Cuối cùng đã đến.
Sau khi đợi chờ trong lo âu, mục tiêu chân chính đã xuất hiện, Tề Lạc Nhân không biết mình sợ hãi nhiều hơn hay là hưng phấn nhiều hơn. Tuy nhịp tim bình bịch tăng tốc, nhưng mạch suy nghĩ của cậu lại rõ ràng hơn trước giờ chưa từng có. Bản đồ thô sơ do bác sĩ Lữ vẽ, ở trong đầu cậu xuất hiện ra dưới hình dạng 3D hoàn chỉnh, cậu liền giống như đang ở ngoài cuộc lấy một góc nhìn khác quan sát.
Kẻ cuồng gϊếŧ người ở đầu kia hành lang và Tề Lạc Nhân cách nhau chừng mấy chục mét nhưng khi bóng dáng xách theo cưa điện xuất hiện. Tề Lạc Nhân adrenalin tăng vọt, nghĩ cũng không nghĩ liền cất bước chạy đi.
Hắn đã đuổi theo! Tề Lạc Nhân không quay đầu lại, phía trước, lên cầu thang ----- Lúc ở cua quẹo hành lang cậu dùng dư quang quét mắt nhìn thấy kẻ cuồng gϊếŧ người đuổi theo không bỏ, đối diện với đôi mắt khát máu đó, khoảng cách so với cậu tưởng tượng còn gần hơn nữa!
Trong lòng Tề Lạc Nhân chửi muốn banh người, tiếp tục hướng về mục tiêu mà điên cuồng chạy.
Hành lang thẳng tắp, ánh đèn ảm đạm, phía trước mười mấy mét chính là gian phòng bệnh đã được thiết kế bẫy rập. Lưu trữ!
Trong nháy mắt hoàn tất lưu trữ, gánh nặng trong lòng Tề Lạc Nhân rơi xuống một nửa. Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, đột nhiên có một tiếng quát ở phía sau cậu vang lên, cậu không kịp quay đầu liền cảm giác có vật nặng gì đó đập lên cẳng chân cậu.
Cơ thể mất cân bằng, cậu ngã mạnh xuống đất, cái bật lửa được nắm chặt trong lòng bàn tay bay ra xa mười mấy mét!
Chết tiệt!
Tề Lạc Nhân gần như lộn nhào từ dưới đất đứng dậy, lập tức cảm thấy luồng khí trên đỉnh đầu mang theo hơi thở tràn đầy sát ý. Cậu liền lăn trên đất, tránh thoát được công kích chí mạng nhất. Cưa điện trên mặt đất kéo ra một đường đốm lửa màu vàng rực rỡ. Tề Lạc Nhân đã quên mất cơn đau, trong khoảnh khắc sống chết, gương mặt kẻ cuồng gϊếŧ trước ở trước mặt cậu phóng to ra, những vết sẹo mới xuất hiện khiến cho khuôn mặt hắn vặn vẹo dữ tợn. Trong con mắt phủ đầy tơ máu phản chiếu bóng dáng cậu đang giãy dụa sắp chết, quả thực như đùa bỡn con mồi đầy tàn khốc.
Thời gian không còn kịp rồi! Tư thế ngã xuống đất của Tề Lạc Nhân căn bản không thể thuận lợi đứng lên, cậu dứt khoát lưu loát dùng dao nhỏ một đao đâm thủng tim, trước lạ sau quen, cậu sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn là đâm sai vị trí.
Cơ hồ trong nháy mắt dao nhỏ đâm vào ngực, trước mắt cậu tối sầm, đứng tại điểm loading.
Còn có 10s.
Tề Lạc Nhân co cẳng chạy trốn, trong khoảnh khắc kẻ cuồng gϊếŧ người còn đang ngây người liền vượt qua hắn, xông đến phòng bệnh phía trước.
Không cần phải đi nhặt bật lửa nữa. Chỉ cần tên đó còn dùng cưa điện, cưa điện cắt kim loại sẽ tạo thành đốm lửa thì nhất định sẽ tạo thành vụ nổ!
Sắp rồi, ánh sáng ban mai của chiến thắng đang ở ngay trước mắt!
Tề Lạc Nhân gần như phá cửa xông vào, kẻ cuồng gϊếŧ người theo bản năng đuổi đến. Trong nháy mắt nhảy vào gian phòng, Tề Lạc Nhân nhanh chóng lóe người ra sau cửa, hầu như trong sát na kẻ cuồng gϊếŧ người chạy vào đây cậu liền đem hắn cùng bổ nhào về đằng trước.
Trong bóng tối, hai người lăn trên mặt đất, cưa điện theo tiếng rơi xuống đất, cưa điện két két rung động trên mặt đất cắt ra một đường kim quang sáng chói.
Lóa mắt, sáng rực, giống như là mặt trời mọc.
