Hai Phần Thân Quen

Chương 23: "Không thề lãng phí."

Edit: Sơ Ri

Beta: Linh Lăng

Nguyễn Vân Kiều không muốn để ý đến Lý Nghiên, phát hỏa với anh xong thì bước về phía trước không ngoảnh đầu lại.

Lý Nghiên không nhanh không chậm theo sát phía sau cô, lúc đi đến cửa nhà nhà họ Phan thì trùng hợp Nguyễn Thanh Mạn lại bước ra.

Bà cau chặt mày khi nhìn thấy hai người, có chút lo lắng, nói: "Bị cảm mà còn ra ngoài đi tới đi lui làm gì, hai đứa gặp nhau ở nhà không được à."

Mặt Nguyễn Vân Kiều tối sầm: "Con chỉ đi bừa một chút thôi, không phải để gặp mặt cậu ta."

Nguyễn Thanh Mạn chẳng thèm nghe cô nói dối, vội kéo cô vào nhà, sau đó nói với Lý Nghiên: "Hay cháu vào nhà nói chuyện nhé?"

Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại liếc anh một cái, rõ ràng là mang ý khước từ.

Lý Nghiên khẽ gật đầu: "Thôi ạ, cháu xin phép về trước."

Vào nhà rồi, Nguyễn Thanh Mạn lại bê canh ra cho Nguyễn Vân Kiều, "Vừa nãy thấy con uống không bao nhiêu, mau uống hết chỗ này đi."

"Mẹ, con vừa mới ăn xong cả đống đồ ăn như vậy, sao mà uống nổi nữa."

"Đây là canh bổ, con bận bịu đến mức sinh bệnh đó biết không, sức khỏe kém như thế, mau bồi bổ vào."

Thật sự Nguyễn Vân Kiều cảm thấy còn rất no, nhưng nhìn thấy vẻ mắt có chút lo lắng của Nguyễn Thanh Mạn, cô đành nuốt lời từ chối vào.

Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng từ nhỏ đến lớn, cứ hễ Nguyễn Thanh Mạn hơi quan tâm cô là cô sẽ hưởng thụ lấy nó...

"Mẹ không giận sao ạ." Nguyễn Vân Kiều hỏi.

Nguyễn Thanh Mạn liếc nhìn cô một cái: "Giận có tác dụng không, con nói xem có tác dụng không, có lần nào mà con nghe lời mẹ chưa."

Nguyễn Vân Kiều: "Mẹ, lần này con rất nghiêm túc, hơn nữa các thành viên trong đoàn phim này cũng rất tốt, con còn là vai nữ phụ nữa kìa... Tuy con là người mới, thù lao ít hơn so với những tiền bối kia, nhưng đối với con mà nói thì nó cũng là một tiến bộ lớn rồi."

Nguyễn Thanh Mạn: "Bây giờ chúng ta không thiếu chút tiền đó, quan trọng là sức khỏe của con –"

"Con thiếu." Nguyễn Vân Kiều ngắt lời bà, nói, "Con biết chú Phan rất tốt, cũng cho chúng ta rất nhiều tiền, nhưng mẹ à, con muốn tự mình kiếm tiền, muốn tìm cảm giác an toàn cho bản thân mình, mẹ hiểu không..."

Nguyễn Thanh Mạn ngẩn người: "Vân Kiều..."

"Mẹ không hiểu cũng không sao, con sẽ chứng minh, con gái cũng có thể sống tốt khi tự đứng trên đôi chân của mình."

Bởi vì cô bị cảm nên bốn ngày ở nhà Nguyễn Thanh Mạn đều trông chừng cô uống thuốc, đồng thời còn hầm cho cô rất nhiều canh để bồi bổ. Bữa ăn mỗi ngày của cô đều rất phong phú, cho nên lúc quay lại đoàn phim cô đã tăng khoảng bốn cân.

Vì để giảm béo, vừa vào đoàn lại cô đã bắt đầu thực hiện chế độ giảm cân.

Hôm nay, cô vừa mới gọi món salad chuẩn bị ăn thì nhận được tin nhắn WeChat của Nguyễn Thanh Mạn, bà nói đã hầm canh cho cô, muốn gửi đến đây cho cô kèm với thuốc cảm.

