Chỉ…chỉ vậy thôi?
Nhìn bóng dáng Chu Đại rời đi, Hứa Khả có chút bối rối.
Nghe nói tính tình của Chu Đại rất xấu, năm trước, anh trai Tiêu Hành không có nửa điểm quan hệ với cô, làm hỏng đồ anh thích, bị đánh một trận, về nhà cùng cha dượng của cô một phen nước mắt nước mũi cáo trạng.
Chẳng lẽ không có quan hệ huyết thống nên không động thủ sao?
Hứa Khả tìm được một lý do chính đáng để giải thích.
Xem ra cô vẫn làm vẫn chưa đủ quá đáng.
Hứa Khả đuổi theo, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: “Tôi sẽ không dọn dẹp, tôi không biết làm việc nhà.”
Chu Đại quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhưng nhìn không ra bất kì cảm xúc nào.
Hai người cách nhau quá gần, trên người Hứa Khả có mùi hương xa lạ, cái mũi Chu Đại chuyển động, sau đó ánh mắt chậm rãi rơi xuống nửa bộ ngực trong suốt của cô, lại lần nữa nhíu mày: “Chú ý đúng mực.”
Anh đang đề cập đến cách ăn mặc.
Nhưng Hứa Khả hiểu lầm, còn tưởng rằng là chuyện ở phòng bếp.
Vẻ mặt Chu Đại nghiêm túc khiến người ta sợ hãi, so với chủ nhiệm giáo dục trong trường còn hung dữ hơn.
Hứa Khả bị khí thế của anh dọa sợ, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng chưa từng làm qua, nhưng cháu có thể thử học một chút.”
Chu Đại lãnh đạm ừ một tiếng, đi lên lầu.
Hứa Khả như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, cô bất giác phản ứng lại, cô vừa rồi vậy mà sợ hãi.
Sao có thể yếu thế ở trước mặt Chu Đại?
Mục đích của cô, chính là bị anh đuổi ra khỏi nhà.
Cha dượng cùng mẹ cô cảm thấy cô nghịch ngợm không thể quản, đồng ý cho cô đến đây gặp bác sĩ tâm lý, nhưng điều kiện là phải ở nhà Chu Đại, vì để thoát khỏi sự khống chế trong nhà, cô bất đắc dĩ đồng ý.
Cô không thể chủ động đi ra ngoài, nhưng nếu đổi thành bị Chu Đại đuổi đi, người trong nhà sẽ không có gì để nói.
Nhưng cô vừa bỏ qua một cơ hội tốt, nếu cô không sợ, biểu tình của Chu Đại, khẳng định muốn đuổi cô đi rồi đúng không?
Hứa Khả hối hận không thôi.
Hứa Khả liếc mắt nhìn phòng bếp hỗn độn, ở trong lòng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn ngoan ngoan đi quét dọn.
Đêm nay Hứa Khả ngủ không ngon, căn phòng một màu trắng, môi trường lại xa lạ, khiến cô không cảm thấy buồn ngủ.
Cô nằm ở trên giường nghĩ, ngoại trừ lúc làm vỡ đồ Chu Đại xuất hiện một lần, sau đó cũng chưa thấy anh đi ra.
Vậy cô ở chỗ này làm gì, Chu Đại cũng không quan tâm đúng không?
***
Trở lại phòng, Chu Đại mở máy tính ra tiếp tục bận rộn.
Ngày mai anh phải đi công tác, thuyết trình tại một bệnh viện, chia sẻ phương pháp trị liệu mới do anh cùng đoàn đội nghiên cứu ra.
PPT đều là ảnh chụp xương, tất cả là của bệnh nhân, không chỉ không đẹp, nếu người bình thường nhìn thấy những miệng vết thương đó còn sẽ cảm thấy buồn nôn.
Chu Đại là bác sĩ khoa chỉnh hình, hình ảnh này ở trong mắt anh giống như cơm bữa, cũng không biết vì sao, trong đầu anh đột nhiên hiện lên bóng dáng của Hứa Khả.
