Edit: Tắc
Beta: Linh Lăng
Hai tiết học buổi sáng từ tám giờ đến chín giờ ba mươi phút đều là kiến thức vũ đạo cơ bản, thay quần áo xong, Nguyễn Vân Kiều đi đến lớp học vũ đạo.
Đại đa số người trong lớp đều đã có mặt, đang làm nóng người.
Nguyễn Vân Kiều đi giãn cơ trước, cô gái ở bên cạnh là người cùng phòng với cô, tên là Trần Lệ San.
“Vân Kiều, tối qua cậu không về.”
Nguyễn Vân Kiều hỏi: “Có kiểm tra phòng không?”
“Không.” Trần Lệ San nói: “Nhưng lần sau nếu cậu không về nhớ tôi cho tôi một tiếng đấy, bằng không lỡ như kiểm tra phòng tôi không biết phải nói thế nào.”
Nguyễn Vân Kiều: “Ừ, cảm ơn nha.”
Trần Lệ San đáp: “Không có gì, nhưng tối qua cậu đi đâu thế, có phải ra ngoài chơi với bạn trai không?”
Năm nhất, ngoại trừ việc học thì gần như Nguyễn Vân Kiều đều ra ngoài làm thêm, vì thế quan hệ với bạn cùng phòng cũng không quá thân thiết. Nhưng điều này lại chẳng ảnh hưởng đến việc người ta tò mò về cuộc sống của cô.
“Bạn trai? Vân Kiều, cậu có bạn trai rồi á, nếu bị những nam sinh kia biết thì đau lòng đến chết cho xem.” Một bạn học khác ngồi bên cạnh nói.
Nguyễn Vân Kiều cười một cái, không phủ nhận nhưng cũng chẳng thừa nhận.
Thấy sắc mặt này của cô, tính hóng hớt của Trần Lệ San lại càng dồi dào: “Ể, không phải cậu có bạn trai thật đấy chứ.”
“Tôi…”
“Sao cô ấy có thể thiếu bạn trai được cơ chứ.” Hứa Vi Khả, một bạn cùng phòng khác duỗi cái eo xinh đẹp, cười tủm tỉm nói: “Đàn ông đuổi đến trước mặt nhiều lắm, tiếp cũng không tiếp không hết, phải vậy không Vân Kiều?”
Hứa Vi Khả và Nguyễn Vân Kiều không chung một mâm là điều mà cả lớp đều biết.
Nguyên nhân cụ thể là vì liên quan đến một đàn anh đã tốt nghiệp.
Vào năm nhất, Hứa Vi Khả đang trong thời kỳ mập mờ với một đàn anh học năm cuối. Có một lần đàn anh kia tới lớp Vũ đạo tìm Hứa Vi Khả nhưng lúc đó cô ta không ở đó, vì thế đàn anh kia đã đi hỏi người vừa hay đang luyện múa, Nguyễn Vân Kiều.
Vào ngày hôm đó, Nguyễn Vân Kiều chỉ trả lời đúng sự thật, sau đó cũng không nói gì thêm với đàn anh kia.
Nhưng sau ngày Thất Tịch, đàn anh kia lại tặng hoa và sô-cô-la cho cô, đồng thời tỏ tình với cô ngay trong lớp Vũ đạo.
Hứa Vi Khả khi đó cũng có mặt, cô ta ngơ ngác một hồi, sau khi phản ứng lại thì mắng cô là đồ hồ ly tinh dụ dỗ người khác.
Nguyễn Vân Kiều ù ù cạc cạc, sau khi trả lại hoa và sô-cô-la cho đàn anh, suýt chút nữa cô đã đánh nhau với Hứa Vi Khả.
Mà cuối cùng vết nhơ vẫn còn trên người cô.
Nguyễn Vân Kiều xinh đẹp rành rành, ngũ quan sâu khiến vẻ đẹp của cô rất có tính công kích, cô không phải mẫu mà con gái sẽ dễ dàng thích, cũng dễ dẫn đến những ánh mắt trêu ghẹo quá trớn của bọn con trai. Hơn nữa cô còn thường xuyên ra bên ngoài trường, có vài nhãn hàng quảng cáo còn cho xe đến đón, chính vì thế mấy lời đồn vớ vẩn xung quanh cô rất nhiều.
Vì thế, chuyện cô dụ dỗ đàn anh cũng dễ thuyết phục mọi người hơn.