Mấy ngày nay Nguyễn Vân Kiều uống canh đến mức phát sợ, vội vàng từ chối. Cũng may, cô cứ mãi từ chối nên Nguyễn Thanh Mạn cũng không đủ kiên trì để gửi tin nhắn cho cô nữa.

Nguyễn Vân Kiều yên tâm, tiếp tục ăn rau.

"Hiếm khi thấy cậu đến thăm trường quay đấy, tôi còn tưởng cậu định ở nhà vài năm mới chịu đi ra đó." Lúc Nguyễn Vân Kiều đang đau khổ ăn xà lách thì nhìn thấy nam chính Vương Đình Vũ và một người đàn ông chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang bước đến, người đàn ông ấy mặc áo măng tô, trên mặt vẫn đeo một chiếc kính gọng bạc.

Là Khương Phó Thành.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Vân Kiều thấy Khương Phó Thành đến phim trường, hơn nữa xem ra thì anh ta còn quen biết Vương Đình Vũ nữa.

"Đến xem tiến độ của mọi người, sẵn tiện đến hỏi cậu, cậu nghĩ như thế nào về bộ điện ảnh mà tôi nói."

Vương Đình Vũ liếc anh ta một cái: "Biết ngay cậu đến tìm tôi là có ý đồ mà."

Khóe miệng Khương Phó Thành cong cong: "Bọn tôi chọn nữ chính là Lương Y, cậu không thiệt thòi đâu."

"Đúng là không thiệt thòi, nhưng cậu cũng biết tôi đã từng quay thể loại của bộ điện ảnh kia rồi mà."

"Bộ trước cậu quay thật sự rất thành công, chẳng lẽ không thể đạt được thành công đấy lại lần nữa à."

Vương Đình Vũ chậc một tiếng, "Để tôi suy nghĩ lại đã."

Khi hai người vừa nói xong thì cũng vừa hay đi ngang qua chỗ Nguyễn Vân Kiều đang ăn, trong phim, Nguyễn Vân Kiều đóng vai sủng phi của Vương Đình Vũ, phân cảnh diễn của cô với anh ta là nhiều nhất, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ cũng khá thân.

Vương Đình Vũ nhìn bữa trưa của Nguyễn Vân Kiều, cười nói: "Vân Kiều, hôm nay cũng ăn rau à, cô cũng cố gắng quá rồi, quá mức rồi đó."

Nguyễn Vân Kiều bất đắc dĩ nói: "Anh Vũ, sau Tết tôi tăng tận bốn cân, vẫn chưa giảm được đây."

Vương Đình Vũ: "Cũng bình thường mà, đạo diễn cũng chưa hề nói cô béo, đừng lo. Đúng rồi, Khương tổng đến thăm trường quay có đem theo nhiều món ngon lắm đó, bên ngoài cả đó, ra ăn chút đi nhé."

Nguyễn Vân Kiều: "Vâng, cám ơn anh Vũ."

"Ha ha, phải cám ơn người bên cạnh tôi nè."

Nguyễn Vân Kiều khách sáo gật đầu với Khương Phó Thành: "Cám ơn Tỏing Giám đốc Khương."

Khương Phó Thành khẽ gật đầu, không hề nói gì mà đi vào bên trong cùng với Vương Đình Vũ.

Nguyễn Vân Kiều ăn xong bữa ăn giảm cân thì đứng dậy bước ra ngoài nhìn, không ngờ bên ngoài lại có tận ba chiếc xe, mỗi chiếc xe có một công dụng khác nhau: xe thịt nướng, xe cà phê, xe bánh ngọt, mùi hương bay khắp cả sân.

Nhân viên công tác và các diễn viên đều đang ăn, Nguyễn Vân Kiều thì không dám ăn nhiều đến thế, nhưng nhớ đến việc tối nay phải quay một cảnh lạnh muốn chết, thế là vẫn phải ra ngoài cấm một cốc cà phê để làm ấm cơ thể.

Hết giờ cơm trưa, cảnh đầu không phải là của Nguyễn Vân Kiều, vì thế cô ngồi một bên xem kịch bản, đúng lúc này, di động đổ chuông.

