, chị mau bảo Thỏ trở về đi."

Dư Lạc không hài lòng, lại than thở vài câu, cuối cùng mới nói: "Tự chú ý an toàn đó."

"Em biết rồi."

Cúp điện thoại chưa bao lâu, Lý Nghiên cũng ra khỏi bếp: "Trong tủ lạnh còn một ít sủi cảo, ăn tạm đi nhé."

"Ừm." Nguyễn Vân Kiều thấy anh chỉ bê một bán đặt lên bàn trà, hỏi, "Cậu không nấu cho cậu một phần à."

Lý Nghiên ngừng một lát: "Không sao, tối về tôi ăn."

"Cũng được... Đúng rồi, vừa rồi quản lý của tôi nói, trợ lý của tôi cũng sắp đến rồi."

"Ừ, vậy cậu ăn xong thì tôi đi."

Thật ra Nguyễn Vân Kiều cũng không hề có ý đuổi anh, chỉ là cảm giác quan hệ của hai người nếu ở trong cùng một không gian quá lâu cũng không thích hợp lắm.

Nhưng lời này cô cũng không tiện nói, cô dứt khoát không mở miệng nữa, vùi đầu mà ăn.

Ăn sủi cảo được một nửa thì điện thoại đặt bên cạnh lại kêu lên.

Di động nằm trên sofa ngay giữa Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên, Lý Nghiên liếc nhìn theo bản năng. Đến khi nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, miệng anh hơi mím lại, dời mắt đi chỗ khác.

Nguyễn Vân Kiều cũng không buông thìa, vừa ăn vừa nhận điện thoại: "A lô."

"Nghe nói chân cô bị thương?" Phía đầu dây bên kia là Khương Phó Thành.

Nguyễn Vân Kiều nói: "Tôi chỉ bị trẹo chân chút thôi, không nghiêm trọng, chị Dư Lạc nói với anh à."

Khương Phó Thành: "Vừa rồi trong điện thoại cô ấy sốt ruột lắm, có thật là không nghiêm trọng không?"

"Thật mà, dưỡng thương hai ngày là ổn ngay."

Khương Phó Thành ừm một tiếng, nói tiếp: "Hai ngày nay không ở Bắc Kinh, vài ngày nữa về tôi sẽ đến thăm cô."

Nguyễn Vân Kiều hớp một ngụm canh sủi cảo, thuận miệng nói: "Chờ mấy ngày nữa anh về thì chân tôi cũng lành rồi, không cần đến thăm đâu... Được rồi, Tổng Giám đốc Khương, ngài cứ làm việc đi, không cần phải nhọc lòng quan tâm tiểu nhân này đâu... Ừm ừm, biết rồi, cúp đây..."

Nguyễn Vân Kiều chẳng thèm quan tâm, cúp máy xong thì vứt sang một bên, tiếp tục ăn.

Hôm nay cô thật sự rất đói nên đã ăn sạch cả bát sủi cảo.

Còn Lý Nghiên thì vẫn ngồi đợi bên cạnh cô, rất yên lặng, đợi cô ăn xong, anh đứng dậy dọn bát đũa rồi đem vào phòng bếp.

"Tôi đi trước đây." Ra khỏi bếp, Lý Nghiên nói.

Nguyễn Vân Kiều ngồi trên sofa cũng không thể cử động lung tung được, chỉ có thể nói: "Không tiễn cậu được, hôm nay cám ơn nhé."

Lý Nghiên nhắm mắt, nói bằng giọng trầm ấm: "Hình như hôm nay cậu nói lời cám ơn với tôi rất nhiều."

"Ơ, có hả."

"Ừ."

Nguyễn Vân Kiều nghĩ nghĩ, nói: "Thì... Có thể là do tôi hiểu chuyện rồi, biết lễ phép rồi chăng?"

"Vậy à."

"Đương nhiên." Nguyễn Vân Kiều hơi nhướng mày, "Dù sao thì cũng đều trưởng thành cả rồi."

——

Bởi vì chân bị thương nên Nguyễn Vân Kiều được ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày.

Từ khi cô không đến luyện tập ở câu lạc bộ đấu kiếm, thân là giáo viên riêng của cô, Hàn Tuấn Hạo cũng rất rảnh rỗi, toàn tự mình luyện tập.

Đến giờ cơm trưa, mọi người tục tục kéo nhau đến căn-tin, lúc Hàn Tuấn Hạo gọi món rồi về bàn, một người bạn bên cạnh không khỏi trêu ghẹo: "Tuấn Hạo, sao hai ngày nay không thấy cậu ăn cơm chung với Nguyễn Vân Kiều thế."

Lúc trước mỗi khi huấn luyện, cậu ta với cô toàn đi ăn chung.

Hàn Tuấn Hạo nói: "Chân chị ấy bị thương."

"À, là do hôm đó trẹo chân đúng không, nghiêm trọng thế à."

Hàn Tuấn Hạo đặt khay cơm xuống, dứt khoát ngồi cùng bàn với bọn họ, "Cũng không nghiêm trọng lắm, sắp lành rồi, hôm nay chị ấy nhắn WeChat cho tôi, bảo ngày mai sẽ đến."

