Editor: Vaan
====================
Từ trước tới nay, đối với nghề diễn viên của cô thái độ của anh đều là vạn phần khinh thường, thế mà hiện tại lại ủng hộ?
Còn chân thành thâm tình như vậy.
Tả Vi có chút không tin được, cô liếc mắt nhìn chằm chằm anh hỏi: "Anh nói thật?"
"Thật" Trình Lạc nghiêm túc nói "Anh nhìn ra em thật sự rất thích đóng phim, bằng không em cần gì phải mệt nhọc, cơm ăn không đủ no lại chẳng được lợi ích nào"
Tả Vi khóe miệng nhếch lên.
"Cho nên em đồng ý sao?" Trình Lạc tới gần một chút, ngực thiếu chút nữa đυ.ng đến cô.
Hai người thật sự quá quen thuộc với nhau, cá tính Trình Lạc, Tả Vi là người rõ ràng nhất, nếu để dùng từ miêu tả anh chắc chắn cô sẽ dùng hai từ tự phụ và cường ngạnh.
Nhưng cô không nghĩ sẽ đáp ứng anh nhanh như vậy.
"Để em suy nghĩ lại" Tả Vi duỗi tay đẩy hắn ra một chút "Gần đây em rất bận, chờ em diễn xong bộ điện ảnh này, được không?"
Trình Lạc để tay chống trên vách tường, không vì động tác của cô mà lui ra phía sau thậm chí còn càng gần một ít.
Tả Vi giọng cao hơn chút: "Anh đừng như vậy, được không?"
"Mặt em đỏ." Trình Lạc nói, "Rõ ràng đã muốn đáp ứng lại cố ý không nói phải không? Tả Vi..." Anh đặt tay trên đỉnh đầu cô " Hai chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ anh lại không biết chút tâm tư của em, em chính là thích anh."
"Ai nói?" Tả Vi theo bản năng phản bác, cả giận nói, "Ai thích anh chứ?"
Mặt cô lại càng đỏ lan đến tận lỗ tai khiến cho cả khuôn mặt cô ở dưới ánh đèn lại càng thêm kiều diễm động lòng người.
Trong đầu Trình Lạc lại hiện lên bộ dáng Tả Vi thương tâm.
Khi đó, cô thấy anh mang theo bạn gái tới cửa, tuy rằng biểu hiện cực kỳ bình tĩnh nhưng vẫn bị anh nhận ra, cũng là từ lúc đó anh mới chậm rãi hiểu ra tâm tư của bản thân.
Vốn dĩ anh vẫn luôn cố tỏ ra cô là đứa em gái tốt, anh thật rất để ý.Vì thế lần đầu tiên anh biết yêu cứ như vậy kết thúc.
Nhưng cái anh bực bội chính là Tả Vi tuy rằng thích Trình Lạc lại không muốn nghe ý kiến của anh, lúc trước thi đậu thượng ảnh vậy mà dù thế nào cô cũng nhất quyết muốn đến Bắc Kinh để phát triển.
Anh luôn chờ đợi cô, chờ cô một ngày tới thổ lộ nhưng kết quả là chẳng có gì cả.
Cô giống như một con chim con, vì lý tưởng mà đi không hề một lần quay đầu.
Ngược lại anh truy đuổi theo từng bước chân cô đến Bắc Kinh.
Đương nhiên anh chỉ lấy cớ hứng thú với Bắc Kinh để cha mẹ đồng ý, anh đã đến được đây, phải nhất định lấy được thứ mình muốn.
Anh đến nhìn chăm chú vào cô thật lâu.
Tả Vi bị anh nhìn đến tim đập nhanh một trận.
Trình Lạc nói: "Em không muốn thừa nhận cũng được nhưng Tả Vi", anh càng bước đến bức cô dán chặt lưng trên vách tường, nói ở bên tai cô "Vì em, một lần anh cũng chưa từng chính thức nói qua chuyện tình yêu với ai"
Tả Vi đôi mắt lập tức mở to: "Có ý gì?"