Lúc Nguyễn Vân Kiều nhìn thấy tên người gọi, cô ngẩn người một lúc, lâu rồi người này không gọi điện cho cô.

Vốn Nguyễn Vân Kiều không định bắt máy, nhưng điện thoại cứ đổ chuông không ngừng. Cô khẽ hừ một tiếng, bắt điện thoại rồi nói với giọng đầy kiêu ngạo: "A lô, chuyện gì."

"Tôi ở ngoài, cậu ra đây."

Nguyễn Vân Kiều không kịp phản ứng lại: "Gì mà ở ngoài, ở đâu cơ?"

"Chỗ cậu quay phim."

Nguyễn Vân Kiều lập tức trợn tròn hai mắt: "Sao cậu lại ở đây, cậu đến đây làm gì."

"Chú Phan nhờ tôi đem thức ăn và thuốc đến cho cậu."

"... Đệt." Nguyễn Vân Kiều vội đứng dậy, vừa giữ điện thoại vừa đi ra ngoài: "Cậu ở cửa nào thế."

Nguyễn Vân Kiều chạy ra ngoài, vừa ra đến bên ngoài thì thấy ngay Lý Nghiên.

Trong tay anh cầm bình giữ nhiệt, bên cạnh còn một nhân viên công tác.

Nhân viên công tác thấy cô bước đến thì nói: "Cô Nguyễn, anh này nói là bạn của cô."

"Là bạn của tôi đó, đến thăm trường quay."

"Vậy à, vâng vâng."

Nhân viên công tác cho người vào, Nguyễn Vân Kiều nói: "Mẹ tôi cũng thật là, tôi bảo bà đừng đến đây, bà còn tìm đường vòng, bảo chú Phan tìm cậu, nhờ cậu đem đồ đến đây... Này, cậu nghe lời như thế để làm gì."

Mấy ngày nay bọn họ không liên lạc gì với nhau, có thể nói là đang chiến tranh lạnh.

Thật ra thì Nguyễn Vân Kiều cũng đã từng suy nghĩ rằng liệu trận chiến tranh lạnh mà cô tạo ra này có phải là có hơi lạ lùng quá không. Ý là không phải cô không được tức giận với Lý Nghiên, mà là cô không cần phải quá tức giận như vậy.

Những lời anh nói ngày hôm đó, không phải là cô chưa từng nghe qua... Chẳng phải là cô đã biết tính tình anh, cách suy nghĩ của anh về cô như thế từ lâu rồi sao?

Nói cho cùng thì bọn họ chỉ là bạn giường mà thôi, sao cô lại phải có quá nhiều cảm xúc đối với anh như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì mấy tháng qua, cô cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, nên ỷ lại vì vậy không chịu được những lời nói lạnh nhạt của anh sao.

Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại: "Cậu không nên nghe lời họ."

Lý Nghiên nói: "Trong mắt họ, tôi là bạn trai cậu, nếu tôi từ chối đem thuốc cho cậu, cậu cảm thấy thích hợp không."

Nguyễn Vân Kiều trừng mắt với anh: "À, vậy thì vất vả cậu phải giả vờ rồi!"

Lý Nghiên mím môi, chỉ hỏi: "Cậu vẫn chưa hết cảm sao?"

"Cũng ổn rồi."

"Uống thuốc đi."

Nguyễn Vân Kiều lập tức từ chối: "Uống thuốc cảm xong buồn ngủ lắm, lát nữa tôi còn phải diễn."

"Vậy uống chút canh đi."

"Không được, bụng to nhưng cái trống luôn đó, cảnh quay lát nữa mặc đồ mỏng lắm."

Lời này của cô là thật, cảnh quay tối nay của cô là là cảnh nhân vật Chi Nguyệt vì muốn giành lại sự sủng ái mà khiêu vũ ở đình bên hồ, cố ý để Hoàng đế nhìn thấy.

Đối với cô mà nói, cảnh khiêu vũ này không phải là việc khó, cái khó nằm ở chỗ quần áo, Chi Nguyệt này quyến rũ cực kỳ, vì để dụ dỗ mà đồ bằng voan mỏng, lúc múa cứ như ẩn như hiện, mê người cực kỳ.

Bây giờ cô đang mặc bộ quần áo ấy, chỉ là do cô đã khoác thêm chiếc áo lông rộng thùng thình để che lại rồi.