Thật ra Nguyễn Vân Kiều không quan tâm người khác nghĩ gì, sau này cô bất hòa với Hứa Vi Khả cũng bởi vì cô ta chỉ vào mặt cô mà mắng, còn kì kì quái quái lượn đi lượn lại trước mặt cô.
“Có rất nhiều đàn ông theo đuổi, nhưng tôi cũng phải chọn đấy.” Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn Hứa Vi Khả: “Tôi đang nghĩ, cậu cũng có nhiều người theo đuổi lắm mà, có người theo đuổi là có bạn trai à, uầy, cậu không chọn sao?”
Sắc mặt Hứa Vi Khả chợt lạnh: “Cậu nói cái gì, cái gì gọi là tôi không chọn.”
Nguyễn Vân Kiều ngửa tay ra: “Tôi chỉ kết luận theo ý cậu thôi.”
Hứa Vi Khả: “Cậu–”
“Ôi ôi ôi, là tôi nói bậy, các cậu đừng cãi nhau nữa, là lỗi của tôi.” Trần Lệ San kéo Hứa Vi Khả: “Vào tiết rồi, đừng nói nữa, cô giáo sắp tới đấy.”
Hứa Vi Khả và Nguyễn Vân Kiều đã nói không chung một đường, hừ lạnh một tiếng, buông chân dài ra khỏi cột, xoay người đi về góc khác trong lớp.
Chẳng mấy chốc giáo viên đã vào lớp.
Ở trong khoa, vị giáo viên này nổi tiếng nghiêm khắc, sau khi bắt đầu lên lớp, không một ai dám thả lỏng.
Sau khi nghiêm túc học xong một tiết, giữa giờ được nghỉ giải lao mười lăm phút giải lao. Nguyễn Vân Kiều thả lỏng tay chân, ngồi ở rìa lớp học, cầm điện thoại lên lướt WeChat.
Đây là diễn đàn của câu lạc bộ Đấu kiếm ra thông báo, nói rằng buổi tối câu lạc bộ Đấu kiếm sẽ ra ngoài tham gia team building, thành viên rảnh rỗi đều tới, thuận tiện chúc mừng phó chủ nhiệm câu lạc bộ luôn.
Bởi vì nhắc đến phó chủ nhiệm, mọi người đều biết Lý Nghiên sẽ đến bữa tiệc tối nay, vì thế nhóm chat cực kì sôi nổi, nơi nơi phấn khởi tỏ ý tối nay sẽ đến.
Nguyễn Vân Kiều kéo đến cuối, nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của Lý Nghiên lúc sáng, cô ném điện thoại sang một bên.
Chúc mừng cho anh cái rắm…
"Này, các cậu đã nghe gì chưa, Lý Nghiên đã trở lại trường rồi đấy."
"Ừ, hôm qua tôi đã gặp anh ấy ở khu tự học đấy!"
"Thế mà cậu không gọi tôi."
"Tôi đến chỗ quản lý gặp bạn, ai biết lại gặp được anh ấy chứ."
Mấy cô gái ở xung quanh bâu lại, ríu ra ríu rít trò chuyện, Nguyễn Vân Kiều ngồi đủ gần để nghe rõ ràng rành mạch.
"Vậy lần sau chúng ta tình cờ gặp phát nhỉ?"
"Không biết gần đây anh ấy có đi học trong trường không."
"... Vi Khả, không phải cậu quen anh ấy sao, có thể hỏi chút không?"
Bị nhắc đến tên, Hứa Vi Khả có chút ngạc nhiên, ngượng ngùng nói: "Tôi với anh ấy cũng không thân lắm, chúng tôi chỉ thêm WeChat trong một sự kiện của trường trước đây thôi."
"Thì cũng tính là quen rồi. Cậu xinh đẹp như vậy, nam thần nhất định sẽ cam tâm tình nguyện trả lời đó.”
"Nào có.”
"Thật đó, chắc hẳn anh ấy vẫn chưa có bạn gái đâu, lên đi, cậu nhất định sẽ làm được.”
Hứa Vi Khả bật cười, đánh người nói câu đó: "Đừng nói nhảm nữa!"
Mấy cô gái ầm ầm ĩ ĩ, Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hứa Vi Khả, cô dửng dưng rút lại ánh mắt.
Ting—
Chuông điện thoại lại vang lên, là Đồ Khuynh gửi tin nhắn riêng cho cô.