"Bởi vì anh phát hiện anh chính là thích em, cho nên người bạn gái kia mà em thấy, không quá mấy ngày hai bên đã chia tay" Anh ho nhẹ một tiếng "Việc này anh trai em cũng không biết, còn tưởng rằng sẽ quen nhau một thời gian dài"
Tả Vi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy trong ánh mắt ảnh một mảnh thâm tình.
Anh cúi đầu, hôn ở môi cô.
Cường ngạnh xâm lược.
Như là mưa rền gió dữ thổi đến, đây là lần đầu tiên cô lâm vào cảnh lưỡng tình tương duyệt thế này.
Trình Lạc buông cô ra, anh cảm thấy thật mỹ mãn, ôm cô ngồi trên sô pha: "Hôm nay anh ở đây chắc không cần phải trả tiền chứ?"
Tả Vi từ trên người hắn thoát ra: "Em không nghĩ tốt vậy đâu, còn có hôm nay anh không thể ở lại đây!"
Anh mỉm cười, xem cô giống như người của mình: "A, không nghĩ ra cũng không có vấn đề gì, hai ta cũng chẳng phải "bạn bè" bình thường, lần tới anh lại qua đây"
Anh chỉ chỉ cô "Em phải chăm chút thật tốt, trang điểm xinh đẹp tí, đúng rồi em có tiền mua quần áo chứ?"
Anh mở bóp da, đưa qua một xấp tiền "Tốt nhất là ăn nhiều một tí, kỳ thật anh rất thích người đầy đặn nha"
Lại đóng vai thành tổng tài, Tả Vi cả giận nói: "Trình Lạc, anh mau cút cho em!"
Người này vĩnh viễn đều là cái thái độ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Trình Lạc đặt xấp tiền trên bàn trà: "Em không dùng là một chuyện, anh cho hay không lại là một chuyện khác."
Tả Vi nhìn chằm chằm anh, hoài nghi nói: "Trình Lạc, anh thật sự chưa từng yêu đương với bạn gái lần nào sao?"
Vậy mà quá trình từ nãy giờ đối với con gái người ta lại thông thạo như vậy!
Trình Lạc nhướng mày: "Làm diễn viên, em chẳng lẽ không biết trên TV điện ảnh cả ngày đều phát sóng những cái này?"
Tả Vi không nhịn được liền bật cười.
Anh mở cửa.
Cô ở phía sau nói: "Chuyện khách sạn là giả sao?"
"Thật đấy, nhưng giống như em nói, khách sạn ở Bắc Kinh rất nhiều đổi một nơi khác là được." Anh cắt ngang lời nói, "Hôm nào cùng anh đi xem nhà."
"Em không rảnh." Tả Vi nói, "Chờ ở diễn xong ở đây, em phải đi Phượng Phi Sơn."
Anh bước một đoạn kiên nhẫn nói: "Được rồi, anh chờ em trở về."
Nếu đã nói ủng hộ cô, dù anh có chút muốn nói nhưng anh tin rằng, thời gian lâu dần chờ Tả Vi quên đi cái mới mẻ, cô sẽ quay lại bên anh.
Huống chi một người đàn ông giống như anh trên đời, lại là sự lựa chọn tốt nhất của cô.
Cô còn lý do gì để từ bỏ?
Tả Vi dặn dò nói: "Anh trên đường cẩn thận một chút, nơi này đi ra ngoài......"
"Nhanh như vậy đã quan tâm tới người đàn ông của em?" Anh trêu đùa.
Tả Vi "Phanh" đóng cửa lại.
Năm ngày sau, đoàn phim của cô rời nội thành, đi đến vùng ngoại ô phượng phi sơn.
