Khương Minh Chi sững sờ hai giây sau khi nghe thấy câu đó.
Tuy rằng từ khi Lộ Khiêm bắt đầu ở đây, trong lòng cô đặt ra định nghĩa cho anh “một người đàn ông về nhà mình còn cần nói trước ư”, nhưng giờ khắc này khi nghe chính Lộ Khiêm nói ra câu đó, cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
Khương Minh Chi nghe rõ tiếng tim mình đập bịch bịch.
Cô nhìn Lộ Khiêm.
Ngay từ đầu cô kết hôn cùng người này quá hấp tấp.
Nếu theo thời xưa mà nói, kết hôn nghĩa là thành gia.
Hai người nếu kết hôn, vậy thì nơi hai người ở cùng nhau mới gọi là nhà.
Từ sau khi Lộ Khiêm cùng cô ở nơi đây, mới gọi là nhà.
Khương Minh Chi biết vì thất vọng sự nghiệp cô mới chạy ra nước ngoài giải sầu, kết quả nóng đầu cùng Lộ Khiêm kết hôn, còn nguyên do của anh cô không biết.
Cô không tự luyến đến mức giây trước đại tư bản còn nhắc cô kẻ mắt giây tiếp lại yêu cô đến chết đi sống lại muốn kéo cô cột vào sổ hộ khẩu, người trước nay âm trầm tính toán mọi thứ nhỏ nhặt lại vì yêu mà quên thêm hợp đồng trước hôn nhân, nhưng Khương Minh Chi vẫn còn nhớ rõ thời điểm Lộ Khiêm và cô kết hôn, trạng thái Lộ Khiêm, hình như cũng không tốt đến thế.
Cô tỏ vẻ chán nản ngoài mặt, khổ sở là khổ sở buồn phiền là buồn phiền, nhưng cảm xúc áp lực của Lộ Khiêm vẫn luôn giấu sâu bên trong, nếu không phải cô cùng anh da thịt thân cận nhiều ngày, cơ hồ rất khó phát hiện.
Vậy nên Khương Minh Chi nghĩ thời điểm Lộ Khiêm cùng cô kết hôn, kỳ thực không quá tỉnh táo, thậm chí xúc động đến cực điểm.
Bọn họ bắt đầu từ ngày đó.
Bây giờ, Khương Minh Chi nhận được đáp án ngoài ý muốn nhưng lại khiến cô vui vẻ không biết vì sao, cô vùi đầu kéo nút thắt áo ngủ trước ngực Lộ Khiêm, nhất thời thấy xấu hổ bản thân vì Lộ Khiêm phải về Hồng Kông một khoản thời gian mà liền buồn đau oán trời trách đất, rõ ràng cô cũng sắp phải tiến tổ.
Nếu nhà ở đây, vậy thì đi xa tới nơi nào, đi bao lâu, cũng nhớ về nơi này, muốn trở về nơi này.
“Anh cứ về đi.” Khương Minh Chi lần này là thiệt tình hiểu chuyện.
“Dù sao em cũng sắp tiến tổ.” Cô không quên bổ sung thêm câu, cảm giác ngây thơ rằng hai ta huề nhau không ai chịu chiệt.
Lộ Khiêm chậm rãi cười hai tiếng, ôm eo Khương Minh Chi lật úp lại.
Khương Minh Chi bị úp lại trên giường, vừa thấy đôi mắt Lộ Khiêm liền biết anh hiện tại muốn làm gì. Nếu muốn tạm thời ly biệt một thời gian, vậy thì phải làm nhiều việc khi ở bên nhau.
Cô nuốt nước miếng một cái, trực giác dự cảm đêm nay thời gian sinh hoạt vợ chồng vượt qua tổng năm trước.
Khương Minh Chi bỗng rụt người vào trong chăn, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Nụ hôn Lộ Khiêm dừng trên môi cô.
Khương Minh Chi ưm một tiếng. Cô nghe thấy âm thanh bản thân thực ngắn, thực thấp, giống như con mèo.
Cô cũng không biết vì sao bản thân có thể kêu như thế. Giống như không chịu khống chế, bắt đầu từ lần đầu đã vụn vặt, tự mình nghe mình cũng không quen nổi.
