Lộ Khiêm chậm rãi mở mắt.
Nhìn Khương Minh Chi vẻ mặt khó chịu, thậm chí nghiến răng nghiến lợi trừng mắt anh.
Anh từng nghĩ tình cảm là thứ vô căn cứ nhất trên đời.
Anh khịt mũi coi thường, cũng sẽ không cần và không bao giờ muốn.
Nhưng anh có lẽ đã sai rồi.
Anh vẫn luôn giữ mình bình tĩnh, tỉnh táo, duy chỉ có một lần xúc động đến tột đỉnh.
Anh không biết thân phận, không biết bối cảnh, không biết tất cả những gì về cô. Nhưng anh vẫn hỏi câu đó.
“Kết hôn không?”
Chỉ vì anh nhìn cô, trong nháy mắt, lòng anh phát lên tiếng nói như thế.
Khương Minh Chi vẫn vỗ vỗ trước ngực anh.
Lộ Khiêm giây sau hôn lên.
Anh hôn cực kỳ dùng sức, cả người lật lại ôm lấy đầu Khương Minh Chi cơ hồ muốn cô chảy náu, Khương Minh Chi bị hôn đến đầu óc đình trệ trong giây lát, cô hiện tại rõ ràng đang phê phán hành vi đáng xấu hổ của đại tư bản xấu xa, đại tư bản xấu xá trái lại đem cô đến không thở được.
Khương Minh Chi nức nở hai tiếng, ý đồ đẩy ra nhưng không được, nam nhân giống như tường đồng vách sắt đè nặng xuống, cô bị động thừa nhận, đến khi Lộ Khiêm cảm thấy hôn đủ rồi mới buông cô ra.
Khương Minh Chi gấp chờ không nổi mà hít thở không khí trong lành, Lộ Khiêm chống tay bên người cô, hít thở sâu.
Khương Minh Chi mở miệng kêu anh: “Lộ Khiêm.”
Lộ Khiêm đứng dậy, lại đỡ eo Khương Minh Chi lên.
Khương Minh Chi cảm thấy sâu trong lưỡi còn ẩn ẩn đau: “Nếu anh cảm thấy làm vậy có thể làm em câm miệng thì anh sai rồi.”
Cô dùng ngón tay chọc chọc ngực Lộ Khiêm, tức giận: “Nơi này của anh rốt cuộc là cái gì? Lương tâm anh trước nay không đau sao.”
Lộ Khiêm: “Minh Chi.”
Khương Minh Chi dừng tay đang chọc phá: “Hả?”
Lộ Khiêm hỏi cô: “Em có hối hận vì đến Las Vegas không?”
Khương Minh Chi sửng sốt, trợn to mắt: “Anh hối hận sao?”
Bây giờ đại tư bản đã bắt đầu hối hận vì không cùng cô ký hợp đồng trước hôn nhân sao!
Lộ Khiêm: “Không có.”
Anh nghĩ, đó là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời mình.
Khương Minh Chi thẳng lưng, bắt lấy tay Lộ Khiêm: “Đúng rồi, vì sao lúc trước anh tới Las Vegas?”
“Đừng nói với em anh nhàm chán tới đó ăn nhậu chơi bời.”
Bởi lúc anh ăn nhậu chơi bời với cô một chút cũng không vui.
Lộ Khiêm đối mặt với vẻ chất vấn của Khương Minh Chi, lần đầu mở miệng nói lý do của mình với cô.
Khương Minh Chi nghe xong ngầng người.
Thì ra là thế, đó là lý do khi ấy cô cảm nhận được sự áp lực từ anh.
Lý do làm cô, một thiếu nữ mới trải qua chuyện nam nữ ba ngày ba đêm tới mức không khép lại chân.
Khương Minh Chi phân vân không biết có nên tức giận hay không.
Nhưng cô lại không biết lý do tức giận Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi lại hướng về Lộ Khiêm, chăm chú suy đoán.
Đây có phải chứng tỏ đại tư bản không đến nỗi... không có thuốc chữa lương tâm hư nát?
