Mùa Hạ Chớm Nở

Chương 11: Thay đổi suy nghĩ

"Này Huy, cuối tuần đi chơi không?" Ngọc chống hai tay lên bàn tôi, ánh mắt lấp lánh.

Tôi vừa mới đến lớp đã bị cô nàng chạy tới rủ rê, còn chưa kịp phản ứng thì Đăng bên cạnh đã xen vào, "Bà không rủ tôi à?"

"Không rủ thì ông cũng đi mà, hội cũ." Ngọc hất tóc không thèm quan tâm, chỉ chăm chăm xem phản ứng của tôi, "Đi nhé, cậu mới đến đây mà, phải đi nhiều để quen chứ."

Tôi chỉ mất nửa giây do dự rồi gật đầu đồng ý, dù sao thì Đăng cũng đi.

"Vậy chốt nhé, dẫn cậu ấy đến đó." Câu cuối cùng là nói với Đăng.

Cuối tuần thấm thoắt đã đến, tôi thay một bộ quần áo đơn giản, nhìn bản thân trong gương một lúc, thấy không có vấn đề gì mới cầm điện thoại lên. Không ngờ tôi lại dậy sớm như vậy, từ giờ đến lúc hẹn còn cách khoảng một tiếng rưỡi.

Ngồi một lúc trong phòng cũng không có gì để làm, tôi bèn sang bên nhà Đăng. Ba của cậu ấy không có ở nhà, chỉ có mẹ cậu ấy đang ngồi xem ti vi.

Trông thấy tôi sang, mẹ cậu ấy cười tươi, "Huy đấy à, tìm Đăng hả?"

"Chào cô ạ, Đăng đâu rồi cô?" Tôi lễ phép nói chuyện.

"Nó đang ở trên phòng đấy, cứ đẩy cửa mà vào. À con còn chưa tới phòng nó lần nào nhỉ, lên cầu thang rồi tìm phòng bên phải ấy." Mẹ Đăng là một người phụ nữ phúc hậu, lúc nào cũng rất nhiệt tình, có lẽ tính cách của cậu ấy ảnh hưởng từ mẹ.

Tôi đi theo chỉ dẫn tới trước một căn phòng, nhìn thấy cửa phòng, đột nhiên tôi nghĩ lại lời nói của mẹ Đăng. Hình như trước giờ đều là cậu ấy tới phòng tôi thì phải, quen nhau cũng không quá ngắn, nhà lại còn sát cạnh, ấy thế mà tôi lại chưa tới phòng cậu ấy lần nào.

Tôi gõ cửa vài cái theo phép lịch sự, sau đó mới mở cửa bước vào. Căn phòng của Đăng giống như trong tưởng tượng của tôi, dù sao trước kia cũng từng nhìn qua cửa sổ vài lần.

Gần cửa sổ có một cái bàn học liền với giá sách, trong góc là tủ quần áo. Trên tường đóng một cái tủ để đặt mô hình. Tôi chưa thấy mấy mẫu mô hình này bao giờ, cũng không am hiểu về nó lắm, thế nhưng nhìn cách sắp xếp cũng khá là nghệ thuật.

Đăng vẫn đang chìm vào trong giấc ngủ, tôi bước khẽ lại gần giường cậu ấy. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể thấy sườn mặt bên phải của Đăng. Sống mũi Đăng cao lại thẳng tắp, góc nghiêng khiến cho góc cạnh khuôn mặt lộ rõ hơn. Tôi đã nói rất nhiều lần rằng cậu ấy rất đẹp trai, lần này cũng không ngoại lệ.

Thấy cậu ấy ngủ say như vậy, tôi không nỡ đánh thức, vậy nên chỉ đành ngồi xuống tựa lưng vào giường bấm điện thoại.

Vừa mở máy ra tôi đã thấy mình bị kéo vào một nhóm chat, nhóm này do Ngọc lập lên.

Thỏ Ngọc: [Nào nào, lát nữa đi ăn gì đây?]

Lớp trưởng: [Đến quán The Garden đi, chơi trước đã rồi ăn sau.]

Thỏ Ngọc: [Vậy cũng được.]

Sau đó là trò chuyện linh tinh, tôi thấy trong danh sách đi có khoảng bảy người, đều là người tôi biết. Bọn họ chính là hội bạn trong đội bóng của Đăng.

Trong lúc tôi đang chăm chú lướt điện thoại thì bỗng dưng trên đầu bị đè nặng, tôi giật mình quay đầu lại nhìn. Đăng đã tỉnh ngủ rồi, một cánh tay đè nhẹ lên đầu tôi, giọng nói khàn khàn.

"Sao đến mà không gọi, đến lâu chưa?"

"Vừa mới đến thôi."

Đăng vươn vai ngồi dậy, "Đợi một chút, tôi đi rửa mặt đã."

Nói xong vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh.

Khoảng chừng mười lăm phút sau cậu ấy mới đi ra, mặt mày đã hoàn toàn tỉnh táo.

"Cậu ăn sáng chưa?" Đăng vừa hỏi tôi vừa mở tủ ra lục tìm quần áo.

"Ăn rồi." Tôi gật đầu.

"Hôm nay cậu dậy sớm thế, từ đây đến nơi hẹn cũng không xa lắm." Đăng lấy ra được một bộ đồ màu tối.

Tôi đứng dậy, "Tự dưng muốn dậy thôi."

Đăng tự nhiên cởϊ áσ ra thay, dáng người săn chắc do thường xuyên rèn luyện thể thao của cậu ấy lập tức phô ra trước mắt tôi. Tôi có hơi kinh ngạc thất thần, mắt quét hết một lượt sau đó dời tầm mắt. Không hiểu sao tôi lại thấy hơi ngại.

Âm thanh thay quần áo vang lên sột soạt ngay bên cạnh, đôi tai tôi có cảm tưởng như đang nóng dần lên.

Chuyện gì thế này?

Sao đột nhiên tôi lại thấy ngại chứ, đều là con trai với nhau mà, thứ cậu ấy có thì tôi cũng có.

Nghĩ thì nghĩ vậy, thế nhưng tầm mắt tôi vẫn rũ xuống nhìn chằm chằm vào nền nhà.

Đăng không hề biết nội tâm đang nhảy nhót của tôi, thay quần áo xong bèn đi tới tủ sách sửa lại cái mô hình.

"Mô hình này tôi tự lắp đấy."

Tôi hoàn hồn lại, vội gạt băng những suy nghĩ lung tung trong đầu đi.

"Cậu cũng nhiều tài thế, cái này nhìn cũng không dễ lắp." Tôi nhìn chiếc thuyền trên tay cậu ấy, sờ nhẹ lên nó.

Đăng cười nhưng lại pha thêm chút ngượng ngùng, "Sở thích mà thôi."

Gương mặt chúng tôi cách nhau thật gần, cái cảm giác nóng bỏng kia lại bắt đầu quay trở lại. Tôi hoảng hốt lùi lại một bước, không rõ bản thân đang mắc phải bệnh gì.

Rõ ràng bình thường cũng như vậy, thế nhưng kể từ khi được cậu ấy cõng lên lớp, tôi có cảm giác lòng mình bỗng khang khác.

"Được rồi, đi xuống kiếm gì ăn đã." Đăng tựa như chẳng suy nghĩ gì nhiều, vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai tôi kéo xuống nhà.