Vành tai Khương Minh Chi ửng đỏ, nhìn ánh mắt dần thâm trầm của Lộ Khiêm, không nghĩ đến ở phương diện này đại tư bản có thể thành dạng này.
..................
Lộ Khiêm đi trước Khương Minh Chi ba ngày, ba ngày sau khi Lộ Khiêm đi, Khương Minh Chi đóng gói hành lý tiến tổ.
Đoàn phim của Dương Thụ Hoa yêu cầu khắc khe so với những nơi trước nhiều, buổi bàn kịch bản đã tổ chức hơn một tuần. Khương Minh Chi làm nữ chính nhất phiên, mỗi ngày điêng cuồng thêm vào các hiểu biết của mình về nhân vật sau đó cùng mọi người phân tích... lý giải các ý kiến của mình, lịch bản đọc nhiều đến nhớ rõ trong đầu, tuy rằng rất mệt, nhưng cô làm việc rất nghiêm túc.
Cộng sự trong đoàn phim mối quan hệ với Khương Minh Chi đều không tồi, chỉ là một trong những nhân vật chính diễn viên gạo cội Chương Đàn cùng cô giao lưu không nhiều lắm, Chương Đàn chính là vai phụ vàng, tay cầm nhiều giải thưởng nam phụ, hơn phân nửa cuộc đời cống hiến cho nghiệp diễn, nên nhiều ít có chút cậy giỏi sinh kiêu, không mấy ưa thích loại nghệ sĩ lưu lượng fans nhiều như Khương Minh Chi, thế hệ đi trước luôn cho rằng danh từ lưu lượng chính là kỹ thuật diễn kém.
Khương Minh Chi tự nhận mình không phải loại diễn viên diễn kém, cô xuất đạo nhiều năm như vậy, người ngoài chỉ tranh cãi về việc cô chỉ biết diễn phim thần tượng, tác phẩm một màu, thời gian lâu như vậy nhưng không ai chửi cô diễn dở.
Kết quả Khương Minh Chi mất lòng tin sau hai ngày khai máy.
“Chìm vào rạng sáng” đầu tư rất lớn, nhiều bối cảnh do đoàn phim tự dựng, nhiều đạo cụ thậm chí mượn từ bộ sưu tập tư nhân, mỗi một ngày quay đều nước chảy tiền tiêu ra ngoài, tổ công tác làm việc rất tỉ mỉ, không ai muốn làm chân sau kéo mọi người.
“Cắt.”
Lúc này, phim trường, Dương Thụ Hoa ngồi sau máy quay cho dừng.
Nguyên nhân lần này vẫn là ở nữ chính Khương Minh Chi.
Dương Thụ Hoa nhìn Khương Minh Chi lại một lần nữa bị cho dừng khuôn mặt bối rối hoảng loạn, dứt khoát nói với cả đoàn: “Mọi người nghỉ ngơi hai mươi phút sau quay tiếp.”
Mọi người sau khi nhận được lệnh nghỉ ngơi hai mươi phút toàn thể đáp “Được”, tất cả đều thả lỏng, chỉ có Khương Minh Chi được Mao Mao phủ áo khoác, đi đến trước mặt Dương Thụ Hoa.
“Thực xin lỗi đạo diễn, em....”
Dương Thụ Hoa dường như đã đoán trước cảnh tượng như vậy, lắc đầu nói: “Không có gì, mới bắt đầu quay, từ từ sẽ ổn.”
Khương Minh Chi nghe đạo diễn nói không có gì, nội tâm ngày càng áy náy hơn.
Cô cuối cùng đã biết khuyết điểm của mình ở đâu. Cô tự cho mình diễn tốt, kỳ thực đóng phim nhiều năm như vậy cô đã hình thành thói quen diễn cho mình, khóc thế nào cười thế nào đều lập khuôn một mẫu, thoạt nhìn thì không rõ, ở phim truyền hình cỏ vẻ thập phần đủ dùng, nhưng khi diễn đều bản năng của chính Khương Minh Chi.