Tề Lạc Nhân đè trên người kẻ cuồng gϊếŧ người. Trong kim quang chói lòa cậu nhìn thấy biểu tình thảng thốt của hắn, thần sắc vốn dữ tợn bị sự sửng sốt gọt cho bằng phẳng. Trong nháy mắt sau cùng của thanh niên hung tàn quá tuổi lưu lại một sự chân thật.
Gầm vang ầm trời, phòng bệnh ngập tràn oxy nhấc lên một tràng bạo nổ chấn động cả tòa nhà.
Tề Lạc Nhân vừa hoàn thành loading lần 2 lập tức bị sóng xung kích nổ xuyên qua cửa phòng bệnh ném lên mặt đất. Cậu vùng vẫy từ mặt đất ngồi dậy, mặt tường phía trước đã bị nổ đến sụp đổ, một bên ho khan một bên cười lớn, tê tâm liệt phế đem toàn bộ sợ hãi của bản thân đều phát tiết ra ngoài.
Cậu thắng rồi, bọn họ thắng rồi!
Sau cuộc vui mừng quá đỗi, cảm giác suy yếu mạnh mẽ ập đến. Một tia sức lực cuối cùng của Tề Lạc Nhân bị tát cho cạn kiệt, nằm dưới đất nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, đèn huỳnh quang rất sáng nhưng sáng choang làm mắt người nhoi nhói như kim châm. Cậu ngửi được mùi vị sau cơn bạo nổ, nằm trên mặt đất lạnh ngắt, mệt mỏi rã rời gì cũng không nguyện ý đi suy nghĩ.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân cậu cũng lười đi nhìn, mãi đến khi một bóng râm che lấy mặt cậu.
Tô Hòa ngồi xổm xuống cạnh cậu, kiểm tra tình hình và xác nhận cậu không có vết thương chí mạng gì mới hỏi: "Đứng dậy được không?"
Tề Lạc Nhân lúc này mới kéo tay cậu ta nhấc thân dậy, chỉ là dưới chân như vẫn còn là mảnh không thực. Tô Hòa nhìn cậu một bộ dạng đứng không vững, dứt khoát đem cánh tay cậu khoát lên vai mình, dìu cậu ngồi lên ghế phụ cận phòng bệnh.
Bác sĩ Lữ cũng đến, hắn từ trong lối đi thò đầu ra nhìn, là một bộ dạng thấy chuyện không ổn liền co chân lên chạy ----- tuy với năng lực vận động của hắn chạy không được xa liền sẽ bị ngã trên đất bằng, nhưng phần cảnh giác không ngại trắc trở này của hắn giống như một động vật nhỏ.
"Hắn chết rồi?" Bác sĩ Lữ nhìn hai người bình yên vô sự. Lúc này mới chạy chậm sang đây, sau đó nóng lòng muốn đi đến phòng bệnh đổ nát kia lật tìm kiểm tra thử, đi được nửa đường hắn lại dưới cái nhìn chăm chú của Tề Lạc Nhân và Tô Hòa lặng lẽ lùi trở về.
"Tôi cảm thấy rằng... chuyện này có chút lập FLAG... hay là cùng đi đi." Bác sĩ Lữ dùng đôi mắt to có lực sát thương đặc biệt với các phụ nữ lớn tuổi nhìn hai người, còn nháy mắt hai cái, rõ ràng là ỷ vào bản thân lớn lên có gương mặt shota hợp pháp ác ý bán manh.
Khóe miệng Tề Lạc Nhân rút lại một cái, giọng nói trở lại bình thường mới đứng lên: "Đi thôi."
Mặt tường phía trước đã sụp xuống non nửa, cửa gỗ càng bị nổ đến hài cốt vô tồn. Ba người đá chướng ngại vật dưới chân, cuối cùng nhìn rõ được toàn bộ diện mạo phát sinh sau vụ nổ: căn phòng bị bùm đến cháy đen, xung quanh đều là đống hỗn loạn. Giường bệnh kim loại đều biến dạng, bụi cháy bịt kín một tầng sau khi bạo tạc, tường ngoài xuất hiện những vết nứt khủng bố, cửa sổ thủy tinh càng vô cùng thê thảm.
Mà mục tiêu của bọn họ, kẻ cuồng gϊếŧ người phạm án gϊếŧ đẫm máu, lúc này đã bị nổ đến hoàn toàn thay đổi, trên thi thể cháy khét thậm chí không nhìn ra nguyên dạng.
Nhưng này cũng không phải nguyên nhân làm ba người hoảng hốt, bọn họ lại ở chỗ này không hẹn mà gặp mà dừng bước chân, là bởi vì...
Phía trên không thi thể đang nổi lơ lửng rương đựng vật mà ba người liếc mắt nhìn thôi cũng cảm thấy không khoa học.
Không sai, chính là loại rương báu thoạt nhìn kim quang rực rỡ hoa hòe hoa sói.
Bác sĩ Lữ vỗ trán, dùng giọng điệu nằm mơ nói: "Tôi rốt cuộc tin mình đang ở trong trò chơi rồi."
