Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

CHƯƠNG 2.9 Hiến Tế Phù Thủy

Trong doanh địa của người khổng lồ, nồi dót đang sôi trào dịch thể màu nâu xanh và đang tỏa ra bọt khí, dưới sự thúc đẩy của tò mò Tề Lạc Nhân tiến lên trước nhìn, lập tức bị hun đến trước mắt toàn màu đen. Đây đã không còn là phạm trù món ăn bóng đêm nữa rồi, tuyệt đối là hung khí gϊếŧ người, người khổng lồ dựa vào ăn cái thứ này mà sống? Điều kiện sinh hoạt này có chút gian khổ...

Tề Lạc Nhân lại tỉ mỉ nhìn xung quanh, cỗ thi thể thê thảm không nỡ nhìn kia đã hoàn toàn không còn hình thù gì nữa, chỉ còn lại có khung xương và máu thịt bị đám sói đói gặm cắn đến thất linh bát lạc (mọi thứ tan vỡ và rối loạn), rơi vãi đầy đất, bộ phận còn thừa hơn phân nửa đều đã nằm trong nồi. Tề Lạc Nhân thở dài, cậu không rõ người chết ở đây là NPC hay người chơi, chẳng qua bây giờ xoắn xuýt chuyện này cũng không có ý nghĩa gì...

Đứng ở ngoài động quật, Tề Lạc Nhân hướng mắt vào trong nhìn mấy lần, bên trong đó là một mảnh âm u tối tăm, phảng phất như có ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, đại khái bởi vì địa thế động quật rất thấp, vì vậy không ít nước đọng lại sau trời mưa trầm tích ở trong đấy.

Cảm giác bị rình mò lại đến nữa.

Sau khi trang bị kĩ năng "Trời mưa thu quần áo", trực giác vốn mẫn cảm của cậu càng thêm nhạy bén, cậu nhìn qua nhắc nhở hệ thống, một mục trên thẻ kĩ năng "Số lần cảm ứng trước mắt còn lại" hiển thị là 2/3, lần bị mất kia là bởi lúc vừa rồi cảm giác được sói hoang đang ở gần đó, bây giờ không có gì, như vậy hiện tại hẳn là không có nguy hiểm tử vong nào nữa?

Hay là Lục Hựu Hân ư? Không, cảm giác lúc đó và bây giờ hình như có chút không giống...

Nếu bây giờ đi vào, trong đó tối đen u ám, nói không chừng sẽ bị đánh lén, còn không bằng ở ngoài đợi SL đại pháp cooldown xong, thế này trông an toàn hơn.

Tề Lạc Nhân hạ quyết tâm dứt khoát ở trước cửa động ngồi xuống, một bên ăn đồ một bên hồi phục thể lực, đợi đến màn đêm buông xuống, sau khi kết thúc cooldown, cậu mới cẩn thận đi vào trong động quật.

Động quật so với trong tưởng tượng của cậu còn lớn hơn rất nhiều, Tề Lạc Nhân thắp sáng đèn rọi mua từ Vùng Đất Hoàng Hôn, động ngầm cuối cùng sáng lên được chút. Nước tù đọng sâu đến cổ chân khúc xạ ánh sáng, khiến động quật tối mịt này càng thêm tĩnh mịch quỷ dị.

Dù sao vẫn có cảm giác sẽ có thứ nguy hiểm gì đó từ bên trong chạy ra, Tề Lạc Nhân không nén nổi mà nghĩ.

Đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm chưa biết, cậu khó tránh khỏi có chút sợ hãi không yên, bất quá nghĩ đến nữ thần cũng đang ở trong đó, cậu lại thấy yên tâm vô cùng... Noooo, cậu đã suy bại đến mức phải ôm đùi em gái rồi ư! Mà còn ôm đến mấy lần liền! Tiền đồ đâu!

Động ngầm trống trải rộng đến vô hạn vô biên, Tề Lạc Nhân đã xuôi qua khu nước cạn, đứng trên đất bằng khô ráo, xung quanh khắp nơi đều là thạch nhũ hang động, ánh sáng mờ tối, khó mà phân biệt phương hướng, cậu tiếp tục đi về phía trước, cảm thấy toàn bộ động quật đang kéo dài vô hạn xuống phía dưới.

