Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 1 - Chương 23: END. BỆNH VIỆN NHÂN DÂN SỐ 1 THÀNH PHỐ X

Lời bác sĩ Lữ nói ra đưa tới sự hứng thú cho ba người, hắn hắng giọng thanh cổ họng, tiếp tục nói: "Đầu tiên, trừ bỏ kẻ cuồng gϊếŧ người - nhân tố ngoài ý muốn đầy bạo lực. Như vậy kỳ thực chúng ta bị cuốn vào một trò chơi giải đố, chiến đấu mức độ khó rất thấp, những đám quỷ hồn này rất dễ đối phó, đặc biệt là sau khi đã nắm chắc được phương pháp..."

Tề Lạc Nhân kìm không đặng nghiêng mắt nhìn bác sĩ Lữ, gia hỏa này lúc đánh quái quả thực từ đâu tới đuôi đều như đang "đi mua nước tương" (người qua đường, chuyện không liên quan đến mình).

"Nội dung chủ yếu là phải sống sót đến khi trời sáng, yêu cầu chúng ta phát hiện tai họa chân chính là gì, cùng với làm sao tránh thoát nó. Này giống như là khảo nghiệm năng lực giải đố và phát hiện của chúng ta, nếu như chúng ta không thể phát hiện nguy hiểm động đất, như thế thời gian vừa đến gần như là tất chết không nghi ngờ gì. Vì vậy then chốt sống còn không nằm ở đánh quái, bỏ đi nhân tố là tôi có ưu thế sân nhà, muốn một người thường không biết động đất đến phá giải câu đố, hi vọng sống sót được cũng không nhỏ. Dù sao thôn tân thủ này ít nhất có 15 người chơi, không tính kẻ cuồng gϊếŧ người, mọi người khẳng định sẽ tụ hợp lại với nhau suy nghĩ cách phá giải, chia nhau tìm kiếm manh mối, lại trải qua phân tích, cuối cùng tính khả năng phát hiện động đất rất lớn."

Tề Lạc Nhân thì thầm: "Chỉ đáng tiếc xuất hiện một cái ngoài ý muốn."

Bác sĩ Lữ cũng nhẹ giọng nói: "Đúng thế, xuất hiện một cái ngoài ý muốn... câu đố này đối với số lượng người chơi đông mà nói cũng không xem là độ khó quá cao, chỉ cần người dân sinh hoạt qua trong thành phố này, nhiều ít đều sẽ biết chuyện động đất 20 năm trước, cộng thêm manh mối đã động đất qua 2 lần, muốn phát hiện câu đố cuối cùng chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy sắp xếp một cái bẫy rập thời gian nho nhỏ cũng không tính là quá xuất chúng, kỳ thực sát chiêu chân chính của người thiết kế không phải ở động đất, mà là với thời gian."

Nếu như bọn họ không phát hiện cái bẫy này, giờ này khắc này bọn họ rất có thể thảnh thơi rời khỏi hầm trú ẩn, đi tìm kiếm người sống sót khác, sau đó trong động đất đoàn diệt. Bước đến giờ khắc đó, bọn họ nhất định sẽ trong tuyệt vọng không cam tâm mà chết đi, rõ ràng phát hiện ra tai họa, lại phát động sớm hơn thời hạn 1 giờ đồng hồ, quả là làm người ta bất ngờ không kịp phòng bị.

"Vậy chúng ta... còn muốn đi xem xem... người may mắn sống sót không?" Tiết Doanh Doanh yếu ớt hỏi.

Bác sĩ Lữ kiên định lắc đầu: "Tôi tuyệt đối sẽ không bước ra một bước này. Chúng ta đã thông báo nguy hiểm, coi như là tận tình tận nghĩa rồi."

"Nhưng mà động đất còn đến 2 tiếng nữa mà." Tiết Doanh Doanh nhìn thời gian, nói.

"Số lượng quỷ hồn bên ngoài cũng ngày càng nhiều, để an toàn vẫn là không nên ra ngoài mới tốt, vạn nhất lại lần nữa bị cuốn vào mê cung cá vàng gì đó dây dưa mấy tiếng đồng hồ, thế liền xong phim." Bác sĩ Lữ nghiêm mặt nói.

"A... vậy được rồi..." Tiết Doanh Doanh tuy có chút hổ thẹn, nhưng vẫn là nghe theo kiến nghị của bác sĩ Lữ.

Tề Lạc Nhân nhìn cửa lớn, chau mày. Thời gian còn nhiều, có lẽ hiện tại ở đại sảnh tầng 1 những người may mắn sống sót nghe thấy phát thanh đang quanh quẩn một chỗ chờ bọn họ, bọn họ còn chưa biết thời gian động đất có khả năng có thay đổi...

"Tôi đi một chuyến vậy." Tô Hòa đứng lên nói, "Lưu lại một tờ giấy, rất nhanh liền quay lại."

Bác sĩ Lữ tưởng chừng như muốn ôm đau kêu thét: "Cậu đi thì đi, lập cái FLAG để làm chi!"