Thế nhân thóa mạ anh máu lạnh, rồi lại si mê sự kɧoáı ©ảʍ máu lạnh đó.
Nhưng Khương Minh Chi thì khác, lần đầu tiên cô đã thấy được người đàn ông này còn có mặt ôn nhu, phát hiện anh như vậy, tựa hồ càng mê muội hơn.
Con người có nhiều loại tình cảm, tình yêu, tình thân, cô nghĩ anh cũng có, anh hẳn là có.
Anh cũng không máu lạnh.
Khương Minh Chi nhìn nhìn, nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng.
Cô dường như, thực sự, nhịn không được nữa.
Không, có lẽ kỳ thực cô sớm đã nhịn không được.
Độ cung khóe môi càng ngày càng cao, đem cánh tay khoác lên vai Lộ Khiêm.
Từ Khương Minh Sùng, đến Lộ Lê, càng ngày càng nhiều người biết mối quan hệ của bọn họ.
Cô cảm thấy người nào đó cánh càng gần đến tiêu chuẩn bước vào cửa Khương gia.
...........
Lộ Khiêm ở bệnh viện bồi Khương Minh Chi hai ngày, chờ cô có thể tự mình hoạt động mới đi.
Khương Minh Chi sau khi có thể hoạt động lại liền lập tức vào đoàn phim, chờ thêm một ngày đoàn phim sẽ càng bị ảnh hưởng lớn, Dương Thụ Hoa cũng yêu cầu đoàn làm phim một lần nữa kiểm tra lại nguy cơ tai nạn tiềm ẩn, ngăn chặn hoàn toàn loại chuyện này phát sinh lần nữa.
“Chìm vào rạng sáng” nửa sau quay chụp cực kỳ thuận lợi, thậm chí so với thời gian đóng máy dự tính còn sớm hơn vài ngày.
Tại nghi thức đóng máy, Khương Minh Chi ôm bó hoa, cùng mọi người ở đoàn làm phim chụp một bức ảnh chung.
Dương Thụ Hoa nhìn Khương Minh Chi ôm bó hoa, nhớ lại mấy ngày quay chụp, một lần nữa công nhận chọn Khương Minh Chi nhất định là điều đúng đắng nhất bà làm.
Mọi người sau khi chụp chung thì tùy ý chụp riêng hay nhóm, Khương Minh Chi cùng một vài nhân viên công tác chụp xong, Ninh Vũ Thành mang máy ảnh tới.
“Minh Chi tỷ, có thể chụp chung tấm ảnh không?”
Tuy rằng sụp phòng fan bạn trai, nhưng mấy ngày nay cùng chung đoàn phim, cậu phát hiện cậu vẫn nhịn không được thích cách Khương Minh Chi làm việc.
Nữ diễn viên tận tâm lại chuyên nghiệp là mê người nhất!
Cậu về sau làm fan sự nghiệp!
Khương Minh Chi hào phóng cùng Ninh Vũ Thành đứng chung một chỗ: “Được chứ.”
Hôm nay Hàn Cần cố ý đuổi tới thành phố S để hai người chụp ảnh chung.
Cô chụp xong đưa máy ảnh cho Ninh Vũ Thành, Ninh Vũ Thành cầm máy ảnh mỹ mãn rời đi, Hàn Cần thò lại gần hỏi Khương Minh Chi: “Hôm nay em muốn đánh bất ngờ?”
Khương Minh Chi hỏi lại cô: “Không được sao?”
Lộ Khiêm đã kết thúc công tác tại Hồng Kông, về Bắc Kinh trước cô.
Anh nói Khương Minh Chi khi đóng máy sẽ tới đây đón cô. Chỉ là bây giờ thời gian đóng máy sớm hơn kế hoạch vài ngày, cô không nói cho Lộ Khiêm biết.
Hàn Cần: “Cũng đúng.”
Cô lật xem lịch trình của Khương Minh Chi: “Bất quá chị muốn nhắc em, nhân vật tuần san năm nay lại tới nữa, em nên suy nghĩ làm sao để nói với anh ta.”