Động quật này rốt cuộc sâu bao nhiêu? Tháp huyệt động lại rốt cuộc được giấu ở nơi nào?

Tề Lạc Nhân càng đi xuống dưới, càng thấy kinh hồn táng đảm, trong bóng tối vô cùng vô tận, chỉ có mình cậu thắp đèn mà đi, trong những góc tối tăm, những đồ vật mờ mờ ảo ảo , lén lút đang theo dõi cậu, giống như đang nhỏ giọng trù tính âm mưu độc ác nào đó.

"Răng rắc" vang lên giòn giã, Tề Lạc Nhân cúi đầu xuống, thì ra cậu giẫm gãy một khúc xương màu trắng kem, bởi vì thời gian đã lâu, khung xương phong hóa đã tơi đến mỏng manh dễ vỡ.

Đây là khung xương của động vật, hay là...

Tề Lạc Nhân nhấc đèn lên, cố gắng chiếu xa hơn một chút.

Nương theo ánh sáng của đèn rọi, cậu híp mắt nhìn vào nơi hắc ám sâu thăm thẳm, sau đó bất ngờ trừng to mắt ------

Phía trước, trong bóng tối vô ngần, cậu thấp thoáng nhìn thấy thi cốt tầng tầng lớp lớp đắp đầy ở trong động quật ngầm, như là biển xương trắng, vô hạn vô biên... Trong bóng tối nổi lơ lửng những đốm lửa nhỏ điểm chút ánh xanh lá tự nhiên, tựa như sứa pha lê của biển sâu đang rong chơi, ánh sáng yếu ớt chẳng những không cách nào chiếu sáng mảnh bóng tối này, ngược lại còn vì nơi đây mà tăng thêm vài phần sắc thái khủng bố.

Trong đây, khu chôn cốt này rốt cuộc có bao nhiêu sinh vật? Đây quả thực là một bãi tha ma chết!

Tề Lạc Nhân không khỏi sởn tóc gáy.

Luồng gió âm u lạnh lẽo từ dưới nền đất đối diện thổi đến một thứ mùi thối nát tanh hôi.

Tề Lạc Nhân run cầm cập, trên cánh tay và đùi nổi lên tảng lớn da gà, cậu kìm không đặng mà quấn chặt cái áo khoác không thuộc về mình, theo bản năng sờ đến chủy thủ Tô Hòa tặng, rồi lại nhớ đến vị trí khe thẻ không đủ, vừa rồi đã đem thẻ vật phẩm "chủy thủ" bỏ vào balo đồ rồi, bây giờ cậu chỉ có thể cầm tạm chủy thủ thường.

Đi vào càng sâu, xương trắng càng nhiều, có bộ xương giống như của dã thú, có bộ lại khó mà phân biệt, Tề Lạc Nhân thậm chí nhìn thấy răng nanh thô thế nào dài ra sao chừng cánh tay cậu, cậu khó mà tưởng tượng đây là hàm răng của động vật gì, căn bản không giống sinh vật trên trái đất... cũng phải, bây giờ cậu đâu còn ở trái đất nữa, trong thế giới Ác Mộng này nói không chừng có tồn tại sinh vật không biết đáng sợ nào đó, tựa như người khổng lồ ngoài động.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tề Lạc Nhân nhìn thấy một tảng lớn bộ xương hư hư thực thực của cự long, cậu vẫn là bị chấn kinh rồi.

Long cốt ước chừng dài mười mấy thước, chỉ là xương sọ của một con rồng đã lớn hơn so với cả người cậu rồi, càng đừng nói đến đôi cánh rồng đất đá lởm chởm, cậu thậm chí khó mà tưởng tượng bộ dáng uy phong lẫm liệt biết bao của nó khi còn sống. Nhưng lúc này, xương trắng âm u tĩnh mịch của nó bị lấp dưới đất cát, không chút sức sống và vô số những thi hài không biết tên được chôn cùng một chỗ, chỉ đợi chờ người đến rồi tưởng tượng ra dáng vẻ đã từng của chúng nó.