Tô Hòa không nhịn được cười: "Xin lỗi, nhất thời buộc miệng. Bất quá không cần lo lắng, chặng đường từ đại sảnh đến nơi này cũng chỉ mấy phút, sẽ không có chuyện gì đâu."

"..." Bác sĩ Lữ mệt tim, người này quả là một tên điên cuồng cắm cờ.

"Tôi cùng cậu đi với nhau, trên đường còn có người phối hợp." Tề Lạc Nhân rốt cuộc hạ quyết tâm, quyết định ra ngoài xem sao.

Tô Hòa dùng ánh mắt xem xét nhìn cậu, sau đó mỉm cười nói: "Đấy thật sự không thể tốt hơn."

Hai người trong ánh mắt nhìn liệt sĩ của bác sĩ Lữ và Tiết Doanh Doanh đi ra hầm trú ẩn, Tề Lạc Nhân liếc nhìn thời gian. 1 giờ 14 phút, còn 2 tiếng nữa.

Trong bệnh viện dường như càng ngày yên tĩnh, cũng càng âm lãnh hơn, sương mù xung quanh so với trước đó càng dày. Trên đường đi còn có vết máu do bọn họ vẩy ra, làm cho đất trống bằng phẳng sắc trắng thêm phần khủng bố.

Chung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của hai người bọn họ, cùng tiếng hít thở nhàn nhạt, Tề Lạc Nhân mấy lần muốn tìm chủ đề để nói, sau cùng lại không biết nên nói những gì.

Khi đi qua một cánh cửa sổ thủy tinh, dư quang mắt cậu nhìn thấy Tô Hòa và sườn mặt hoàn mỹ đấy, cậu ta cũng đồng thời nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, sau đó cười với cậu.

Một màn này khiến Tề Lạc Nhân sởn cả gai ốc, cậu khó mà tự kiềm chế việc nhớ đến lúc cậu kéo tay "Tô Hòa", sau đó phát hiện người đó sớm đã không còn là Tô Hòa. Một màn tương tự như thế dẫn phát cảnh tượng khủng bố trong kí ức, cậu đột nhiên dừng việc khắc họa khuôn mặt, không xem cửa kính nữa, chuyên tâm nhìn con đường phía trước.

"Tôi dọa cậu rồi?" Tô Hòa nhẹ giọng hỏi, giọng nói ôn nhu dễ nghe.

"Khục... không có." Tề Lạc Nhân đương nhiên không muốn thừa nhận bản thân vừa rồi liên tưởng đến chuyện khủng bố.

Tô Hòa cười khẽ, ngữ khí sâu thẳm nói: "Ban nãy cậu nói cậu cũng muốn ra ngoài, tôi có chút bất ngờ."

"Tại sao?" Tề Lạc Nhân khó hiểu.

Tô Hòa quay mặt sang, cùng với đường nhìn của cậu quấn lại với nhau, trên gương mặt tuấn mỹ vuốt ra một nụ cười mỉm như có như không, ý vị sâu xa: "Cậu cứ thế ngốc ngốc theo tôi ra ngoài, không có nghĩ qua rằng, thật ra tôi có dụng ý xấu sao?"

Trong nháy mắt, lông tơ sau lưng Tề Lạc Nhân đều bùng nổ ào ạt mọc lên, cậu gần như hốt hoảng lùi lại liền mấy bước, cả mặt kinh khủng nhưng Tô Hòa lại nhịn không được phì cười ra tiếng: "Dọa được cậu rồi."

"!!!"

Mắt thấy Tề Lạc Nhân sắp tạc mao tới nơi, Tô Hòa ray rứt nói: "Xin lỗi mà, tôi không nên hù dọa cậu như thế. Nhưng vừa rồi ánh mắt cậu nhìn tôi thật sự khiến tôi không chịu được..."

Muốn trêu chọc tiểu gia hỏa cảnh giác một chút.

"Nếu như cậu không yên tâm, tôi liền đi trước mặt cậu vậy." Tô Hòa nhìn cậu nóng nảy, dứt khoát đi lên phía trước Tề Lạc Nhân, đi về phía đại sảnh.

Tề Lạc Nhân trong lúc đi theo cậu ta và quay đầu đi do dự một chút, sau cùng vẫn là theo đi lên.

Tô Hòa đi phía trước để lại cho cậu một bóng lưng thẳng tắp, và những âm sắc xinh đẹp phiêu tán trong không khí, cho dù đang trong một bệnh viện khủng bố tràn đầy nguy cơ, cũng như cũ bình tĩnh: "Tôi cảm nhận được, kỳ thực cậu cũng không tín nhiệm tôi."

Tề Lạc Nhân theo bản năng muốn đi phản bác, nhưng nhớ lại lúc ở phụ cận chậu cá vàng sự hoài nghi cậu dành cho Tô Hòa, lại không biết phản bác từ đâu.

Tô Hòa tự mình nói chuyện: "Thật ra tôi cũng như thế. Ở nơi này, mỗi một người đều có khả năng là kẻ địch nguy hiểm, chỉ là có người biểu hiện rõ ràng, giống như kẻ cuồng gϊếŧ người, có người lại rất mịt mờ khó hiểu..."

