Ngọc Uyển Quân đi xuống ngồi ở ghế nhìn về phía Lộ Dao tỏ vẻ dửng dưng, giọng nói uy nghiêm của một người làm chủ càng khiến cho những nhân viên khác phải kính trọng:
_ Lộ tiểu thư là muốn mua hàng có sẵn hay là đặt hàng?
Lộ Dao nhẹ nhàng đi đến ngồi đối diện với Ngọc Uyển Quân, cầm ly nước cô vừa mới rót, giọng nói ba phần thăm dò bảy phần hâm dọa:
_ Ngọc tiểu thư dạo nay làm ăn khá nhỉ, đừng để lộ chuyện gì ra ngoài, nếu không....
_ Làm phiền Lộ tiểu thư lo lắng rồi, Thiên Long xưa nay làm ăn rất được lòng khách lại được các quý cô và phú bà quan tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì!
Lộ Dao nhìn vẻ mặt bình tĩnh có thừa của Ngọc Uyển Quân mà nghi ngờ về năng lực của cô. Nếu như là người khác thì đã gấp rút chuộc lại tài liệu từ tay Tịnh Châu.
Ngọc Uyển Quân một chút cũng không quan tâm đến, Lộ Dao càng muốn nhanh chóng đánh bại cô. Đặt ly nước xuống, giọng nói ngọt ngào lại pha chút chanh chua của cô ta vang lên:
_ Tôi muốn đặt một bộ trang sức, nhưng phải nội trong ba ngày phải hoàn thành.
_ Lộ tiểu thư, cô cũng biết nếu như làm ra một bộ trang sức cũng phải mất gần một tháng. Cô muốn ba ngày có, vậy cô mua hàng có sẵn, nhất định chỉ trong ba phút cô đã có để mang về.
_ Nếu như tôi thích hàng có sẵn thì đi đặt làm gì? Nếu cô làm không được thì nếu như chuyện này đồn ra ngoài nhất định sẽ không hay!
Ngọc Uyển Quân vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng và khí thế của cô làm cho Lộ Dao phải rùng mình.
_ Lộ tiểu thư, nếu như cô đã muốn như vậy thì tôi nhận hợp đồng. Sở Y, đem hợp đồng cho Lộ tiểu thư.
_ Vâng!
Sở Y rất nhanh đã đem đến trước mặt Lộ Dao một bản hợp đồng, cô ta cũng không ngần ngại mà kí ngay còn có yêu cầu về sản phẩm.
Ngọc Uyển Quân mỉm cười hài lòng, Lộ Dao rời đi ngay sau đó! Cô quay lại nói với Sở Y:
_ Cô thông báo cho bên nhà sản xuất, cứ từ từ làm, khi nào xong là được không cần phải vội.
_ Nhưng...
_ Yên tâm, hai ngày sau đã có chuyện rồi, Thiên Long chuẩn bị đóng cửa vài ngày. Nói chung là sắp tới mọi người sẽ có kì nghỉ dài hạn đấy!
Sở Y chẳng hiểu cô là đang nói cái gì, vội vàng đi làm nhiệm vụ cô giao. Ngọc Uyển Quân quay về phòng làm việc, trong lòng vẫn đang bày mưu tính kế đến chuyện tài liệu.
Ngồi vào ghế mà lòng không yên, nhìn vào tài liệu mà Tịnh Châu gửi hôm qua, bên trên có rất nhiều chỗ cô chưa sửa qua. Cô liền nảy ra một ý định, không cần suy nghĩ nhiều đã bắt tay vào làm ngay.
Hôm nay cô nhắn tin cho Khương Phong Dũng nói là không cần phải đến đón cô đi ăn, cô sẽ tự ăn ở tiệm.
Đến chiều cũng không tan làm đúng giờ, chỉ biết cặm cụi làm cho xong tài liệu cần xử lý. Năm giờ rưỡi chiều, Khương Phong Dũng đến Thiên Long cũng chỉ thấy vài người còn ở lại, đến hỏi Sở Y:
_ Quân Nhi vẫn còn trên phòng sao?
_ Khương tổng, giám đốc vẫn còn trên phòng, giờ trưa cũng không ra ngoài.
_ Không ăn trưa?
_ Dạ phải, Tiểu Mộng có lên hỏi nhưng cô ấy không muốn ăn!