Mười chín tuổi, dáng người đã nẩy nở, quyến rũ, nhưng trên mặt vẫn còn ngây ngô.
Dưới bụng anh bỗng nóng lên, tiếp theo một vật cứng rắn phồng lên.
Chu Đại cúi đầu nhìn, tựa như kinh ngạc mà cũng tựa như không vui.
35 năm, lần đầu tiên có một người phụ nữ khiến anh có phản ứng sinh lý, mà người này, là cháu gái của anh.
Chu Đại ngẩng đầu nhìn PPT, vốn dĩ cho rằng qua một lúc nó sẽ mềm xuống, kết quả nhìn vào màn hình máy tính, đùi của Hứa Khả trở nên ngày càng rõ ràng, giống như ở ngay trước mặt anh.
Anh buông chuột xuống, đứng dậy đi vệ sinh.
***
5 giờ sáng hôm sau đã có bệnh nhân gọi điện thoại cho Chu Đại, hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh.
Chu Đại xoa mày nói một lúc, anh không buồn ngủ, đứng dậy đi rửa mặt, sau khi chuẩn bị đồ xong thì xuống lầu chuẩn bị đến bệnh viện.
Lúc đang xuống cầu thang, anh mở Wechat ra đọc tin nhắn, anh rể Tiêu Minh Viễn nửa đêm nhắn tin đến: “Chu Đại, sáng mai lúc em đi làm, nhờ em tiện đường đưa Hứa Khả đến phòng khám tâm lý. Em nhất định phải mang con bé đến trước mặt bác sĩ tâm lý, nếu không Hứa Khả sẽ chạy loạn, nói dối với người trong nhà, chậm trễ thời gian tốt nhất để trị liệu.”
Chu Đại ngẩng đầu, phát hiện bản thân đã đi xuống tầng hai, liếc mắt nhìn về phía phòng Hứa Khả.
Anh chỉ mới thấy qua Hứa Khả một lần, chín năm trước khi vừa tiến vào cửa nhà họ Tiêu, lúc đó rất nhiều họ hàng thân thích nhà họ Tiêu đến nhìn, anh đứng sau đám người, không nói chuyện với nha đầu kia mà chỉ liếc nhìn từ xa.
Trông rất đáng yêu, thoạt nhìn cũng rất trầm tĩnh, so sánh với bộ dáng ngày hôm qua khác một trời một vực.
Tính cách của Hứa Khả anh không biết, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng nhìn qua vẫn là người bình thường, không biết nhà họ Tiêu vì sao lại đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Anh hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên gõ cửa.
Hứa Khả bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc, cô khϊếp sợ, tim chợt kịch liệt. Cô bật đèn lên, phát hiện là từ ngoài cửa, đập rầm rầm, cả người cô căng chặt, trái tim như nhảy lên cổ họng.
“Hứa Khả, cháu dậy chưa?”
Là Chu Đại.
Hứa Khả nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Rời giường.”
Khoảng khắc cửa mở ra, Chu Đại nhìn thấy cô cầm chiếc ghế trong tay, biểu tình cảnh giác.
Ánh mắt anh dời xuống, cô gái nhỏ không mặc áσ ɭóŧ, hai vυ' phấn nộn cách lớp áo ngủ mỏng không thể che giấu được.
Cổ họng khô khốc.
Mùi hương kì lạ còn nồng hơn hôm qua.
Ánh mắt Chu Đại tối xuống vài phần.
Nhìn vẻ mặt u ám của anh, trong lòng Hứa Khả có chút sợ, lúc cho rằng bản thân làm sai chuyện gì, lại không cẩn thận liếc xuống đũng quần của anh.
Hứa Khả sững sờ, cô đương nhiên biết đây là cái gì, vài giây sau cô mới phản ứng lại, mắng một câu: “Hạ lưu!”