Lý Nghiên nghe cô nói thế thì nhíu mày.

Nguyễn Vân Kiều cũng không thấy vẻ mặt anh, đi đến khu nghỉ ngơi, sẵn miệng nói: "Để đây được rồi, cậu đi đi."

Lý Nghiên không nhúc nhích: "Tôi đi rồi liệu cậu có ăn không?"

"Tôi sẽ ăn mà."

Lý Nghiên im lặng, sau đó thản nhiên nói: "Chú Phan bảo tôi trông chừng đến khi cậu ăn xong."

Nguyễn Vân Kiều phút chốc cạn lời, hay thật, từ khi nào mà tên này nghe lời đến thế?!

Lý Nghiên: "Nếu tôi đã đồng ý rồi thì tôi sẽ trông chừng đến khi cậu ăn xong."

Nhìn anh không có vẻ gì sẽ thay đổi quyết định!

Nguyễn Vân Kiều thấy không lay chuyển được anh, đành khoát tay, nói: "Rồi rồi rồi, quay xong cảnh của tôi thì ăn ngay. Giờ sắp phải quay rồi, tôi qua đó đây, cậu ngồi tự nhiên."

"Ừ."

Nguyễn Vân Kiều không quan tâm anh nữa, xoay người bước đi.

Nửa tiếng sau, đến cảnh quay của Nguyễn Vân Kiều.

Thợ trang điểm dặm lại cho cô lần cuối, sau đó ra hiệu OK với đạo diễn phía bên kia.

"Chuẩn bị sắp xếp, Vân Kiều, có thể bắt đầu."

Nguyễn Vân Kiều gật đầu, hít sâu một hơi, sau đó lập tức cởϊ áσ khoác lông, đi đến đình bên hồ.

Lạnh quá... Thật sự rất lạnh, mới vừa cởϊ áσ khoác đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Mặt Nguyễn Vân Kiều căng cứng, tim đập điên cuồng.

"Được rồi, các bộ phận chuẩn bị, action!"

Vừa dứt lời, Nguyễn Vân Kiều thay đổi sắc mặt, vẻ mặt căng cứng vừa rồi biến mất, thay vào đó là Chi Nguyệt tràn đầy quyến rũ.

Nhạc nổi lên, hàng mày của cô mang theo ý tình, rất động lòng người, nghiêng nước nghiêng thành.

Cô phất tay áo, nhẹ nhàng nhảy múa...

Dáng người của Nguyễn Vân Kiều quá nổi trội, điện nước đầy đủ, vòng eo mảnh khảnh, vốn cô mặc bộ quần áo voan mỏng này đã đủ làm người khác lóa mắt, giờ cộng thêm kỹ thuật múa của cô, ngay lập tức, các nhân viên công tác xung quanh đều xem đến ngây người.

Trong đình bên hồ, cô như con bướm với đôi cánh trong suốt màu xanh lam vào ngày đông, con bướm hóa thành người, như yêu như tiên, quần áo voan mỏng như làn khói quấn quanh theo từng chuyển động của cô, đẹp đến mức không thật.

Lý Nghiên đứng cách đó không xa, nhìn thấy Nguyễn Vân Kiều là như thế.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên anh lại nhớ đến lần đầu tiên thấy dáng vẻ cô múa khi còn học trung học. Khi đó là trước buổi diễn tết Nguyên đán, anh đi ngang qua phòng hội nghị của trường, nhìn vào từ cửa sổ, anh thấy Nguyễn Vân Kiều đang luyện tập bên trong.

Đáng lẽ nên bỏ đi, bởi vì anh không thích cô, tính cách và tác phong thường ngày của cô khiến anh không thích.

Nhưng ngày hôm đó, anh cũng không biết tại sao mình lại không bước đi, tựa như là quá nhập tâm, xem cô nhảy hết trọn vẹn một bài...

"Tốt, tốt lắm!" Đạo diễn hô cut, người phụ trách trang phục lập tức bước đến phủ thêm quần áo cho Nguyễn Vân Kiều.

Nguyễn Vân Kiều run cầm cập, cám ơn đạo diễn.

