Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu

Chương 11: ᛕɦoáı Ꮯảʍ kỳ lạ

Trên thực tế, lúc Chu Đại cởϊ qυầи lót của Hứa Khả xuống, cũng đã có cảm giác rồi. Trong lòng dâng trào, nhưng anh vẫn luôn khắc chế cảm xúc của bản thân, không nhìn cô, mà chỉ lo phát tiết ở giữa hai chân cô.

Nhưng không có tương tác, trước sau anh vẫn không có cảm giác muốn bắn tinh, cho nên trong lúc chờ đợi thời gian bắn tinh, khi Hứa Khả quay đầu lại, cân bằng hoàn toàn bị phá vỡ, du͙© vọиɠ của Chu Đại nổi lên cuồn cuộn.

Rõ ràng biết Hứa Khả còn nhỏ, bên ngoài còn là cháu gái của anh, anh không nên muốn cô.

Nhưng mà anh không khống chế được bản thân, đặc biệt khi nhìn thấy môi cô, cổ họng anh khô khốc, dươиɠ ѵậŧ lại trướng thêm một vòng.

Khi xúc cảm ấm áp truyền đến môi, Hứa Khả sửng sốt.

Mũi Chu Đại cao thẳng, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.

Không chờ cô lấy lại tinh thần, Chu Đại đã ngậm lấy môi cô, mυ'ŧ một cái, sau đó cậy hàm răng của cô chuẩn bị đi vào.

Đầu lưỡi ở quét qua giữa hai hàm răng, Hứa Khả bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Chu Đại hôn cô!

Nhưng đây không thuộc phạm vi trong điều kiện.

Cô giơ tay đẩy Chu Đại, há mồm chuẩn bị mắng chửi, nhưng lại thuận tiện cho Chu Đại, thời điểm hàm răng mở ra, đầu lưỡi anh liền chui vào trong khoang miệng cô.

Mềm mại, ấm áp, mang theo hương thơm ngọt ngào.

Cơ thể Chu Đại chấn động.

Thật ngọt, thật mềm.

Cái hương vị này giống như có ma lực khiến anh trầm mê, khiến anh tham luyến muốn tiến thêm một bước.

Anh đè lên cơ thể Hứa Khả, không quan tâm cô giãy giụa, đè hai tay cô lên trên đỉnh đầu, đầu tiên anh liếʍ đầu lưỡi cô, sau đó ngậm lấy liếʍ mυ'ŧ.

Ban đầu Chu Đại rất dịu dàng, về sau càng tăng thêm lực, có chút dữ dội. Hứa Khả hoàn toàn không có cơ hội khép miệng lại, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn của anh. Một lúc sau cô đã bị anh hôn đến choáng váng, tất cả những lời từ chối đều biến thành tiếng “Ô ô” nhẹ nhàng, nước miếng theo khóe miệng hai người chảy xuống.

Cơ thể Hứa Khả không còn lực, mềm như bông, hai chân không biết đặt trên eo Chu Đại từ khi nào.

Cái loại cảm giác này không biết phải hình dung như thế nào, cô chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, không phải của mình.

Chờ Hứa Khả cảm thấy sắp hít thở không thông, cuối cùng Chu Đại cũng buông lỏng cô ra, giọng nói vô cùng khàn: “Hứa Khả, tôi có cảm giác với cơ thể của em.”

Hai người cách nhau chưa đến nửa đốt ngón tây, Hứa Khả thấy rõ ánh mắt của Chu Đại nóng đến mức như muốn thiêu đốt cô. Hơi thở cũng rất nặng nề, trong lúc nhất thời Hứa Khả không biết nên nói cái gì, sững sờ nhìn anh.

“Xin lỗi, tôi không tự chủ được.” Chu Đại xẹt qua môi cô như chuồn chuồn đạp nước, sau đó anh đứng dậy, ôm chặt hai chân cô, đâm càng ngày càng mạnh.

Anh nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của Hứa Khả, du͙© vọиɠ tăng vọt, dươиɠ ѵậŧ nóng như muốn nổ tung, cắm không hề có tiết tấu.