[Sáu giờ tối mai liên hoan, tôi đến phòng ngủ tìm cậu nha.]
Nguyễn Vân Kiều: [Tôi không đi]
Đồ Khuynh: [Tại sao!]
Đương nhiên Nguyễn Vân Kiều không thể nói là bởi vì cái mặt lạnh như chết của Lý Nghiên, khi vừa lên đại học bọn họ đã đồng ý sẽ không công khai quan hệ của hai người ra ngoài, ở trong trường cũng cố gắng chạm mặt càng ít càng tốt.
Nguyễn Vân Kiều: [Bởi vì tôi còn có tiết.]
Đồ Khuynh: [Ngày mai là thứ Sáu, cậu làm gì có tiết! Đừng có lừa tôi! Đây là hoạt động của câu lạc bộ chúng ta, cậu đừng hòng trốn!]
——
Vốn dĩ Nguyễn Vân Kiều đã hạ quyết tâm không đi, nhưng ngày hôm sau lại bị Đồ Khuynh đứng chặn trước cửa phòng.
Khả năng mạnh nhất của Đồ Khuynh là công phu mồm mép cùng với công lực làm nũng mè nheo. Nguyễn Vân Kiều không đỡ được, cuối cùng thì bị tóm cổ ném ra khỏi tường, bắt xe đi đến chỗ liên hoan của câu lạc bộ tối nay.
Câu lạc bộ nhiều người, phải đặt trước khá nhiều bàn trong nhà hàng. Mối quan hệ của Đồ Khuynh và mấy người chủ nhiệm câu lạc bộ khá tốt, cô ấy kéo Nguyễn Vân Kiều đi đến bàn của mấy người Cao Sướиɠ.
Mà bàn có Cao Sướиɠ đương nhiên là có Lý Nghiên.
Nguyễn Vân Kiều bị ép ngồi vào ghế, lúc chạm mắt với người đàn ông đối diện, miệng khẽ trề ra.
Ý nghĩa rất rõ ràng: Tôi cũng không muốn đến.
"Vân Kiều, cuối cùng cậu đã đến rồi. Lúc Đồ Khuynh nói cậu có việc không đến được tôi còn thất vọng lắm luôn." Lương Trác Dụ ngồi bên cạnh cô, cười nói: "Nào, uống ngụm nước đi, tôi rót cho cậu.”
“Quả nhiên mỹ nhân sẽ có đãi ngộ khác, Lương Trác Dụ, lúc chúng tôi tới cậu cũng chẳng giúp rót nước nhỉ.” Người bên cạnh trêu ghẹo.
Lương Trác Dụ liếc nhìn người nọ: "Cậu cách tôi xa như vậy, tôi rót cho cậu kiểu gì.”
"Cậu nín đê, ban nãy lúc mới vào tôi muốn ngồi bên cạnh cậu nhưng cậu chẳng bảo đã có người rồi đuổi tôi đi còn gì!”
Đám đông xôn xao.
Mắt Lý Nghiên lướt qua các món ăn khác nhau trên bàn rồi liếc mắt nhìn Lương Trác Dụ.
Người sau hiếm khi đỏ mặt nói: "Ui ĐM, sao mấy tên các cậu lại bậy bạ thế?"
"Chúng tôi làm sao, có mà cậu bị nói trúng nên thẹn quá hóa giận thì có!"
"Cút cút cút."
Đồ Khuynh đứng dậy ngăn lại: "Mọi người, nói nhảm gì đấy, đừng hù các thành viên mới của chúng ta được không. Nếu làm Vân Kiều nhà tôi sợ chạy mất thì mấy người không yên với tôi đâu.”
Cao Sướиɠ cũng nói: "Được rồi đừng đùa nữa, nếu mọi người đều đã đến đông đủ thì chúng ta cụng ly nào.”
"Ô kê."
Mọi người thưa thớt đứng dậy, Lương Trác Dụ lại rót thêm một ly rượu nhỏ cho Nguyễn Vân Kiều, nói: "Vân Kiều, đừng nghe những lời vô nghĩa của bọn họ."
Nguyễn Vân Kiều cười, nói: "Không đâu."
Hoạt động lần này của câu lạc bộ khá lớn, một phần là để chúc mừng Lý Nghiên, vì vậy trọng tâm câu chuyện đều liên quan đến anh kể cả khi đương sự chẳng nói lời nào.
