Sau Ly Hôn, Tôi Được Nam Chính Cưng Chiều

Chương 20: Cẩu lương miễn phí!!

Đúng như dự đoán, ba ngày sau Lộ Dao đem đồ đến muốn đổi lại, nhưng lại không thấy Kim Oánh làm nhân viên bán hàng nữa!

Nhược Khê nhẹ nhàng đi đến, vẻ cung kính cúi người chào, giọng nhẹ nhàng nói:

_ Lộ tiểu thư, không biết cô có chuyện gì không hài lòng ạ?

_ Cô còn dám nói? Chẳng phải là do cô và ả Ngọc Uyển Quân đó thì sao tôi lại mua những thứ mặc hai người còn vào được này?

_ Lộ tiểu thư, bên chúng tôi có quy định, sau khi mua ba ngày thì không thể đổi trả ạ! Mong cô thông cảm!

Lộ Dao tức đến đỏ mặt tía tai, tay chỉ chỉ Nhược Khê, tức giận nói lớn:

_ Kêu quản lý của các người ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!

Nhược Khê nhìn vẻ mặt nói được làm được của cô ta thì sợ hãi vào gọi quản lý ra. Quản lý đi đến nhẹ nhàng ân cần hỏi:

_ Lộ tiểu thư, hoan nghênh cô ghé thăm shop của tôi. Không biết chuyện gì làm cô không hài lòng?

_ Nhân viên của các người tiếp tay cho người khác dụ dỗ tôi mua đống đồ này, muốn cho tôi mặc chung với một người nữa à?

Quản lý, Nhược Khê và những nhân viên khác, nghe Lộ Dao nói vậy liền thay đổi sắc thái, vẻ mặt nhịn cười của mọi người càng làm cho Lộ Dao tức điên lên.

Thấy hành động quá đáng của mình, quản lý điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói:

_ Lộ tiểu thư, vừa rồi nhân viên bên tôi cũng đã nói, đồ ba ngày không thể đổi trả, nên là mong cô thông cảm.

_ Cô dám cãi lời tôi? Tôi sẽ cho mọi người thấy sự phục vụ này của shop các người, đợi mà dẹp tiệm đi.

Quản lý vẫn ung dung cười nhẹ, nhìn về hướng quầy thu ngân gật đầu, như hiểu ý, cô ấy lên tiếng:

_ Lộ tiểu thư, chuyện hôm đó, camera đã ghi lại, nếu như cô nhất quyết muốn làm lớn chuyện thì đoạn clip này sẽ bị phát tán.

_ Các người uy hϊếp tôi? Được lắm, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!

_ Lộ tiểu thư đi thong thả.

Quản lý cúi người chào khách, cô ta vừa đi thì quản lý vui vẻ gọi điện cho bà Khương báo tin:

_ Khương phu nhân, mọi chuyện đều đúng theo dự tính của thiếu phu nhân, tiếp theo nên làm gì?

_ Cô yên tâm, chuyện tiếp theo có con dâu tôi tính toán.

Quản lý không quản thêm chuyện này nữa, dù sao cũng có Khương phu nhân bà chống lưng thì sợ gì một Lộ tiểu thư nhỏ bé kia!

Ngọc Uyển Quân từ trên lầu đi xuống, thấy bà Khương vừa nghe điện thoại với ai đó, cô đi đến ngồi cạnh bà hỏi:

_ Chị quản lý gọi cho mẹ sao?

_ Phải, hôm nay mẹ không ở nhà chơi với con được, ba cũng đã đi gặp đối tác. Một lát mẹ phải đi họp mặt bạn bè, con sửa soạn đến Khương thị chơi với Phong Dũng đi!

_ Nhưng anh ấy làm việc, con đến đó lỡ như làm phiền anh ấy thì sao?

_ Không sao, mau đi đi!

Ngọc Uyển Quân không thể cãi lời, đành sửa soạn đến Khương thị, cũng dự định rủ Bạch Anh ra ngoài nhưng cô ấy lại có việc bận, đã bay đến Luân Đôn vào hôm qua. Hai ngày nữa sẽ về để tổ chức tiệc.

Ngồi trong xe quan sát đường phố bên ngoài, vừa dừng xe lại đã thấy Lộ Dao từ trong taxi đi ra, ngang nhiên đi vào Khương thị.