Ánh nhìn rình rập kia đã đem Tề Lạc Nhân từ trong huyễn tưởng đánh thức, cậu bất động thanh sắc, giả vờ bị long cốt hấp dẫn, nghiêng mặt kiểm tra, sau đó dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía cửa vào ----- quả nhiên, một bóng dáng màu trắng chợt lóe sau thạch nhũ, có người một đường bám đuôi cậu, và lặng lẽ núp ở đằng kia.

Tim cậu đập nhanh như đương đầu bão tố, bởi vì cậu biết có một kẻ địch cậu không rõ đang lặng lẽ theo dõi mình, có lẽ cô ta có thiện ý, cũng có khả năng là ác ý, cậu không cách nào phán đoán, nhưng cũng không nguyện ý đi đánh cược vận khí chính mình.

Cậu tuyệt đối không thể khinh thường, nhất định phải nghĩ cách tiên phát chế nhân (đánh đòn phủ đầu).

Tề Lạc Nhân suy nghĩ kế sách, lãnh tĩnh mà giả vờ chưa phát hiện, tiếp tục đi về phía trước.

Phía trước có vài đường rẽ, uốn lượn khúc chiết, Tề Lạc Nhân chọn một đường đi vào, sau đó lúc đi qua một góc ngoặt cậu dập tắt đèn chiếu sáng dán trên vách nham thạch, lẳng lặng chờ kẻ theo đuôi đi đến.

Bốn phía một mảnh tối đen, chỉ có đám rêu trên vách nham thạch đang tản ra ánh huỳnh quang mang lại một ít ánh sáng, khiến người ta không đến mức cho rằng bản thân đã mất thị giác.

Trong sự yên tĩnh vắng lặng chỉ còn lại có tiếng hít thở nhẹ của cậu, còn có tiếng rãnh nhỏ giọt trên nóc hang ẩm ướt, tí tách tí tách.

Tiếng bước chân rất nhẹ đang tiến gần vào đây, người đến đi rất chậm, rất thận trọng, ánh sáng yếu ớt mang lại chút ít khó khăn cho cô ta, Tề Lạc Nhân nghe thấy cô ta bị cục đá trên đất làm vướng chân phải lảo đảo một cái, xem ra cô ta cũng không có năng lực nhìn đêm gì.

Như vậy thì... Trong lòng Tề Lạc Nhân vừa động, nghĩ đến một biện pháp càng ổn thỏa hơn.

Một tay cậu nắm chủy thủ, tay kia nắm hờ chốt công tắc đèn rọi, vào khoảnh khắc tiếng bước chân vừa vang lên bên cạnh cậu, cậu bất ngờ bật chốt, đem đèn rọi ném đến góc ngoặt cô ta đang đi đến -----

Trong ánh sáng bất ngờ xuất hiện đến lóa mắt, người đến thấp giọng hô nhỏ, không kịp đề phòng liền bị Tề Lạc Nhân ấn ngã xuống đất, chủy thủ sắc bén lạnh như băng đè lên cổ họng cô ta, gần như trên đó đã xuất hiện một đường máu.

Lúc này Tề Lạc Nhân híp mắt rồi mở trừng mắt to ra, sau đó sửng sốt nhìn thiếu nữ trên đất: "An Na?"

Người theo dõi cậu vậy mà NPC An Na ngồi cùng trên một chiếc xe ngựa.

An Na lúc này mới từ trong mù mắt tạm thời bởi ánh sáng mạnh tạo thành hồi phục lại, hoảng sợ khóc thét lên: "Chị cũng muốn gϊếŧ em ư... em không muốn chết hu hu hu hu, em chỉ muốn về nhà... xin chị đừng gϊếŧ em!"

"Tại sao lén lút theo dõi chị?" Tề Lạc Nhân cau mày.

"Em... em sợ lắm... có người muốn gϊếŧ em, em sợ chị cũng muốn gϊếŧ em, em không muốn chết.... nhưng em không biết đi đâu..." An Na khóc đến rất thê thảm, thoạt nhìn đã sợ đến hỏng người, trong đôi mắt ướt nhẹp tựa xanh ngọc bích kia đều là nước mắt.