Khương Phong Dũng vội vàng đi lên lầu, mở mạnh cửa nhìn người bên trong vẫn đang cặm cụi làm việc, anh tức giận quát lớn:
_ Ngọc Uyển Quân, em muốn làm việc đến bỏ cơm luôn sao?
Ngọc Uyển Quân giật mình nhìn lên, gương mặt tức giận của Khương Phong Dũng làm cô phải khϊếp sợ. Cô định nói gì đó nhưng lại bị anh đi đến ánh mắt giận dữ, nói tiếp:
_ Em là muốn tôi sa thải em sao? Làm như em thì chưa đến ba ngày là nằm viện luôn rồi, em tính chơi trội với cái chết à?
Ngọc Uyển Quân nhìn anh tức giận như vậy cũng hiểu anh biết chuyện, nhưng với tình hình này thì càng biện minh càng khó làm anh nguôi giận.
Cô tỏ vẻ như mình vô tội, giọng nói cũng mềm mại hơn:
_ Phong, tôi làm việc mãi không biết thời gian, anh tha cho tôi hôm nay, sau này không như vậy nữa!
_ Em chỉ ăn một bữa sáng, bữa trưa cũng không ăn, em không thấy đói à?
Ngọc Uyển Quân nhẹ nhàng lắc đầu, anh lại càng tức giận hơn, giọng nói cũng thay đổi không ít:
_ Ngày mai tôi cho người đến làm thư ký cho em, mọi chuyện của em sẽ được báo cho tôi hằng ngày. Tốt nhất là em nên phối hợp nếu không thì đừng trách tôi phạt em.
_ Tôi không cần thư kí, tự tôi có thể xử lý. Với lại tiệm này lại nhỏ như vậy, tôi có thể nắm quyền toàn vẹn.
Ngọc Uyển Quân là sợ cuộc sống tự do như vậy lại bị anh làm phiền, cộng với cái người thư ký kia lại luôn nghe lời anh thì cô nhất định sẽ rất phiền.
_ Em không có quyền từ chối. Tôi đưa em đi ăn, vài ngày nữa ba mẹ về, em mà giảm đi kí nào thì tôi lại bị ba mẹ trách móc.
Ba mẹ chồng về? Sớm vậy sao? Chẳng phải mất nửa tháng mới về à? Cốt truyện càng ngày càng sai lệch rồi, sai lệch cả rồi!
Khương Phong Dũng đưa cô đến nhà hàng Tây, Ngọc Uyển Quân vô cùng thích các món ăn của Tây. Hương vị vô cùng đặc sắc, đặc biệt còn vô cùng hợp khẩu vị với cô.
Khương Phong Dũng gọi rất nhiều món ăn, lại nhìn biểu cảm rất muốn ăn của cô anh liền bật cười, giọng nói cũng rất dò xét:
_ Em thích món Tây lắm sao?
_ Phải, tôi rất thích, món Tây vô cùng hợp khẩu vị với tôi.
Ngọc Uyển Quân không quan tâm nữa liền cầm đũa gắp ăn, vừa đưa vào miệng đã nghe anh nói tiếp:
_ Trước kia em vô cùng ghét món Tây, vừa gặp nhà hàng Tây liền muốn dẹp luôn nhà hàng của người ta. Em thay đổi món ăn không ít nhỉ!
Ngọc Uyển Quân ngừng động tác, liền quan sát ánh mắt của Khương Phong Dũng. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, cô cảm thấy ngượng ngùng khi bị anh bắt quả tang như vậy!
Ánh mắt cũng đảo qua đảo lại, vội đặt đũa xuống, giọng nói không được tự nhiên:
_ Nhưng anh cũng đâu thể ngăn cản khẩu vị của tôi, thay đổi một chút cũng đâu có sao?
_ Tôi cũng đâu phải là không cho em ăn, ăn nhiều một chút, quan tâm bản thân mình một chút, đừng làm việc mà hành hạ bản thân.
_ Ừm!
Ngọc Uyển Quân không ngờ anh lại quan sát tỉ mỉ từng món ăn, sở thích, hành động của cô như vậy! Đến món ăn thích hay không cũng chú ý và nhớ đến từng chi tiết như vậy! Sau này anh sẽ càng khiến cô phải thảm rất nhiều!