Cô nào muốn ngồi yên, vội xuống xe đi vào sau, lại nhìn thấy cảnh cô ta bị lễ tân làm phiền thì thật hả dạ. Ngọc Uyển Quân cô không muốn lo chuyện bao đồng nên đã đi thẳng vào thang máy, thấy cô đi ngang qua thì Lộ Dao vội nói với lễ tân:

_ Tôi đi cùng cô ấy!

Lễ tân ở phía sau gọi tới nhưng chỉ thấy Lộ Dao vào thang máy bên cạnh thang máy của cô để lên tầng. Bảo vệ chạy theo sau nhưng đã không kịp, lễ tân nhanh trí thông báo cho Hoàng Minh xử lý.

Hoàng Minh đứng trực ở cả hai thang máy chờ Lộ Dao, thấy Ngọc Uyển Quân đi ra cậu đi đến vui vẻ nói:

_ Quân Nhi, chỉ có một thằng chồng mà giữ cũng không xong là sao? Tiểu tam lại theo sau em nữa!

_ Anh đang nói gì vậy, em không hiểu?

Hoàng Minh chưa kịp trả lời đã thấy Lộ Dao đi ra từ thang máy bên cạnh, đưa tay kéo cô ta lại, vẻ mặt lạnh lùng nói:

_ Lộ tiểu thư, cô không có hẹn thì không được gặp Khương tổng.

_ Nhưng chẳng phải tôi đã lên được đây rồi sao? Anh ngăn cản tôi cũng chẳng có ích lợi gì!

Ngọc Uyển Quân nhìn vẻ mặt xem trời bằng vung của Lộ Dao thì không nhịn được lên tiếng:

_ Lộ tiểu thư nổi tiếng là hiền lành nết na, bây giờ lại như một đứa con gái bị nhốt lâu ngày được thả, thấy chồng ai đẹp, giàu, giỏi giang lại nhàu vào như đói khát. Thật không biết Lộ gia có biết chuyện hay không?

Lộ Dao tức giận khi bị cô nói như vậy, Hoàng Minh đứng bên cạnh thì không nhịn được mà cười lớn. Lộ Dao càng tức giận hơn, muốn quay người đi đến phòng anh nhưng đã bị Hoàng Minh ngăn lại.

Ngọc Uyển Quân chớp lấy thời cơ đi vào trong trước, nhìn anh đang chăm chú làm việc chẳng biết chuyện gì này thì cô lại không muốn nhẫn tâm lôi anh vào cuộc.

Khương Phong Dũng thấy tiếng động liền ngước mắt nhìn, thấy cô vợ bảo bối đến vội đứng lên kéo cô ngồi xuống ghế, hỏi nhỏ:

_ Đến sao không báo trước, tôi cho người làm nước cho em uống.

_ Hoàng Minh, anh ấy bị Lộ Dao gây khó dễ bên ngoài.

_ Cô ta lại đến? Chẳng phải không cho vào sao?

Ngọc Uyển Quân lắc đầu vô tội, vẻ mặt như mình không biết chuyện gì! Anh lấy máy gọi cho Hoàng Minh, nói:

_ Cho vào đi, cậu cũng vào đây đi!

Rất nhanh đã thấy hai con người cãi nhau như chó với mèo đi vào, vẻ mặt tức giận của Lộ Dao rất nhanh đã tan biến khi thấy Khương Phong Dũng.

Anh nào quan tâm, vẫn ung dung uống nước, như nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nhìn Hoàng Minh dặn dò:

_ Đi pha một ly cacao, sữa nhiều, ít đường, ít đá.

_ Tôi uống nhiều đá.

Lộ Dao nhìn Hoàng Minh nói như là đang định pha cho cô ta, anh không nhìn cô ta nhưng vẫn nói:

_ Không pha cho cô.

_ Vậy anh pha cho ai, ở đây có ai quan trọng hơn em chứ?

_ Tiểu bảo bối, chiều nay ba mẹ có lẽ ăn bên ngoài, chiều nay anh đưa em đi ăn nha?

Khương Phong Dũng là muốn chọc tức Lộ Dao, vẻ mặt thay đổi ba trăm sáu mươi độ của anh càng khiến cho cô phải ngạc nhiên, nhưng cũng phối hợp theo:

_ Dạ, em muốn đến nhà hàng Tây hôm trước, ở đấy ngon lắm!

_ Được, nghe lời em.

Lộ Dao nhìn một màn cẩu lương miễn phí này thì cảm thấy buồn nôn, hai người xem cô ta như người vô hình mà ân ân ái ái.