Ngoài Đồ Khuynh, Nguyễn Vân Kiều đã từng nói chuyện với mấy người trên bàn này nên cũng xem như quen biết. Vì nên khi mọi người mời rượu rồi trò chuyện, cô cũng không thể từ chối được.
Sau ba vòng rượu, cô đứng dậy đi vào toilet.
Sau khi ra ngoài, có một người cũng đi ra từ toilet nam ở đối diện.
Nguyễn Vân Kiều nhìn thấy anh cũng xem như không thấy, vung vẩy tay cho bớt nước.
“Tại sao lại đến câu lạc bộ Đấu kiếm?” Lý Nghiên lên tiếng trước.
Nguyễn Vân Kiều bất ngờ liếc nhìn anh, cô nghĩ rằng anh sẽ không nói chuyện với cô khi ở bên ngoài.
“Làm sao, cậu không muốn à?” Nguyễn Vân Kiều hạ tay, bất đắc dĩ nói: “Để tôi giải thích trước, tôi không biết học kì này cậu sẽ đi học trong trường, bởi tôi nghĩ cậu không thường xuyên xuất hiện ở câu lạc bộ nên tôi mới tới.”
Lý Nghiên: "Tôi chỉ hỏi cậu."
“À, tôi muốn góp thêm tín chỉ ngoại khóa.” Toilet nhiều người, Nguyễn Vân Kiều nói: “Đừng nói nữa, đỡ để mọi người nhìn thấy, đi thôi.”
Nhưng người còn chưa đi mà cánh tay đã bị kéo lại.
Nguyễn Vân Kiều quay lại nhìn anh, lông mày hơi nhếch: "Cậu đang làm gì vậy?"
Hai người đứng rất gần nhau, Lý Nghiên có thể ngửi thấy mùi rượu khi cô nói chuyện.
Mà cái đức hạnh khi uống say của cô anh cũng biết, vô pháp vô thiên.
Lý Nghiên khẽ cau mày và nói: "Uống ít rượu thôi."
Nguyễn Vân Kiều: "Nhưng tất cả các thành viên của câu lạc bộ đều tìm tôi uống mà. Nhưng không sao cả, đều biết nhau cả mà, tôi cũng chưa say, tôi..."
"Cậu không biết từ chối à, ai tới cũng được?"
Nguyễn Vân Kiều dừng một chút, những lời của anh lọt vào tai, ý tứ châm chọc vô cùng rõ ràng.
Cô không quan tâm mọi người trong trường nghĩ gì về mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích nghe những lời đó.
“Đúng, đúng, đúng, ai tới cũng được, cậu quản được tôi à.” Cô tức giận kéo tay anh ra.
“Vân Kiều!” Lúc này, Lương Trác Dụ cũng ra khỏi bàn: “Ế, anh Nghiên cũng ở đây à, hai người đứng ở cửa toilet làm gì thế.”
Nguyễn Vân Kiều điều chỉnh lại sắc mặt, nói: "Không có gì, tình cờ gặp thôi, tôi đi trước.”
"Uống nhiều rồi à, tôi tiễn cậu nhé?"
"Không cần, tôi không sao."
Cô bước rất nhanh, ánh mắt Lương Trác Dụ nhìn theo hướng cô đi, mãi cho đến khi cô về đến bàn anh ta mới thu ánh mắt lại.
“Anh Nghiên, cậu nói xem… Tôi có đùa giỡn không?” Lương Trác Dụ đột nhiên hỏi.
Lý Nghiên liếc nhìn anh ta: "Gì."
Lương Trác Dụ cười nói: "Thì là, nếu nói là theo đuổi Nguyễn Vân Kiều, cậu nói xem tôi có giống đang đùa giỡn không? Câu lạc bộ chúng ta bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi nghĩ, chắc tôi cũng có chút hi vọng chứ?”
Sắc mặt Lý Nghiên lạnh xuống, không nói lời nào.
“Nhưng tôi nghe mọi người nói cô ấy có bạn trai ở ngoài trường, là một nhà sản xuất phim cực kì lắm tiền.” Nói đến đây, Lương Trác Dụ có chút phiền muộn: “Cũng phải thôi, cô ấy còn quay quảng cáo nữa mà… Xinh đẹp như vậy, chắc cũng không thiếu bạn trai đâu.”