Phượng phi sơn là nơi《 Sau Lưng 》sẽ quay cảnh lớn, sáng sớm Tả Vi đã phải ngồi xe buýt xốc nảy đến khắp nơi đảo lộn, rất nhiều lần thiếu chút là cô đã nôn mửa, chờ đến nơi sắc mặt cô đã trở nên trắng bệch.
Hàn Tử Dương thấy liền đi đến hỏi thăm: "Vi Vi, cô làm sao vậy?"
"Say xe."
"Ai nha, sớm biết thế đã kêu cô ngồi xe tôi." Hàn Tử Dương nói, "Sao cô không nói sớm?"
Tả Vi che miệng: "Lâu lâu sẽ như vậy, tôi cũng không biết."
Có khả năng là do ngày hôm qua cùng Trình Lạc ăn cơm chiều quá nhiều, dù thế nào cũng phải đưa cho cô ăn bằng được, nói cô đối xử với thân thể bản thân không tốt, Tả Vi thở dài, cô liền có chút không thoải mái thế nên cũng không tự lái xe.
Hàn Tử Dương đưa cho cô một trai nước.
Bởi vì phải lấy cảnh ở sường núi, còn phải đi lên, thân thể Tả Vi không khỏe Cát Binh liền kêu cô nghỉ ngơi một lát rồi lại đi, dù sao đến nơi rồi cũng chờ bên đạo cụ đem đồ ra chuẩn bị trước mới có thể bắt đầu quay
Anne đi ngang qua Tả Vi, quan tâm nói: "Công ty các cô sao lại không để cô đi xe bảo mẫu nhỉ? Tôi nghe nói Triệu Thi Đình đều có."
Triệu Thi Đình cũng là người mới của Thiên Kỷ, nhưng người ta chỉ mới trong vòng một năm đã diễn qua vai chính của một bộ phim truyền hình thần tượng, ratings trung bình cao tới 7.3%, trở thành diễn viên hot của Thiên Kỷ.
Mỗi một người trong ta đều có tính hiếu thắng, Tả Vi cũng thế, cô vẫn luôn cố gắng nỗ lực khiến bản thân ngày càng thêm diễn tốt, cầu một kết quả thật xứng đáng
Anne này quả nhiên khiến người ta cảm thấy chán ghét, bây giờ cô thật sự đã hiểu cảm giác của Lâm Nhã Đồng.
Nhưng cô không phản kích, đương nhiên, lời nói này cũng khó có thể phản kích.
Triệu Thi Đình có thành tích thật tại, Anne cũng có, cho nên ở tương lai cô phải càng thêm phát triển, chờ một ngày kia sẽ lấy thực lực ra để nói chuyện với nhau.
Cô vặn chai nước, uống một ngụm.
Tổ phim để hai cô gái ở lại chung với cô và Anne, đi được một lát bọn họ nghe được tiếng bước chân ở đằng sau, một trong hai cô gái quay đầu nhìn liền kinh ngạc kêu lên: "Là Cố Đình!"
"Cô bị hoa mắt à?" Cô gái còn lại nói "Rừng núi ngoài trời hoang dã, anh ấy sao có thể tới"
Cô gái vừa nói xong quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông mang mũ, đeo kính râm ở đằng sau.
Mặc dù thế, ở đây mọi người chỉ cần liếc mắt một cái vẫn nhận ra bộ dạng của anh.
Cố Đình ngoại trừ lớn lên có chút chói mặt, dáng người còn rất tốt, vai rộng chân dài, thời còn trẻ lúc mới ra mắt, đóng phim thần tượng luôn ổn định vị trí đệ nhất, gần mấy năm nay mới bắt đầu chuyển qua đóng điện ảnh và rất nổi tiếng.
Nhưng mà đến bộ phim thứ ba anh đóng chính mới đoạt được giải thưởng Kim Ưng – nam diễn viên xuất sắc nhất, cái thực lực và vận khí này người thường chỉ dám mơ ước.
Hai cô gái tâm tình thõa mãn lập tức đi qua thử hỏi: "Anh là Cố tiên sinh ư?"