Cậu ta đang nói ai? Tề Lạc Nhân ngạc nhiên nhìn phía trước.

"Ví dụ như tiểu thư số 4, khi còn sống hẳn là một cô gái chấp niệm rất sâu, có lẽ còn rất thông minh, chỉ là vận khí không tốt."

Tề Lạc Nhân nhớ đến người con gái ấy, trong lòng một mảnh nặng nề.

"Cố gắng bình an rời khỏi nơi này đi, đến lúc đó... tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nhỏ, tin rằng chúng ta nhất định có thể trở thành bạn bè không tệ." Tô Hòa ở lối ra hành lang dừng bước, xoay người cười với Tề Lạc Nhân.

Trong lúc Tề Lạc Nhân đang hoảng hốt, Tô Hòa đã bước vào đại sảnh.

Trên đường đi để lại mảnh giấy xong trở về hầm trú ẩn, tâm tình của Tề Lạc Nhân đã bình phục lại. Bây giờ lúc cậu nhìn Tô Hòa sẽ không có cảm giác hoảng hốt nữa, Tô Hòa một phen nói chuyện thẳng thắn chân thành cũng khiến cậu thả lỏng không ít. Ít nhất cậu biết Tô Hòa kỳ thực cũng có hoài nghi giống như cậu, điều này làm cho cậu cảm thấy khoảng cách giữa cậu và Tô Hòa lại gần nhau thêm chút.

Cậu thuyết phục bản thân không đi nghĩ cái gọi là bí mật nhỏ của Tô Hòa rốt cuộc là gì, trực giác cậu cho biết hẳn không chỉ là một "bí mật nhỏ".

Không có phát hiện ai khác, cũng để lại mảnh giấy xong. Hai người rất nhanh về đến hầm trú ẩn, bác sĩ Lữ và Tiết Doanh Doanh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là biểu tình kinh hỉ đó khiến cậu có chút khó chịu ----- Này quả thật là đã quyết định trước tội chết của bọn họ a.

Bác sĩ Lữ kiên trì muốn nghiệm xét hai người, vậy là sau mấy phút, Tề Lạc Nhân lặng lẽ lau huyết tương trên tay, dùng cái nhìn lạnh buốt bắn phá bác sĩ Lữ.

Bác sĩ Lữ trong sáng vô tư tiếp nhận cái nhìn tra khảo của cậu, kết quả thất bại bởi nụ cười mỉm của Tô Hòa, viện cớ phải ngủ một lát liền chui vào trong tấm thảm lông lấy ra từ trong balo đồ.

Tiết Doanh Doanh cũng đã mệt, tìm một góc nào đó học theo bác sĩ Lữ nằm xuống.

Tề Lạc Nhân tuy đã ngủ được một giấc ngắn, nhưng sau khi phòng bệnh bạo tạc lại liên tục loading 2 lần. Vẫn là có chút suy yếu, nhưng tinh thần lại dị thường phấn khích, căn bản không muốn đi ngủ, vậy là cậu ngồi cạnh bác sĩ Lữ viết bút ký, đem sự tình một ngày ghi chép lại.

"Tôi nói này, tốt nhất đừng viết nhật ký." Bác sĩ Lữ từ trong thảm lông lộ ra đôi mắt tròn trơn nhẵn, nghiêm túc đưa ra kiến nghị.

"Tại sao?" Tề Lạc Nhân hỏi.

"Cậu không nhìn thấy các "quyển nhật ký" là đạo cụ then chốt trong những bộ phim và game kinh dị sao? Này nói rõ, người viết nhật ký dễ chết, chết rồi quyển nhật ký sẽ trở thành nguồn gốc manh mối then chốt cho nhân vật chính. Vì vậy viết nhật ký chẳng khác nào cắm FLAG." Bác sĩ Lữ lời lẽ đanh thép nói.

Tề Lạc Nhân quyết định không nhìn hắn.

Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, rất nhanh đến 3 giờ 13 phút. Ai nấy đều thanh tỉnh, bác sĩ Lữ gắt gao nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại.

3 giờ 13 phút. Động đất đã đến, trời long đất lở, thanh thế to lớn.

Bốn người trong hầm trú ẩn dưới lòng đất cũng cảm giác được năng lượng khủng bố từ sâu trong lòng đất đánh tới, cùng với âm thanh sụp đổ nặng nề bên ngoài. Có mấy lần Tề Lạc Nhân đều cho rằng bản thân phải xong đời rồi nhưng hầm trú ẩn cấp phòng hạt nhân vậy mà chống đỡ được lực lượng đè ép nứt toác vùi lấp khủng bố, chỉ là bộ phận vài nơi đã xuất hiện tổn hại.

Chấn cảm mười mấy giây rất nhanh trôi qua, Tề Lạc Nhân nôn ra một ngụm khí thật sâu.

Bọn họ đã từng cách cái chết gần đến thế, nhưng cuối cùng, bọn họ sống rồi.

Cách trời sáng, chỉ còn lại 3 giờ đồng hồ.

- --------------------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: Thế là xong rồi đấy nhé! Giờ chúng ta sẽ bước đến Vùng Đất Hoàng Hôn tuyệt đẹp!!!