Những người ngồi cùng bàn đều là các tuyển thủ đấu kiếm lão làng, trong đó có cả Lý Nghiên.

Bởi vì toàn là người quen cho nên họ nói chuyện cũng không kiêng nể gì.

"Đệt, cậu có WeChat của cô ấy à! Tên nhóc này, cả bàn này chỉ có mỗi cậu là có WeChat của Nguyễn Vân Kiều!"

Lý Nghiên đang ăn cơm, không nói gì.

Hàn Tuấn Hạo cười hì hì, có chút đắc ý: "Giờ tôi chỉ là sư phụ của chị ấy thôi."

"Vậy để xem xem, vòng bạn bè của đại minh tinh ra sao nào!"

"Không được." Hàn Tuấn Hạo kiên quyết từ chối, "Đây là chuyện riêng tư của người ta, không được chị ấy cho phép, tôi không thể tùy tiện để mọi người xem được."

"Hay thật, tự giấu để xem một mình chứ gì." Mọi người trêu ghẹo, "Tôi nhớ trước kia cậu rất thích xem phim của cô ấy, bây giờ tiếp xúc gần gũi như thế có cảm giác gì, có thích nhiều hơn không."

"Đương nhiên là thích nhiều hơn, nhưng mà là thích kiểu thần tượng." Hàn Tuấn Hạo nghiêm mặt, nói, "Cả đám mấy người đừng có mà nói bậy."

"Biết rồi biết rồi."

"Này! Nghe nói cô ấy có bạn trai rồi đấy."

“Thật à?” Có người tò mò rướn đầu sang.

“Tôi rành mấy tin đồn trên mạng lắm đó, nghe đồn Nguyễn Vân Kiều đang yêu đương với ông chủ công ty cô ấy, người này khá đẹp trai, cũng thường xuyên lên hot search, tên là gì ấy nhỉ..."

Hàn Tuấn Hạo: "Khương Phó Thành."

"Úi úi! Đúng, người đó không phải là nhân vật đơn giản đâu."

Hàn Tuấn Hạo: "Đúng thế, Vân Kiều có thể đi xa được như vậy cũng một phần là nhờ có công sức của ông chủ đấy."

"Cho nên bọn họ nói rằng cô ấy hoàn toàn dựa vào Khương Phó Thành mới..."

Hàn Tuấn Hạo lập tức ngắt lời: "Đương nhiên là không phải, cô ấy cũng phải dựa vào thực lực của bản thân mới nổi được chứ! Ý tôi là, với tư cách là một ông chủ, Khương Phó Thành đã làm rất tốt trong việc cung cấp tài nguyên cho các nghệ sĩ dưới trướng công ty, chỉ có chút công lao ấy thôi, nhưng cũng là việc mà anh ta nên làm mà. Cho nên, dù Vân Kiều có cặp với Khương Phú Thành thì cũng không thể phủ nhận sự cố gắng của chị ấy được."

Nói đến đây, Hàn Tuấn Hạo bỗng nghẹn lời, không hiểu vì sao đột nhiên cậu ta lại nhớ đến cảnh tượng Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều ở trong phòng y tế lúc cô bị thương nữa.

Tay gắp thức ăn của cậu ta ngừng lại, sau đó liếc nhìn Lý Nghiên một cái, gương mặt anh không cảm xúc, cứ như là không hề nghe bọn họ nói chuyện.

Hẳn là cậu ta đã nghĩ nhiều quá rồi...

Có thể là do Nguyễn Vân Kiều là diễn viên, là một người đấu kiếm nghiệp dư bị thương ở đây, cho nên anh Nghiên mới chú ý nhiều hơn một tí.

"Cũng đúng nhỉ... Nguyễn Vân Kiều rất đẹp, diễn xuất cũng OK, nổi tiếng cũng là chuyện đương nhiên. Đúng rồi đúng rồi, không phải cô ấy có siêu nhiều tin đồn hẹn hò sao, mấy cái đó là thật hay giả thế."

Hàn Tuấn Hạo: "Sao tôi biết được..."

"Cậu không phải fan sao!"

"Tôi cũng đâu phải là cái loại fan nhiều chuyện như vậy. Có thể là có cái thật, có cái giả nhỉ?"

"Chắc chắn Khương Phó Thành là thật."

.....

Mấy người họ ồn ào bàn tán, chợt thấy Lý Nghiên buông đũa, đứng dậy.

"Anh Nghiên, anh ăn xong rồi hả?" Có người phát hiện, thuận miệng hỏi.

Lý Nghiên ừm một cái, cầm khay cơm lên, nhưng vừa mới xoay người, anh lại quay đầu lại nói: "Đừng bàn tán chuyện riêng của người khác ở đây."

Mọi người sửng sốt, lập tức im lặng.

Sắc mặt Lý Nghiên lạnh nhạt: "Hiểu không?"

Một khi Lý Nghiên đã nghiêm túc, mấy người bọn họ đều rất sợ, lập tức gật đầu như giã tỏi: "Đã hiểu!"

- -------------------