Đây cũng là lý do nhiều đạo diễn lớn tình nguyện khai quật những người mới chưa từng diễn bộ nào cũng không muốn dùng diễn viên lâu năm, người mới chưa từng diễn qua tựa như một khối ngọc thô, đạo diễn có thể tận tình mài giũa thành bộ dáng mình muốn, diễn viên đã diễn nhiều năm đã là ngọc mài thành hình, nếu đã hình thành thói quen diễn, vốn có cơ sở sẽ rất khó để sửa lại.
Dương Thụ Hoa biết rõ điểm yếu của Khương Minh Chi ở đâu.
Bà cầm lấy kịch bản nhìn Khương Minh Chi nói: “Em phải học được cách quên bản thân là ai.”
Khương Minh Chi cúi đầu chấp nhận: “Vâng.”
Dương Thụ Hoa: “Một khi bắt đầu quay em chỉ là Trình Tĩnh Yên, em đừng nghĩ đến đoạn này mình nên cười thế nào diễn ra sao, mà là Trình Tĩnh Yên trong hoàn cảnh đó sẽ cười thế nào.”
“Kịch bản chỉ viết một từ “cười” nên em chỉ diễn cười một cái, nếu đánh giá cái “cười” này nói thật em diễn không tồi, nhưng liên hệ đến hoàn cảnh đâu? Trình Tĩnh Yên lúc này cảm xúc đối với Sơn Bổn rất phức tạp, cô bắt đầu dần chán ghét những việc Sơn Bổn làm với mình, nhưng bởi Sơn Bổn dưỡng dục cô là cha của cô nên cô không thể không nghe theo, trong trạng thái mâu thuẫn như vậy, cô chỉ là cười đơn giản sao?”
Dương Thụ Hoa: “Em nên nghiêm túc ngẫm lại.”
Khương Minh Chi nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, chậm rãi nghiền ngẫm lời đạo diễn nói với cô....
Mọi người ở đoàn phim vẫn nghĩ ngơi, Khương Minh Chi đứng yên, nhắm mắt, tưởng tượng bản thân quên đi chính Khương Minh Chi, quên tất cả những thói quen diễn phim từ trước đó, rằng mình là một người mới, dùng chính góc nhìn của Trình Tĩnh Yên để quan sát vấn đề.
Hai mươi phút nghỉ ngơi qua đi, Khương Minh Chi lại một lần nữa đứng trước máy quay cùng cộng sự đối diễn.
Vừa rồi nụ cười chỉ tiêu chuẩn đơn thuần bắt đầu có cảm xúc khác, đặc biệt khi cha cô Sơn Bổn quay lưng đi, Trình Tĩnh Yên vẫn đang giương cao khóe môi chậm rãi hạ xuống, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa và mệt mõi không dễ phát hiện.
Dương Thụ Hoa theo dõi sau máy quay mỉm cười gật đầu.
Đôi khi so với kỹ thuật diễn quan trọng hơn là ngộ tính, ngộ tính và thiên phú quyết định giới hạn trên cùng của mỗi người, người có linh khí thường chỉ cần một điểm liền nhìn thấu.
Sau đó diễn ra rất suôn sẻ.
Khương Minh Chi sau khi kết thúc công việc ngày hôm nay vẫn còn hồi tưởng về lời nói của Dương Thụ Hoa, đột nhiên cảm giác như mình được thông não.
Cô ngồi trên xe về khách sạn, nhìn kịch bản một lát cảm thấy chóng mặt, vì vậy cô lấy điện thoại ra mở giao diện trò chuyện với Lộ Khiêm.
Trước đây hai người giống nhau tách ra đều không liên hệ, Khương Minh Chi cũng chọn quên mình đã có chồng. Chỉ có lần này, Khương Minh Chi phát hiện quên mình đã có chồng là một chuyện không dễ dàng gì.
Cô đang cân nhắc nên nhắn cho Lộ Khiêm cái gì, thì Lộ Khiêm nhắn cho cô trước.
Hai bức ảnh.
Hai chiếc túi xách cùng một kiểu dáng chỉ khác màu, Lộ Khiêm còn chưa gửi văn tự, Khương Minh Chi đã dựa theo lẽ thường đoán được, bước tiếp theo anh sẽ hỏi cô thích màu nào.
