Tay Chu Đại ở giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng cũng buông xuống, xoay người rời đi.
Bận đến 11 giờ, Hứa Khả mới tắt máy tính.
Cô đem nơi Cố Kim thực tập cùng trường học và các khu vực xung quanh gộp thành một bản vẽ, đồng thời xác nhận những nơi Cố Kim có thể đi qua hàng ngày, mất hơn nửa giờ cô liền nhớ kỹ trong lòng.
Buổi tối Chu Đại không về, có người đưa khăn trải giường tới, đặt ở ngoài cửa xong liền rời đi.
Là khăn trả giường hình sao trời mà Hứa Khả yêu cầu, sờ vào rất mềm mại, cô đem khăn trải giường bỏ vào máy giặt, sau đó đi vào phòng tắm.
Chu Đại không về cũng không nhắn tin cho cô, Hứa Khả không chủ động hỏi hành tung của anh, một mình ở nhà tự do tự tại, đến giờ liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Khả ước tính thời gian Cố Kim đi thực tập, đã sớm đợi cô ta ở trạm tàu điện ngầm của trường họ từ sớm.
Đáng tiếc không thấy ai.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Hứa Khả đều đi nằm vùng.
Trời xanh không phụ lòng người, sau bốn ngày cuối cùng cô cũng đợi được Cố Kim, từ xa nhìn thấy cô ta mặc một chiếc váy màu vàng, nhiều năm không gặp, người gầy đi không ít, trang điểm cũng trở nên xinh đẹp hơn nhiều.
Bên cạnh có một chàng trai giúp cô ta cầm ô, hai người nắm tay nhau, trông như một cặp đôi.
Chàng trai trông rất quen mắt.
Hứa Khả đeo kính râm cùng khẩu trang, đi phía sau bọn họ, đến tàu điện ngầm thì chàng trai kia không đi theo Cố Kim, Hứa Khả trộm đi theo sau cô ta. Chờ đến khi Cố Kim đi vào nơi thực tập, vừa thấy tên, quả nhiên là công ty trong tư liệu Chu Đại đưa cho cô, xác nhận không nhận sai người liền về nhà nghỉ ngơi.
Cô thông qua số điện thoại tìm được Wechat của Cố Kim, nhưng không vội vã thêm bạn bè.
Mục tiêu hiện tại của cô đã không phải là Cố Kim nữa, mà là bạn trai của Cố Kim.
Những gì năm đó cô mất đi, cô phải dùng cách tương tự để lấy về.
Buổi sáng hôm nay Lý Văn Uy gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có rảnh không, muốn mời cô ăn cơm trưa.
Hứa Khả do dự một lúc rồi đồng ý, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài cửa thì nghe được tiếng xe, kéo rèm ra thì nhìn thấy xe của Chu Đại.
Hai người ở phòng khách tầng một chạm mặt nhau.
Mấy ngày không gặp, nhìn Chu Đại rất mỏi mệt, trên người vẫn còn mặc áo blouse trắng.
“Đi đâu?” Anh hỏi xong rồi quét mắt nhìn phòng khách, phát hiện rất nhiều chỗ đã thay đổi, nhưng anh không nói gì.
Hứa Khả: “Đi ra ngoài một chuyến.”
Chu Đại thuận miệng hỏi: “Một mình?”
“Ừ.” Hứa Khả nhẹ giọng nói, “Cậu à, tôi đi trước.”
“Từ từ.” Chu Đại cởϊ áσ blouse trắng, “Tôi lên lầu thay quần áo, đưa em ra ngoài ăn sáng.”
Hứa Khả dừng lại, quay đầu nói: “Không cần.”
“Vậy em đi đâu, phòng khám tâm lý hay chỗ khác?”
“Tùy tiện đi dạo.” Hứa Khả không tính toán nói cho anh biết hành tung của bản thân, cô không tiếp tục nói, mở cửa rời đi.
Mới ra khỏi biệt thự không bao lâu, phía sau có tiếng còi, Hứa Khả theo bản năng quay đầu lại, vậy mà là Chu Đại, trên người đã thay sang một bộ quần áo mới.”
“Lên xe.”
Hứa Khả nhíu mày: “Thật ra tôi có hẹn, hôm nay không rảnh.”
Sau khi suy nghĩ lại nói thêm, “Lần này là người bạn lúc trước nhờ anh điều tra giúp, chúng tôi đã không gặp nhau nhiều năm rồi.”
“Tôi đưa em đi ăn sáng trước, sau đó đưa em đến đó gặp cô ấy.” Giọng điệu của Chu Đại không cho từ chối, “Đi lên.”
Vẫn còn bốn giờ trước khi đến giờ hẹn với Lý Văn Uy, Hứa Khả bất đắc dĩ ngồi lên ghế phụ.
Ra khỏi tiểu khu, Chu Đại đột nhiên hỏi: “Khi nào có điểm thi đại học?”
“Không biết, không chú ý, dù sao thi cũng không đỗ.”
Ai biết được, dù sao mỗi năm cũng chỉ có thể tham gia một lần, mỗi lần đều được trên dưới hai trăm điểm, không cần phải xem.
“Đến thành phố này thi đi.” Chu Đại nói: “Học phí cùng phí sinh hoạt, tôi cho em.”