Tề Lạc Nhân sờ khe thẻ trên đai lưng, tuy nửa ngày trước cậu biết bản thân đã không còn ở thế giới thực, thậm chí còn có những món đồ không khoa học như thẻ kỹ năng, ô vật phẩm, nhưng giờ này khắc này. Lúc tận mắt nhìn thấy rương báu vi phạm nguyên tắc vật lý huyền phù quy luật trên không trung, cậu tự nhiên nảy sinh cùng cảm xúc bùi ngùi giống với bác sĩ Lữ.
Cậu tiến lên trước 1 bước, dùng tay chạm rương báu đang nổi lơ lửng, xác nhận món đồ này cũng không phải ảo giác.
Khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc đến rương báu, nhắc nhở hệ thống đã lâu không gặp lại xuất hiện:
[Người chơi Tề Lạc Nhân, tham gia hoàn thành nhiệm vụ lâm thời: tiêu diệt nhân tố ngoài ý muốn thôn tân thủ.]
[Khen thưởng cơ hội 1 lần rút thưởng.]
Nhân tố ngoài ý muốn thôn tân thủ? Tề Lạc Nhân cúi đầu nhìn thi thể hoàn toàn khác lạ, là đang chỉ kẻ cuồng gϊếŧ người sao?
"Nên rút thưởng rồi! Mọi người trước đi!" Giọng điệu bác sĩ Lữ nóng lòng muốn thử cắt đứt suy nghĩ của Tề Lạc Nhân, hắn chỉ vào rương báu đang lơ lửng, hưng phấn cho hai người rút trước.
"Anh lên trước?" Tề Lạc Nhân không nóng nảy.
"Nâu nâu, tôi phải rút cuối cùng." Bác sĩ Lữ vẻ mặt kiên quyết.
"Vậy tôi trước?" Tô Hòa mỉm cười, tùy ý chọn một cái rương báu, đem ngón tay ấn lên ổ khóa.
Rương báu theo tiếng mở ra, Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ duỗi dài cổ nhìn vào trong xem, bên trong tối đen như mực, gì cũng không nhìn thấy.
"Đồ vật trực tiếp nằm trong balo đồ của tôi rồi, là một tấm thẻ vật phẩm." Tô Hòa rất hào phóng lấy ra cho hai người xem.
Thẻ vật phẩm và thẻ kỹ năng lớn nhỏ như nhau, chỉ là trên tấm thẻ còn vẽ một cái chủy thủ được tạo hình hoa lệ, trên mặt còn có giới thiệu vắn tắt.
[Chủy thủ Bão Hấp Nhân Huyết (hút no máu người)] Đây là một cây chủy thủ thần kỳ, căn cứ số lượng người chơi gϊếŧ chết không ngừng thăng cấp, cuối cùng đạt được hiệu quả kiến huyết phong hầu . Trước mắt giải khóa chiêu thức : Vô.
"Cho nên nói, nó bây giờ chính là một thanh tiểu chủy thủ bình thường? Ngoài trừ thoạt nhìn trông đẹp ra chính là không có tác dụng gì." Bác sĩ Lữ có chút ghét bỏ lại có chút đồng tình mà nhìn Tô Hòa.
Tô Hòa ngược lại không quá để tâm mà cười: "Nói không chừng sau này hóa ra lại có ích thì sao."
"Đến lượt cậu." Bác sĩ Lữ dùng khuỷu tay chọc chọc Tề Lạc Nhân.
Tề Lạc Nhân do dự một chút, chọn rương báu bên cạnh Tô Hòa.
Rương báu mở khóa, [Khẩu lương (khẩu phần lương thực) khiến người yêu thích]: Đây là một túi đồ ăn thần kỳ dành cho sủng vật, bất luận là mèo là chó hay là bọ hung, bất kể động vật nào chỉ cần ăn qua một miếng, đối với nó đều sẽ nhớ mãi không quên. Làm một người bạn của động vật đi nào! Khẩu lương còn thừa 30/30.
Tề Lạc Nhân một hơi chưa lên đến, xém chút đứt hơi ngất xỉu. Hiện tại khắp bệnh viện đều là quỷ, lấy đâu ra động vật! Khẩu lương này có tác dụng quỷ gì chứ? Cho cá vàng ăn à?!
Bác sĩ Lữ quét mắt nhìn thẻ kỹ năng của cậu, trìu mến vỗ vai cậu: "Đã đến lúc tay chơi tiểu vương tử tôi rút thẻ, một phát rút Âu hoàng giới hạn ra tay."
Tề Lạc Nhân và Tô Hòa yên lặng nhìn sang phía bác sĩ Lữ, người này lấy tay lau mặt, một bên đang mặc niệm "huyền học tất thắng", một bên đem ngón tay ấn lên rương báu.
Một tiếng răng rắc, rương báu mở khóa.
- ----------------------------------
P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.
P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.