Cố Đình tháo mắt kính xuống, cười nói: "Đúng vậy." Anh nhìn qua quần áo của các cô, "Cát đạo diễn đã đi lên bao lâu?"
Hóa ra là tới gặp Cát Binh.
Cát Binh cùng Cố Đình đều tốt nghiệp hệ đạo diễn của đại học đầu ảnh, chính là anh em chân chính, mà lần đầu tiên Cố Đình diễn điện ảnh cũng chính là bộ Cát Binh đạo diễn, tình cảm của hai người thập phần tốt.
Cô gái kia nói: "Đại khái là nửa giờ trước." Cô nhìn về phía Tả Vi, "Tả tiểu thư không thoải mái nên chúng tôi là ở lại chăm sóc cô ấy."
Tả Vi xoay người: "Cố lão sư."
Cô cũng mang kính râm, khuôn mặt nho nhỏ bị che đi hơn phân nửa, lộ ra nước da trắng đến kinh người.
Cố Đình quan tâm nói: "Cô sinh bệnh?"
"Không phải, chỉ là say xe." Tả Vi nói, "Cố lão sư, trước tiên anh hãy đi lên đã."
Cố Đình từ trong quần áo lấy ra một lọ dầu: "Cầm đi thử xem."
Thế mà anh lại mang theo cái này bên người, Tả Vi nói lời cảm ơn rồi nhận lọ dầu xoa một chút ở huyệt thái dương, xem động tác của cô rất quen thuộc với điều này thế nên Cố Đình liền hỏi: "Cô thường xuyên say xe sao?"
"Không phải, mẹ tôi thường hay say xe, tôi chỉ là lâu lâu thôi" Tả Vi cười nói "Thoải mái hơn nhiều rồi, cảm ơn anh"
Cô cũng hỏi lại Cố Đình: "Bất quá, Cố lão sư anh cũng hay say xe sao?"
"Đúng vậy, đặc biệt là lúc trời đột nhiên nóng lên, điều hòa trong xe lại rất lạnh"
Thanh âm của anh thật ôn nhu, ngũ quan tuyệt đẹp, thâm sâu lại tinh xảo, bị anh nhìn chăm chú hồi lâu, Tả Vi thì không cảm thấy gì nhưng hai cô gái bên cạnh đều đã đỏ mặt.
Tả Vi nói: "Cái kia...anh ở đây sẽ bị chú ý đấy" Cô dời tầm mắt "Tôi còn muốn ngồi nghỉ một lát, Cố lão sư mau đi trước đi"
Đây lần thứ hai cô kêu anh đi rồi.
Cố Đình buồn cười, anh nhìn ra Tả Vi có chút xấu hổ, cơ mà đây cũng chỉ là biểu hiện thường tình thôi, nếu là nụ hôn đầu của anh dành cho cô gái xa lạ khác, chắc chắn về sau gặp nhau khó tránh khỏi có chút khác thường
Anh đáp được rồi đi lên núi
Cô gái hồi nãy thở dài: "Tả tiểu thư, có Cố tiên sinh ở đây hai người nói nói cười cười thật tốt"
Tốt cái đầu hai cô á!
Tả Vi nói: "Trời nóng như vậy, chẳng lẽ các cô nhẫn tâm kêu anh ấy cứ từ từ đi?"
Không nói không biết, vừa nói cái hai cô mới phát hiện trên người đã toàn là mồ hôi, trời tháng bảy đúng là nóng chết người ta, một trong hai cô nói: "Hóa ra Tả tiểu thư cũng là fan của anh ấy, thật biết suy nghĩ đến ảnh đế nha!"
Tả Vi:......
Tìm một cái cớ thật không dễ dàng.
"Kỳ thật tôi chính là một người rất lạnh lùng, các cô ngàn vạn lần cũng đừng nói ra ngoài." Hai tay cô ôm quyền.
Hai cô gái nghe xong liền ha ha cười rộ lên.
====================