“Tôi không biết đường.” Mặc dù với bản thân, giọng tôi nghe tuyệt vọng, và anh phá ra cười.
“Đúng, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ về điều đó! Ippolito sẽ chỉ dẫn em.”
Nhẹ nhõm, thôi siết chặt tay, tôi rút khỏi sức nóng mặt trời âm ỉ. Những hoa văn ánh sáng và bóng tối trước mặt chẳng có ý nghĩ gì – tôi đang bước đi như một người mù – vậy nhưng vì vài lý do, tôi quay lại nơi những bậc thang đầu tiên, để khẽ nhìn Công tước lần cuối.
Phần còn lại của ngày trôi qua trong một cuộc vui chơi phô bày rực rỡ gây hoang mang. Niccolosa đứng canh gác khi tôi ngủ, và trong một hay hai giờ, tôi bị bắt vào nhịp điệu tiến triển của cuộc sống hoàng gia. Một trò tiêu khiển được gộp chung lại với nhau – ăn uống, nhậu nhẹt, âm nhạc, trò giải trí – mà không dừng lại, mãi đến khi tôi tự hỏi làm sao quần thần có thể chđược sự tồn tại hư ảo này hết ngày này sang ngày khác.
Tôi gật đầu. Tôi thậm chí không sốc; thật sự phải là một người may mắn để sống sót qua được quãng đời tự nhiên ở đây. Xung quanh chúng tôi, ngay cả bây giờ, những âm mưu, thủ đoạn lừa lọc đang nối tiếp nhau – một lời thì thào ở đây, vài từ ngữ mơ hồ băng qua, hay chỉ một ánh mắt. Gương mặt Sandro quay về phía tôi, ngay lập tức đeo vào chiếc mặt nạ nhạo báng, và gương mặt Piero, đang quan sát Domenico khi hắn nghĩ không ai để ý. Công tước Carlo đã chẳng thể truyền được nhiều ghét bỏ hay yêu thương với bất kỳ người nào xung quanh, và đã bị ám sát.
“Nữ Công tước” – tôi nói lần nữa để dừng những suy nghĩ của mình lại – “có ai quan tâm việc bà ấy ra đi không?”
“Bè cánh đi với bà ta,” Ippolito ôn tồn quay lại, “và bà ấy không được nhớ tới nhiều đâu, tôi có thể đảm bảo .Công tước Carlo chỉ cưới bà để lắp đầy chiếc giường ngài ấy, và tìm ra nó sẽ không kìm bà ấy lại; không chàng trai trẻ đẹp trai nào an toàn với bà ấy. Ngay cả Đức ngài Domenico – tha lỗi cho tôi, lời tôi lỡ nói trên tất cả những vị Công tước này – ngay cả ngài ấy cũng không chắc được tên gọi Mẹ sẽ giữ bà ấy khỏi ngài. Tốt hơn cho chúng ta nếu bà ấy không hiện diện. Không ai tiếc thương bà – có lẽ ngoại trừ quý ngài Sandro, người nhớ bà như một người đàn ông nhớ một chiếc răng phát cuồng, và ngủ mà không có nó.”
Tôi nắm bắt hàm ý một cách chậm chạp, vì không thể tin được.
“Bà ấy là quý bà mà – mà Công tước đã đày đi?”
Ippolito trông tội lỗi. “Tôi quên mình đang nói về ai.” Anh ấy nói nhanh. “Lẽ ra tôi không nên nói – nhưng có lẽ em nên biết, nếu em giữ cho mình trôi nổi trên bãi biển hôi hám này. Được biết là họ đã lên giường sự nài nỉ của nữ Công tước, nhưng đó không phải là lσạи ɭυâи, ngoại trừ luật lệ nghiêm khắc của Nhà thờ. Họ chẳng có quan hệ họ hàng nào khác ngoài cái tên. Đức ngài Sandro là con trai của ngài Công tước già với một người đàn bà mà không ai trong chúng tôi có lần nào thấy. Ngài ấy được sinh ra gần trước cuộc hôn nhân đầu tiên của ngài Carlo, và Bà Gratiana là người vợ thứ ba của ngài ấy.”
“Thứ ba! Chuyện gì xảy đến với người đầu và người thứ hai?”