Hai chân mềm mại cọ xát côn ŧᏂịŧ anh, khiến kɧoáı ©ảʍ của anh ngày càng mãnh liệt hơn, sau khi cắm hơn trăm cái cuối cùng cũng muốn bắn tinh.

Mà trong lúc anh điên cuồng thọc vào rút ra, côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng kia không ngừng cọ xát môi âʍ ɦộ, giống như muốn xé rách qυầи ɭóŧ. Vốn dĩ âʍ ɦộ khép kín, bị cơn mãnh liệt đánh sâu vào bắt phải căng ra, côn ŧᏂịŧ cứ như vậy cọ xát đến âm đế.

Cơ thể Hứa Khả nóng rực, cũng rất ngứa, cái loại cảm giác kỳ lạ chồng chất từng chút một, vô cùng tê dại. Chu Đại thọc vào rút ra nhanh hơn, thời gian lâu, cảm giác ngày càng mãnh liệt, trong nháy mắt chạm đến đỉnh đầu. Hứa Khả chỉ cảm thấy hạ thể cùng với bụng nhỏ không còn chút sức lực nào, đầu cũng trở nên nhẹ bẫng..

Sau đó, giữa hai chân không ngừng run rẩy, một trận tê dại như có dòng điện từ bụng trực tiếp chạy lên đầu, đầu cô trống rỗng, cơ bắp căng chặt, từ trong tiểu huyệt trào ra một dòng nhiệt.

Cùng lúc đó, Chu Đại cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, phun lên áo ngủ của cô.

Chu Đại thoải mái thở dốc.

Hứa Khả còn đang co rút.

Sau mười mấy giây, Hứa Khả mới từ trong cảm giác xa lạ khôi phục lại.

Cô chưa từng xuất hiện cảm giác như vậy.

Đây chẳng lẽ là cao trào trong miệng người ta nói sao?

Năm cấp ba, Hứa Khả học trong lớp kém nhất trường, trong lớp có mấy nữ sinh lén nếm thử trái cấm, lúc ngồi cạnh cô đã từng trộm thảo thuận, nói làm tìn sướиɠ đến mức không có ý thức.

Quả thực…Rất thoải mái.

Khi Hứa Khả xuất thần, Chu Đại đã bắn tinh xong, anh rút du͙© vọиɠ của bản thân, khôi phục lại biểu tình lạnh như băng, dùng khăn giấy lau áo ngủ cho Hứa Khả rồi mặc quần vào cho cô.

Hứa Khả ngồi dậy nhìn anh.

Dươиɠ ѵậŧ anh đã mềm nhũn, nhưng vẫn rất lớn, lủng lẳng rũ xuống.

Hứa Khả theo bản năng nuốt nước bọt.

Cái thứ xấu xí này vừa rồi cọ xát bên ngoài qυầи ɭóŧ của cô, mang lại cho cô kɧoáı ©ảʍ, nếu cắm vào…

Cô không dám nghĩ sâu xa.

Chu Đại đang mặc quần áo liếc mắt nhìn cô một cái, cho rằng cô bị dọa sợ, thì nói: ‘Ngày mai tôi mua áo ngủ mới cho em, đợi lát nữa em tìm áo mới thay đi.”

Dừng một lúc, anh lại nói thêm, “Hứa Khả, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ cùng em là sự thật, đêm nay vẫn chưa đủ thỏa mãn, nếu ngày nào đó nghĩ thông suốt, làm đến bước cuối cùng thì nói cho tôi biết.”

Giống như suy đoán ban đầu của anh, anh yêu cơ thể của cô.

Lúc bắn tinh anh còn cảm nhận được sự ngọt ngào, còn muốn nhiều hơn nữa.

Lúc anh xoay người rời khỏi phòng, tay đột nhiên bị giữ chặt.

Chu Đại quay đầu lại.

Hứa Khả nói: “Anh đã sướиɠ rồi, nhưng tôi còn chưa, anh đến liếʍ cho tôi, tôi muốn trải qua cảm giác vừa rồi một chút.”

Nói xong, cô mở hai đùi ra hướng về phía Chu Đại.