Thương hiệu này là thương hiệu yêu thích nhất của Khương Minh Chi ngoại trừ thương hiệu ES cô làm đại ngôn, Lộ Khiêm gửi đến là mẫu mới nhất của hãng, dòng túi này mới được bày bán ở ba nơi Hồng Kông, Los Angeles và Paris, sang năm mới được bày bán trong nước.
Khương Minh Chi biết Lộ Khiêm muốn hỏi cô muốn cái nào đầu tiên không thể nhịn được cười, sau đó hai giây tiếp theo nhìn hai chiếc túi một trắng một đen bắt đầu ưu sầu.
Chọn cái nào đây?
Màu đen thích hợp để diện trong mùa này, phối với áo khoác màu nâu nhạt của cô khẳng định sẽ rất đẹp, nhưng mà cái màu trắng sữa dễ thương như vậy, năm nay rất thịnh hành màu trắng sữa đó.
A a a cô đều tiếc nuối không muốn bỏ làm sao bây giờ!
Khương Minh Chi không ngừng lật hai bức ảnh qua lại, nội tâm đấu tranh rất nhiều, cuối cùng gian nan chọn cái màu đen.
Trước muốn cái đen, cái trắng chờ xuân hạ năm sau hẵng mua.
Khương Minh Chi năm chữ “em muốn mua màu đen” còn chưa gửi, Lộ Khiêm đã gửi tin tiếp: [Mua hết.]
...................
Thành phố Cảng, cao ốc Hải Vận.
Nhà hàng Otus tọa lạc ở vị trí tốt nhất ở đây, 270 độ vòng cung cửa kính từ trên xuống dưới đem toàn cảnh cảng Victoria về đêm quyến rũ thu vào trong mắt.
Phục vụ khẩn trương dẫn người đàn ông có khuôn mặt quen thuộc vào trong, Trần Trung đi theo phía sau, Lộ Khiêm cúi đầu, điện thoại đều là thông báo, là tin nhắn của Khương Minh Chi.
[a a a a a vì sao anh biết hai cái em đều thích]
[âm thầm cười trộm quan sát.jpg]
[Thư Hoàn không ở đây ngày đầu tiên nhớ anh nhớ anh nhớ anh.jpg]
[Đêm nay trăng tròn người đang làm gì đó có nhớ đến ta.jpg]
[Sắc dụ.jpg]
Lộ Khiêm biết kho biểu tình bao của Khương Minh Chi rất phong phú, hiện tại phát hiện tình hình thực tế tựa hồ so... với trong tưởng tượng của anh còn phong phú hơn. Đặc biệt là cái mùi sữa đầy phần sắc dụ.jpg.
Vừa rồi đi qua trung tâm mua sắm, anh tình cờ nhìn thấy chiếc túi trong tủ kính, bỗng nhiên nhớ tới nhãn hiệu này xuất hiện rất nhiều lần trong tủ đồ của Khương Minh Chi. Anh ban đầu muốn hỏi cô thích cái nào, cuối cùng cảm thấy hai màu đều hợp với cô.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi không ngừng ném biểu tình bao đến đây, khóe miệng khẽ nhếch thành vòng cung nhỏ.
Phục vụ đẩy cửa ra, trong phòng đã có người kiên nhẫn ngồi chờ.
Lộ Khiêm cất điện thoại, thời điểm bước vào anh nhận ra nhiều hơn một người so với dự định ban đầu.
Hà gia và Lộ gia là thế giao, mặc dù từ thời Lộ Khiêm đã không còn lui tới nhiều, nhưng Lộ Hằng Vinh tối nay muốn bàn chuyện với Lộ gia, về việc Hà gia là nhà cung ứng mới của khách sạn ở Bồ Đào Nha, khách sạn này trước đây do Lộ Khiêm quản, nên cũng không tiện từ chối.
Ánh mắt Lộ Khiêm rơi vào người trong phòng mặc bộ váy công sở màu vàng nhạt.
Lão Hà Đổng và Lộ Hằng Vinh đang đứng ngang hàng, lúc này thấy Lộ Khiếm đến ông chủ động nắm tay, đem Hà Ngữ San từ sau kéo ra bên cạnh hai người, mỉm cười giới thiệu: “Đây là con gái Ngữ San của ta, năm nay tốt nghiệp đại học Luân Đôn khoa tài chính, hiện tại con bé là trợ lý bên cạnh ta.”