“Người vợ đầu – mẹ Đức ngài Domenico – chết trên giường sinh nở, và nữ Công tước Isabella chết trong một tai nạn. Bà ấy không có con, nên không có tranh cãi nào với tước vị Công tước, tạ ơn Chúa!”
Tôi không nghe thấy lời tạ ơn của anh ấy. “Họ là một gia đình xấu số.” Tôi kinh ngạc nói.
Ippolito nhún vai. “Chà, em nghĩ vậy sao? Đất nước được điều hành trong sự giận dữ tối tăm của Đức giáo hoàng kể từ khi gia tộc Raffaelle tách ly. Ngài ấy sẽ rút phép thông công tất cả chúng ta khi hơi thở lìa khỏi người tổng giám mục.”
“Công tước cũng nói thế, và tôi cũng đã nghe về nó khi còn là một đứa trẻ, nhưng tôi không hiểu ý anh là gì.”
Gương mặt phúc hậu của anh ấy đầy vẻ hài hước chế giễu. “Tôi đã nói về những vấn đề nguy hiểm quá lâu rồi. Để tìm hiểu về điều đó, em phải đào bới trong thư viện hoàng gia, và đọc lịch sử người Cabria; đó là câu chuyện của hàng nhiều năm trời, và quá nặng nề để kể trước bữa tối.”
“Nhưng tôi không thể đọc.” Tôi khẩn nài nhìn anh ấy. “Anh sẽ nói cho tôi chứ?”
“Tôi không dám, vì lợi ích tính mạng của tôi! Đừng phỉnh nịnh tôi, nếu Công tước thấy em chăm chú nhìn tôi theo cách này, tôi sẽ không được gì tốt hơn ngoài làm mồi cho kẻ đánh cá.” Đôi mắt anh ấy lấp lánh vào tôi qua miệng ly, và tôi nhìn lại anh với một cảm giác bất thần yêu mến.
Khi anh ấy nhấp nháp ly rượu và chuyển cái nhìn chú tâm khỏi tôi, tôi thấy anh cứng người lại trong sự ngạc nhiên, và hạ chiếc ly xuống. Rồi, với một từ xin lỗi, anh ấy lướt qua tôi, đến bên Công tước. Anh gần như ảm đạm ngay lập tức, sự lúng túng rõ ràng trên gương mặt như buổi sáng trong phòng
“Ngài ấy muốn em” Tất cả cụm từ lịch sự đã tan biến khỏi anh trong sự căng thẳng vào giây phút này. “em sẽ được giới thiệu với Đức ngài Tổng giám mục.”
Tôi tự hỏi có phải một trong chúng tôi đã mất trí hoặc bị điếc hay không, hoặc giả chỉ là do não Công tước đã say sưa. Việc giới thiệu thằng điếm của ngài ấy – thằng điếm thấp hèn – còn tệ hơn cả dại dột. Đó là điên rồ. Bị nỗi sợ hãi câm lặng đánh vào, tôi theo Ippolito băng qua đám đông và nhún gối chào thật thấp với những thành viên gia tộc Raffaelle. Một sự im lặng đột ngột, rồi ngài Tổng giám mục lạnh nhạt nói. “Ta nghe một tin đồn, Domenico, về ngươi là tình nhân mới của cháu.”
“Đừng phí phạm trí thông minh của mình, chú thân.” Domenico nói qua đầu tôi, vô cùng dịu dàng. “Họ đã bỏ công sức để chú biết về nó. Ta cũng có những lời thì thầm của mình.”
Bàn tay gầy, quá gần khi tôi khụy gối xuống, nắm chặt và lại giãn ra. “Cháu không có tí thông minh nào!” Tôi lùi lại bởi lời độc ác trong giọng tổng giám mục. “Cháu không nghe họ đang nói gì sao?”
“Chỉ có ít là sự thật, ta thề. Đức ngài, chú đang quên mất cách cư xử và phẩm giá của mình khi để em ấy cúi chào quá lâu.”
“Ta không nghĩ” – giọng người đàn ông già băng giá – “rằng phúc lành của Chúa có thể áp dụng cho một người đàn ông thế này, Domenico yêu quý của ta.”
“Không sao? Nhưng lòng nhân từ của Ngài được nói là vô tận.”
“Đừng mạo muội chỉ dẫn ta. Ta biết Kinh thánh đủ rõ.”