Khương Minh Chi nghe thấy bốn chữ “nhân vật tuần san”, biểu tình trên mặt thoáng chốc cứng đờ.
Cơ bản mỗi năm Khương Minh Chi sẽ nhận một lần phỏng vấn, năm trước cô tham gia phim tài liệu “Sinh hoạt hằng ngày của nữ minh tinh”, kết quả vì ế đến mức khiến người người chua xót mà lên hot search bị cười ba ngày, “mẹ đẻ ra đứa con vừa ngốc vừa độc thân” cứng như tấm thép.
Khương Minh Chi: “Năm nay muốn quay ở nhà em?”
Hàn Cần gật gật đầu: “Ừ.”
“Rốt cuộc sinh hoạt quả phụ của em chính là mật mã suối nguồn vui sướиɠ của mọi người.”
Khương Minh Chi: “......”
“Em mới không phải quả phụ!” Cô tức giận bất bình vì bản thân phản bác.
Hàn Cần nghiêm túc nhìn Khương Minh Chi: “Vậy nên em nghĩ bây giờ nên làm sao?”
Khương Minh Chi không phải idol hát múa chuyên hình mẫu bạn gái, cô là diễn viên, có thể yêu đương, xuất đạo sáu năm độc thân tới nay, bây giờ công khai yêu đương cũng không phải việc gì khó tiếp nhận với công chúng và người hâm mộ.
“Chị nghĩ em nên từ từ tới.” Hàn Cần nói.
Khương Minh Chi biết Hàn Cần có ý gì.
Kỳ thực không riêng gì công chúng, đối với người trong nhà cô, biện pháp ổn định tốt nhất là nên trước dần dần ám chỉ với mọi người mình đang yêu đương, giống như cô thú nhận với Khương Minh Sùng có bạn trai, sau đó chờ mọi người cơ bản đã tiếp nhận... sau đó mới công khai bạn trai là ai. Đương nhiên, công bố người cùng cô yêu đương là Lộ Khiêm sẽ gây ra cơn mưa máu không nhỏ, nhưng so với đột nhiên tuôn ra cô và Lộ Khiêm ẩn hôn thì tốt hơn nhiều, cuối cùng, Khương Minh Chi nghĩ bước này có thể làm ở nhà là hoàn thành, cô mang Lộ Khiêm cùng nhau quỳ gối trước cửa nhà nhận tội, thú nhận mấy năm trước đã kết hôn, không chịu cũng phải chịu.
Hàn Cần nhìn dáng vẻ Khương Minh Chi như đang suy tư, biết cô hẳn đang tính đến chuyện công khai.
Tuy nói Lộ Khiêm đối với Khương Minh Chi thế nào cô đều nhìn ra được, nhưng cô vẫn không nhịn được mở miệng: “Khương Minh Chi.”
Khương Minh Chi hoàn hồn: “Hả?”
Hàn Cần ho nhẹ một tiếng: “Em và Lộ Khiêm, hai bên cùng thích nhau thật chứ?”
Khương Minh Chi: “A?”
Hàn Cần dùng ánh mắt kiểu “hai ngươi nếu không thực sự thích nhau thì ở chỗ này nghĩ công khai yêu đương làm cái gì, lặng lẽ ly hôn mới là chuyện đúng đắn” nhìn qua.
Khương Minh Chi đón nhận ánh mắt này bắt đầu tỉnh ra.
Cô thừa nhận, mình đúng thật có điểm thích Lộ Khiêm, muốn cùng anh công khai, thích đến mỗi ngày tính làm sao để mang anh vào nhà an toàn.
Nhưng Lộ Khiêm có thích cô không?
Khương Minh Chi ở Bạng Phụ. (không hiểu lắm)
Đại tư bản hiểm độc đối với cô cũng không tệ lắm, chính là, anh hình như chưa nói qua, cũng không ám chỉ tới.
Nhưng thích sinh hoạt vợ chồng như vậy chắc không thể không thích cô một chút chứ.
