Tôi nói một cách khó khăn. “Ngài ấy có ý gì?”
Trong một thoáng, tôi nghĩ ông sẽ không trả lời. Rồi ông miễn cưỡng nói. “Ta không chỉ là bác sĩ của con mà còn là của Công tước. Ta được ra lệnh để đảm bảo rằng không người nào ngài ăn nằm có bất kỳ bệnh nào có thể làm hại ngài. Đó không gì hơn một nhiệm vụ ta phải làm; con không cần sợ ta.”
Tôi thụt lùi khỏi ông. “Cha, con thề vời cha…”
“Ta không nhận đâu. Nhiều người có bệnh mà tự họ không biết được, và sức khỏe của Công tước là sức khỏe của toàn đất nước. Yên nào và hãy tin ta, và sẽ sớm xong thôi; nhưng nếu con không thế, ta phải giữ con lại.”
Tôi thở dài run bắn lên, bỏ cuộc việc kháng cự. “Con sẽ không đấu với cha. Con phải làm gì?”
Ông khéo léo làm công việc của mình trong im lặng, khi tôi đứng lặng lẽ với nỗi xấu hổ và bẽ bàng. Như ông đã hứa, nó nhanh chóng qua đi, nhưng khi ông làm xong, tôi không thể nhìn vào ông.
“Không có gì cần chữa trị.” Ông nghe hổ thẹn. “Ta xin lỗi ta phải làm việc này, nhưng ta thề phục vụ Công tước. Ta sẽ nói với ngài.”
“Con hy vọng ngài ấy thưởng cho cha xứng đáng.” Tôi cay đắng trả lời.
“thứ lỗi cho công việc của ta. Hãy nhớ như đó là tù nhân tha thứ cho kẻ treo cổ.”
Nỗi đau trong giọng ông quá rõ rệt khiến tôi gật đầu không nói được, và nghe thấy tiếng thở nhẹ nhõm nhanh chóng từ ông. Rồi, với tiếng vυ't của chiếc áo choàng, ai bước băng qua phòng gọi Piero.
“Sao, cha đã xong rồi?” Tiếng tên cận thần nói từ ngưỡng cửa, giọng sắc lẻm chế nhạo. “Cha đã làm quá nhanh đấy!”
Gương mặt Cha Vincenzo không còn giọt máu. Ông nói trong một giọng thấp. “em ấy đủ sạch sẽ để bị làm bẩn. Giờ hãy để ta qua.”
“Luôn luôn phục vụ, thưa Cha.” Piero đứng qua một bên và lướt đi với một bên mày cong lên. Hắn phá ra cười khi cánh cửa đóng lại và quay sang tôi, đôi mắt rực lên xúc động.
“Chúc mừng em, cho tất cả mọi thứ Công tước có thể thèm muốn. Dù sự thật,” hắn xoắn môi lại, “ngài ấy không yêu cầu nhiều thế! Bất cứ thứ gì có hình dạng một Trái trẻ và không mục nát toàn bộ cũng sẽ phục vụ ngài – vậy nên linh mục có thể làm mới mấy ả đó cho lão. Nhưng em đủ mới, và đủ tốt, để giữ lão ấy thêm lâu hơn một lúc.” Hắn tư lự nghiên cứu tôi, những ngón tay mân mê bộ râu trong cử chỉ quen thuộc, tức tối. Hắn bước tới, và tôi lùi bước.
“em phải học để không quá câu nệ trước Đức ngài.” Hắn bình luận một cách khinh khỉnh. “Ngài ấy sẽ sớm mất kiên nhẫn với một con điếm lạnh nhạt.”
“Có lẽ ngài ấy sẽ sớm mệt mỏi và để tôi tự do.”
“Sao nào” – hắn ta vẫn di chuyển lại gần hơn – “em sẽ đi đâu, sau khi ngài quẳng em đi? Em tốt hơn nên chọn cho chính mình một gã người tình gần Công tước và sống dưới sự bảo vệ của gã. Nếu chọn đúng, em sẽ khó biết được em đã bước đi trên những nấc thang thấp hơn của những bậc cao nhất của cầu thang.”
“Một mưu kế hiếm thấy,” tôi vặn lại, “nếu tôi có thể tìm một người đàn ông sẵn sàng kết giao với con điếm bị bỏ mặc của Công tước.”
“em không cần tìm đâu xa.”
“Ai sẽ trở thành một kẻ ngốc như thế?”
“Ta nghĩ ta sẽ làm thằng ngốc, một lần.” Hắn ta giờ đây gần đến mức cơ thể hắn ấn vào cơ thể tôi, và tôi cuộn người lại để thoát ra. Nhưng tôi dính chặt vào bức tường và không thể đẩy khỏi. Gương mặt hắn chỉ cách tôi vài centimet, và tôi có thể thấy lớp trang điểm kết thành hạt trên da hắn; những dấu vết màu nâu tại chân tóc màu bạc, và cách hơi thở hắn trở nên nhanh giữa hai môi hé mở. Rồi tôi nhận ra những nỗ lực vùng vẫy của tôi làm hắn hứng thú, và tôi đứng yên.
“Ngay cả nếu ngài là một người đủ ngốc để mang những của bỏ đi của Công tước,” tôi giận dữ trả lời, “tôi nghi ngờ việc tôi nhận một lời đề nghị ngu xuẩn như thế.”
Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ hắn sẽ ám sát tôi, nhưng rồi hắn bật cười. “em sẽ không có lựa chọn, em sẽ thấy Đức ngài yêu mến ta, yêu mến hơn cả hai mươi con điếm; và khi ngài bắt đầu nhìn em với vẻ rầu rĩ, hay chăm chăm nhìn vào người khác và mỉm cười, thì ta sẽ xin ngài có em. Ngài sẽ coi đó như một ân huệ rằng ta sẽ bóc hạt ngũ cốc ngài đập ra. Sẽ sớm thôi.” Hắn ta thêm vào khi tôi tạo ra một âm thanh nhỏ ghê tởm. “Đức ngài không ở với một người quá một đêm.”
“Vậy tôi ước ngài ấy thay đổi suy nghĩ khi tôi ốm.” Tôi nói. “Sự chậm trễ vượt quá tính nhẫn nại của đức ngài.”
“em lầm rồi.” Thoáng chốc, trong đôi mắt Piero có thứ gì đó như sự hồi tưởng dịu dàng. “Ngài ấy không phải loại trẻ con như thế – ngài không muốn gì nhiều hơn thứ bị từ chối. Và một khi có nó” – hắn bước ra khỏi tôi và nhún vai một cách phức tạp – “ngài phá nát nó, hẳn là thế, hoặc quẳng nó đi không thương tiếc.”
“Ngài ấy là một con quỷ.” Tôi thì thầm.
“Một con quỷ hoàng gia.” Sự hứng thú của Piero đang chết; một lần nữa hắn là tên cận thần nhanh nhẹn và bảnh bao tôi đã thấy lần đầu tiên. “Đi nào, chúng ta tranh luận đã đủ lâu – em phải được phục sức, và sửa soạn. Thời gian rất quý giá.”