Trường hợp này, mang thêm con gái là có rắp tâm khác, nhưng mang thêm trợ lý, lại trở thành chuyện bình thường không thể chỉ trích.
Lộ Khiêm nhàn nhạt gật đầu.
Trần Trung đem văn kiện tỉ mỉ lấy từ tập tài liệu ra, món khai vị ngọt đã qua phục vụ bày lên món trứng cá muối nổi tiếng của nhà hàng, được đựng trong dĩa bán nguyệt, lớp đầu tiên là trứng cá tầm muối Siberia lạnh, tầng giữa là tôm hùm ở nhiệt độ thường, tầng chót là thịt cua ấm nóng mới ra lò, ba nguyên liệu, ba nhiệt độ và mùi vị, phối hợp tạo nên mỹ thực được trao ba sao Michelin.
Thật tiếc Hà đổng tối nay không có hứng nói chuyện cũng không muốn ăn, chỉ tạo cơ hội cho trợ lý mà ông ta mang đến: “Ngữ San, kính rượu cho Lộ tiên sinh.”
“Ngữ San, phần này nói về cái gì?”
“Ngữ San, con nghĩ thế nào?”
Ngữ San cũng đã chuẩn bị rất tường tận, học sinh đại học Luân Đôn danh xứng với thực, hơn nữa tính cách của cô không giống các tiểu thư văn tĩnh nhẹ nhàng đồng trang lứa, mỗi cử chỉ rất hoạt bát chân thực, trình bày về vị trí của chuỗi cung ứng với với khách sạn Tân Bồ, sau khi nói xong mỉm cười nhìn nam nhân đối diện, thậm chí như đang chờ mong sự công nhận và tán thưởng của nam nhân.
Lộ Khiêm lười nhác chạm hai đầu ngón tay lên nhau, tựa hồ như đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng ánh mắt lại không ngừng rơi vào đồ ăn đặt trong chiếc dĩa trắng sứ trước mặt.
Hà Ngữ San ánh mắt vẫn dừng trên mặt nam nhân, không tỏ vẻ xấu hổ.
Hiện tại người ngồi trước mắt cô là Lộ Khiêm, hầu hết mọi người ở đây đều gọi anh là Herbert. Trong vòng cuộc sống của cô, từ lúc bắt đầu đi học, cô đã biết Lộ Khiêm cùng học mẫu giáo với cô, biết Lộ Khiêm là con trai Lộ gia cùng với Thư gia, từ khi sinh ra anh đã đứng ở vị trí trung tâm của mọi người.
Vì vậy thời trung học, trong trường xuất hiện Herbert hunters (thợ săn Herbert), mục tiêu giống nhau, bắt lấy con mồi cao ngạo này.
Đáng tiếc nhiều năm trôi qua, hiệu quả của Herbert hunters cực nhỏ, thậm chí không ai đã từng may mắn lại gần con mồi này, nhưng không ngại những người khác nối nghiệp như sóng cuồn cuộn.
Giống như việc bạn mua một tờ vé số hàng đầu, biết rõ xác suất trúng thưởng rất xa vời, nhưng vẫn có nhiều người phát cuồng vì nó, đơn giản một khi có được, bạn sẽ đứng trên đỉnh cao mà trước đây bạn vĩnh viễn không chạm tới.
Hà Ngữ San cười nghĩ, chính mình đại khái đã sớm đứng vào đội ngũ Herbert hunters.
Bất quá cô và các bạn đồng trang lứa không giống nhau, đó là cô phải làm người chiến thắng cuối cùng.
.....................
Cuộc xã giao này kết thúc khi, bóng đêm bao trùm cảng Victoria, những chiếc thuyền đã cập bến.
Lộ Khiêm đi bộ phía trước, Trần Trung đi theo phía sau.
“Lộ tiên sinh.” Hà Ngữ San tiến lên hai bước, âm thanh giày cao gót bị thảm hút đi.
Lộ Khiêm hơi hơi dừng bước, liếc mắt nhìn một cái.
Hà Ngữ San lập tức đi nhanh đến: “Lộ tiên sinh.”