"Vân Kiều, cô vẫn ổn chứ, chúng ta phải quay thêm một lượt, bổ sung thêm nhiều hình ảnh."

Nguyễn Vân Kiều cũng không nghĩ đến chuyện quay một lần là xong, cô gật đầu, nói, "Không thành vấn đề thưa đạo diễn."

"Ừ, cô nghỉ ngơi một lát đi, đi uống gì đó ấm, lát nữa tiếp tục."

"Vâng."

"Vân Kiều được đó, bảo sao chọn cô ấy, rất chuyên nghiệp." Vương Đình Vũ đóng vai vị Hoàng đế đứng quan sát, vừa rồi cũng có cảnh diễn. Bây giờ tạm nghỉ, anh ta lại lần nữa quay về đứng cạnh Khương Phó Thành đang đứng ở khu nghỉ ngơi.

Khương Phó Thành vẫn chưa đi, vừa vặn xem được trọn vẹn cảnh quay.

Khương Phó Thành: "Ừ, đúng thế." Vương Đình Vũ ngồi xuống bên cạnh anh ta, hơi huých khuỷu tay, nhiều chuyện: "Ê, cậu sắp xếp cô gái này vào sao."

Khương Phó Thành khó hiểu: "Tuyển chọn là do phía đoàn đội bàn bạc mà, liên quan gì đến tôi."

"Thế à, vậy tin đồn lúc trước là giả ư?"

"Cậu thấy sao."

"Tôi còn tưởng cậu và cô ấy thật sự có gì đó..." Nói đến đây, đột nhiên Vương Đình Vũ lại khựng lại, "Không đúng, liên hoan hôm đó, hai người đi cùng nhau thật mà?"

"Ừ." Khương Phó Thành, "Tôi định ký hợp đồng với cô ấy."

Vương Đình Vũ bừng tỉnh: "Thế nên là hôm đó cậu cố ý bảo cô ấy lên xe rồi lan truyền tin đồn là để cảnh cáo phó đạo diễn hả?"

Khương Phó Thành nở nụ cười: "Được rồi, tôi đi trước đây, chuyện bộ điện ảnh cậu suy nghĩ đi, nghĩ xong rồi thì cho tôi câu trả lời."

Vương Đình Vũ: "Ừ, biết rồi."

- ----

Ra khỏi cảnh quay, Nguyễn Vân Kiều đến ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, bọc áo lông, run bần bật ôm túi chườm nóng.

"Xong chưa, uống thuốc đi." Đột nhiên phía sau truyền đến giọng của Lý Nghiên.

Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại: "Cậu vẫn còn ở đây à... Tôi vẫn chưa xong."

Giọng cô nói đầy run rẩy, nhìn rất đáng thương.

Lý Nghiên chạnh lòng, nhịn không được mà lo lắng: "Nguyễn Vân Kiều, cậu cứ thế thì bệnh cảm của cậu sẽ trở nặng đó."

Nguyễn Vân Kiều hít mũi: "Không sao, lát nữa tôi nhảy lại một lần là xong."

Lý Nghiên: "Nhưng cậu —"

"Nhanh lắm. Cậu ngồi một lát là xong ngay." Nguyễn Vân Kiều ra hiệu cho anh chiếc ghế bên dưới.

Lý Nghiên hết cách với cô, đành phải ngồi xuống.

Thế nhưng sự tồn tại của anh lại khiến người khác không thể bỏ qua. Anh xuất hiện ở đây, chẳng mấy chốc đã có vài nhân viên công tác chú ý tới anh, lúc này thấy anh ngồi bên cạnh Nguyễn Vân Kiều, lại càng không thể không nhìn qua.

Cậu chàng này trông đẹp trai ghê.

"Vân Kiều, đây là bạn cô sao?" Nhà sản xuất đi ngang qua cũng phải dừng chân lại.

Nguyễn Vân Kiều gật đầu: "Vâng... Đến thăm trường quay ạ."

"Là nghệ sĩ à, trông hơi quen mắt, người của công ty nào thế?"

Nguyễn Vân Kiều lắc đầu: "Cậu ấy không trong giới nghệ sĩ."

"Thế à... Cậu đẹp trai, có hứng thú làm diễn viên không, nếu có thì add WeChat nhé."

Sắc mặt Lý Nghiên thản nhiên: "Không có, cám ơn."