"Ngải Lệ đâu?" Tề Lạc Nhân lại hỏi.

"Em không biết... lúc tụi em chạy trốn hình như lạc nhau rồi..." An Na co rúm lại, sợ hãi nhìn chủy thủ trên cổ.

Tề Lạc Nhân cuối cùng yên tâm, rút lại chủy thủ nói: "Trong đây không an toàn, em vẫn là đi ra ngoài đi, cánh rừng này rất lớn, cũng không dễ gặp người khác."

"Em biết rồi, em lập tức đi đây." An Na run run từ dưới đất bò dậy, sợ hãi hướng về phía ngoài động mà đi .

Tề Lạc Nhân nhìn bóng lưng rời đi của An Na, chợt cảm thấy có một loại cảm giác không phù hợp kì quái, cậu dù sao vẫn cho rằng cứ để An Na một mình rời khỏi thế này, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.

"Đợi chút, để chị dẫn em ra ngoài, trong này rất tối đó." Tề Lạc Nhân nói đoạn, nhặt đèn rọi dưới đất lên, đuổi theo tiếng bước chân của An Na, quyết định nhìn em ấy rời khỏi nơi đây.

Trên gương mặt trắng bệch của An Na lộ ra nụ cười cảm kích lấy lòng: "Cảm ơn chị, chị thật tốt..."

Hai người sóng vai lần theo đường mòn trong động quanh co, về lại bãi tha ma xương trắng cực lớn, bốn phía vẫn như cũ tịch mịch không tiếng động, để ngăn cản áp lực của sự trống trải, Tề Lạc Nhân đã tìm một câu chuyện nói cùng An Na: "Làm sao em bị chọn trúng tham gia hiến tế vậy?"

An Na vừa nghe thấy chuyện thương tâm, nước mắt lại bộp bộp rơi xuống: "Em cũng không biết... có một ngày đồ đằng xuất hiện trên tay em, em liền bị mang đi nhốt lại... sau đó có người chạy trốn, em không dám chạy, thì... thì đã đi đến nơi này."

Ngải Lệ từng nói qua, có 6 người chạy trốn, trong đó có hai người hẳn là khởi nguồn của đồ đằng trên mu bàn tay cậu và nữ thần.

"Mỗi 3 năm một lần hiến tế, mấy thôn trang lân cận có nhiều cô gái trẻ tuổi như vậy?" Tề Lạc Nhân hỏi.

An Na sửng sốt: "Cũng có một phần từ nơi khác trói đến... Chị không phải cũng như thế sao?"

Từ thiết lập mà nói, 6 người chơi bọn họ hẳn là được xem như bị trói đến tham gia hiến tế, không sai.

Tề Lạc Nhân hàm hồ "ừ" một tiếng, đang tính toán tiếp tục đặt câu hỏi, hệ thống đột nhiên nhắc nhở cậu [Trời mua thu quần áo] số lần cảm ứng trước mắt còn lại 1/3.

Không ổn!

Trong nháy mắt sự vật vụt lướt qua, Tề Lạc Nhân bộc phát năng lực phản ứng kinh người, vứt bỏ đèn rọi không để tâm đến xung quanh là xương vỡ đầy đất mà lập tức lăn người, luồng gió sắc bén thổi đến gần như lướt qua cơ thể cậu, nhưng không thể đem cậu chém thành 2 khúc.

Tề Lạc Nhân lăn trên đống xương vỡ xương vụn đâm đến cả người phát đau gian nan chống đỡ thân thể, trên trán sứt rách chảy ra dòng máu tươi, trượt vào trong hốc mắt cậu, khiến cảnh tượng trước mắt bi một tầng đỏ tươi nhàn nhạt bịt kín.

An Na tay cầm trường đao tiếc hận mà thở dài, ngữ khí lành lạnh nói: "Ái chà, cậu cảnh giác nhiều hơn tôi tưởng đấy."

Trường đao từ trong trống rỗng xuất hiện rốt cuộc để cho Tề Lạc Nhân biết được cảm giác không phù hợp trên người An Na đến từ đâu, thì ra từ lúc bắt đầu, người này đã là một người chơi giả trang thành NPC!

-----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)