Môi Domenico cong lên dữ tợn thành một nụ cười thiên thần. “Và trong kinh thánh nói về việc ném viên đá đầu tiên?”
Môi tổng giám mục siết chặt. Những mảng lốm đốm đỏ sống sượng đổi màu hai gò má hõm sâu, và lỗ mũi phồng lên khi giơ tay ra cho tôi: ngay khi tôi hôn lên chiếc nhẫn và nhận lời chúc phúc ít ỏi, ông ấy giật tay lại trong một tiếng vυ't giận dữ của bộ áo tươi đỏ. Những ngón tay Domenico những ngón tay tôi với sự chiếm hữu nhanh chóng, khi tôi đứng lên.
“Chú à, ta xin giới thiệu loke ; em ấy không có tên nào khác. Em ấy là khách tại hoàng cung này.”
Đôi mắt rắn rỏi nheo lại, khiến người đàn ông già trông như một con mèo hoang đầy sẹo đang chuẩn bị cho trận chiến. “Không tên? Làm sao lại thế?”
Domenico phớt lờ sự tính toán trong câu hỏi êm dịu cố tình. “Đó là một câu chuyện rất dài để kể với chú vào lúc này. Khi chú quen biết em ấy thân hơn, chú sẽ biết nó chẳng đáng để tâm.”
“Nó có thể đáng để tâm nhiều nếu bất cứ phần nào ta nghe là đúng.” Tổng giám mục cứng đờ, và khi lên tiếng lần nữa, từng dấu vết lịch sự đã bay mất khỏi giọng. “Domenico, đó không phải kim cương của Cabria sao?”
“Phải.” Gương mặt Công tước đầy vẻ thú vị hiểm ác. “Ta nghĩ chú sẽ nhận ra chúng lần nữa.”
“Và cháu lấy lại chúng từ người mẹ kế để đưa cho…”
“Cho khách của cháu, chú yêu mến. Chúng rất hợp với em ấy, không phải sao?”
Tổng giám mục thở nặng nhọc. “Cháu đang cư xử như một kẻ điên, Domenico. Cháu vẫn chưa tuyên bố, vậy nhưng cháu tô điểm cho thằng đĩ của mình trong trang sức chế tác lại của phụ nữ nhà Raffaelle đã mang, kể từ lúc Cabria thoát khỏi ách thống trị từ Rome!”
Domenico không cử động; anh đang đứng, cúi đầu, lạnh nhạt nhìn ngắm mũi giày tỏa sáng. Rồi khi lời nói nóng nảy kết thúc, anh ngước lên. Tổng giám mục chùn bước.
“Ta không trao chúng một cách hời hợt, chú à, và chú không cần sợ lời chỉ trích của thường dân – họ sẽ đồng ý sớm thôi khi nghe những lý do ta có.”
“Vậy cháu có lý do?”
“Nếu ta cần nhiều lý do hơn ta mong ước – lý do của chú sẽ ít bị phát hiện hơn chú đã làm, Chú à.”
“Ta cùng e sợ cháu sẽ biến thành kẻ điên cuồng.”
Câu trả lời của anh là một tiếng cười lớn, cao và nhạo báng. “Không có kẻ nào ở đây buộc tội ta nếu ta có là kẻ rồ dại! Ta hoàn toàn là Công tước chứ không phải chỉ có đăng quang – ta có danh tiếng, lòng tôn kính, và không ai ở đây nghi ngờ về tước vị của ta. Dân dúng sẽ không thấy Cabria được đưa trả lại cho Đức giáo hoàng vì ta là một tảng đá vô tri trên làn da rạng ngời của em ấy.”
Anh đang sử dụng tôi, tôi nghĩ, như một lý do để giễu cợt người đàn ông già cả. Niềm hân hoan của anh là trò ranh mãnh của một đứa trẻ hư hỏng đang lăng mạ niềm vui của người lớn hơn; và anh say sưa trong cơn phẫn nộ bị kìm lại của Tổng giám mục. Tôi thì thầm, “Đức ngài…” và anh ngừng lại, vẻ chế nhạo dịu dần khỏi môi anh khi nhìn xuống tôi. “Sao, ta phải lễ độ hơn ư? Vậy thì, ngăn miệng ta lại nào.”