Nhà sản xuất uầy một tiếng, mang theo vẻ mặt nuối tiếc bỏ đi.

Nguyễn Vân Kiều bật cười, quay đầu nhìn anh một cái, "Này, cậu mà cứ tiếp tục ở đây, không khéo có người đến mời mọc cậu làm đại minh tinh luôn đó cậu Lý."

Lý Nghiên chẳng thèm đoái hoài đến, mở nắp bình giữ nhiệt ra, nói: "Cậu uống chút đi, vẫn còn nóng đó."

Bây giờ Nguyễn Vân Kiều đang thật sự rét run, nghĩ gì đó rồi nói: "Tôi uống vài ngụm, vài ngụm là được rồi."

Lý Nghiên ừ một tiếng, đổ ra cái bát nhỏ giúp cô.

"Nguyễn Vân Kiều."

"Ơi." Nguyễn Vân Kiều định uống chợt nghe thấy có người gọi cô, cô vội buông bát xuống, nhìn về phía người đang đi tới, "Khương tổng."

Khương Phó Thành đi tới, thấy Lý Nghiên thì hơi ngây ra một chút, "Lý Nghiên?"

Lông mày Nguyễn Vân Kiều hơi nhướng lên: "Anh quen à."

Tướng mạo của Lý Nghiên rất nổi bật, cũng từng đại diện cho quốc gia giành rất nhiều giải. Nhưng môn thể thao đấu kiếm này dù sao cũng là loại hình thể thao ít người biết đến, cho nên ít người biết đến anh cũng là chuyện bình thường.

"Đấu kiếm, tôi từng xem qua." Khương Phó Thành nói.

Mà Lý Nghiên cũng nhận ra Khương Phó Thành, đêm đó, người đàn ông đưa cô về nhà, người đàn ông ngồi trong chiếc xe ấy là anh ta.

Khương Phó Thành nói: "Không ngờ lại được gặp người thật ở đây, xin chào."

Lý Nghiên khẽ gật đầu: "Xin chào."

Khương Phó Thành: "Bạn à?"

Nguyễn Vân Kiều: "À... đúng vậy."

Khương Phó Thành hơi đăm chiêu gật đầu, thế nhưng anh ta cũng không tiếp tục hỏi gì nữa, chỉ nói, "Cô suy nghĩ thế nào rồi."

Nguyễn Vân Kiều: "Hai ngày trước chị Dư Lạc có gọi điện cho tôi rồi, về chuyện ký hợp đồng... Diễn xong bộ này chúng ta có thể ký luôn."

Khương Phó Thành mỉm cười: "Được, tôi đợi."

Nguyễn Vân Kiều cười đáp trả lại.

"Uống chút cà phê nóng đi cho đỡ lạnh." Khương Phó Thành đặt cốc cà phê lên bàn.

Nguyễn Vân Kiều: "Cám ơn Khương tổng, cà phê này ngon lắm, hồi trưa tôi cũng có uống một cốc rồi."

"Ừ, uống nhiều đồ nóng vào."

Khương Phó Thành đi rồi, Nguyễn Vân Kiều tiếp tục uống nốt phần canh còn lại.

"Cậu muốn ký hợp đồng với anh ta à?" Lý Nghiên không mặn không nhạt hỏi một câu.

"Ừ, anh ta là Khương Phó Thành, ông chủ của Hoa Thần Ảnh Thị, tôi muốn ký với Hoa Thần." Nguyễn Vân Kiều nói xong thì đưa tay định cầm lấy cốc cà phê, nhưng vừa mới chạm vào thì thấy cà phê đã bị Lý Nghiên cầm đi.

"?"

Mặt Lý Nghiên không đổi sắc, thản nhiên nói: "Không phải hồi trưa đã uống một cốc rồi à, giờ còn uống nữa, tối không muốn ngủ sao?"

"Tôi không bị mất ngủ đâu."

"Nhưng cũng bớt uống lại, nếu muốn ấm người thì uống canh đi."

"Nhưng cà phê ngon mà... Đưa tôi, đừng lãng phí."

"Tôi uống." Lý Nghiên mở ra nhấp một ngụm, nói đầy chắc nịch: "Không hề lãng phí."