Khương Minh Chi ăn tiệc đóng máy xong, một đường lạnh nhạt mà đi tới sân bay.
Cô đặt chuyến 7 giờ cất cánh 10 giờ đáp tới, đáng tiếc hôm nay không biết vì nguyên nhân gì, máy bay trễ gần ba giờ.
Lúc Khương Minh Chi về đến Tử Duyệt Tinh Hà đã gần hai giờ sáng.
Bởi vì không báo trước muốn làm một trận bất ngờ, Lộ Khiêm không biết hôm nay cô trở về, vậy nên chắc đã ngủ rồi.
Khương Minh Chi xách theo vali đứng ở cửa, nhẹ nhàng dùng vân tay mở khóa.
Lộ Khiêm đã ngủ.
Khương Minh Chi nhìn đồ vật trong bóng đêm, không nghĩ tới chính mình muốn trước tiên về nhà đánh một cái bất ngờ surprise lại thành bộ dáng chó chết này, sau khi phát hiện mình thích Lộ Khiêm nhưng thậm chí không biết Lộ Khiêm có thích mình không, tâm tình nhất thời thấp đến tột đỉnh.
Khương Minh Chi buông vali, mở ngọn đèn mờ, không muốn đánh thức Lộ Khiêm, một người lặng lẽ thu thập đồ đạc đi rửa mặt.
Cô đi thực nhẹ qua phòng, đột nhiên nghe có người kêu cô: “Minh Chi?”
Khương Minh Chi quay người lại nhìn Lộ Khiêm đứng phía sau, chắc anh mới nghe động tĩnh mới xuống giường, một thân đồ ngủ, tóc hơi loạn, khuôn mặt có chút ủ rũ.
Khương Minh Chi xoay người giải thích: “Đoàn phim đóng máy trước mấy ngày nên em về sớm.”
“Chuyến bay bị trễ, giờ mới đến.”
“Anh đi ngủ trước đi, em tắm rửa xong liền ngủ.” Khương Minh Chi thấp giọng nói.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi rũ mặt mày, hỏi: “Có đói không?”
Khương Minh Chi ngẩng đầu nhìn Lộ Khiêm, bởi vì bụng cô đúng thật rất đói, cô trễ chuyến bay lâu như vậy, trên máy bay cũng không ăn gì.
Lộ Khiêm: “Đi tắm đi, tắm xong thì ra ăn.”
Khương Minh Chi ngơ ngác “À” một tiếng, đi tắm xong ra tới, nhìn Lộ Khiêm đang đảo trong phòng bếp.
Hơi nóng bóc ra từ nồi.
Vẫn là mì nóng, Lộ Khiêm đang từ trong nồi múc mì và nước dùng.
Khương Minh Chi nuốt nước miếng một cái, nghe thấy bụng mình kêu rột rột một tiếng.
Cô cầm tô ngồi ở bàn ăn, vốn dĩ đang hậm hực tinh thần sa sút, nhìn tô mì trước mặt màu sắc hương vị đều đầy đủ đột nhiên biến mất không còn gì nữa.
Lộ Khiêm chỉ làm một tô, anh cũng không đói, ngồi đối diện nhìn Khương Minh Chi ăn.
....Khương Minh Chi húp một ngụm nước, sau đó nhìn nam nhân đối diện nửa đêm còn cho cô ăn.
Cô cũng không kêu anh làm, thật là, mấy giờ rồi mà không chê phiền toái.
Khương Minh Chi lại nghĩ đến vấn đề kia.
Đã trễ thế này, đang ngủ một nửa lại dậy nấu ăn, là vì gì.
Khương Minh Chi buồn bực khẩy chiếc đũa và muỗng trong tô, hồi lâu mới ăn một ngụm, đột nhiên hỏi một câu: “Lộ Khiêm, anh có phải có chút thích em không?”
Lộ Khiêm nhìn người đóng máy trước lật đật về dù trễ chuyến bay, nhẹ nhàng cười hỏi: “Chẳng lẽ em không thích anh?”