“Hôm nay rất vui khi gặp được anh.” Cô đi đến bên cạnh Lộ Khiêm, cùng Lộ Khiêm sánh bước về phía trước, “Vừa rồi không có cơ hội nói, tôi cũng tốt nghiệp ở trung học La Phụng, nên gọi anh một tiếng học trưởng mới phải.”
Khi xã giao chủ yếu bàn chuyện công việc, hiện tại muốn làm quen, có lẽ nên nói chuyện khác.
“Xe của anh đậu ở dưới lầu, tôi và anh cùng đi xuống.”
Lộ Khiêm nhàn nhạt đảo qua người chủ động theo vào thang máy Hà Ngữ San.
Hà Ngữ San biết bản thân đuổi theo như vậy trong mắt Lộ Khiêm là mục đích gì, anh đối với người như vậy hẳn đã quá quen, vì vậy chủ động mở miệng: “Sang năm tròn một trăm năm của trường, tôi phụ trách lên kế hoạch và tổ chức cho cựu học sinh, anh biết mà cựu sinh viên càng nổi danh càng tốt, vậy nên đến lúc đó tôi muốn mời Lộ tiên sinh cho mọi người thấy mặt được không?”
“Nếu lịch trình của anh trước mắt vẫn chưa có sắp xếp, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên hệ được không?” Hà Ngữ San lấy điện thoại ra.
“Giúp đỡ có thể chứ?” Cô nghiêng nghiêng đầu, lộ vẻ nghịch ngợm của thiếu nữ.
Lộ Khiêm nhìn Hà Ngữ San, không nói gì.
Trần Trung đúng lúc tiến lên, tỏ vẻ Hà tiểu thư có thể liên hệ với anh ta.
Thang máy “đinh” một tiếng đã tới.
Hà Ngữ San lễ phép mỉm cười cùng Trần Trung trao đổi phương thức liên hệ: “Cảm ơn anh.”
Kết quả này nằm trong dự kiến của cô, không ảnh hưởng gì hết.
Cô cũng không sợ nam nhân hiện tại trong lòng đang cười nhạo mình cố ý tiếp cận, dùng phương thức có chút vụng về lập khuôn bạn cùng trường này.
Bởi những lý do đó có được bện tỉ mỉ, người trước mắt cũng có thể dùng một cái liếc mắt xuyên thủng.
Bước đầu tiên cô không cần quá phức tạp, đơn giản đến hồn nhiên là được.
Qúa trình săn con mồi cao cấp thường kéo dài, lúc này, kiên nhẫn và bền lòng chính là nhân tố thành công của một thợ săn.
Hiện tại chỉ là bước đơn giản, thợ săn còn rất nhiều bước phía sau, từng chút từng chút, làm cho con mồi không phát hiện mà đi vào cái bẫy mà cô đã chuẩn bị tốt từ trước. Sau đó cuối cùng làm người xuất sắc.
Hà Ngữ San còn nhớ rõ nhiều năm về trước, khi đó mặt mày anh cũng xa cách như bây giờ, cô không để bụng anh bây giờ hờ hững thế nào, bởi cô nhất định phải nhìn thấy người như vậy rung động vì tình yêu sẽ thế nào, muốn thấy người như vậy... trong mắt vì cô mà nhiễm sắc dục, cao quý như vậy cúi đầu thấp hèn.
Hà Ngữ San mỉm cười nhớ kỹ số điện thoại Trần Trung đưa, thẳng đến khi nam nhân bên cạnh bước ra khỏi thang máy.
“Tôi đã kết hôn.” Cô đột nhiên nghe thấy có ai nói.
“Hả?” Hà Ngữ San đột ngột ngẩng đầu.
Sau đó cô nhìn thấy bên ngoài thang máy, con mồi cao quý kia đứng nơi đó, giữa ánh sáng và bóng tối hơi nghiêng đầu, lạnh giọng lặp lại: “Hà tiểu thư, tôi đã kết hôn.”
Một khắc đó, người vốn dĩ đang cười hồn nhiên cuối cùng ngạc nhiên lui về sau một bước.
Bởi bất luận cô tỉ mỉ ngụy trang thế nào, anh vẫn hiểu rõ cô đang bố trí bẫy rập.
Anh thậm chí khinh thường đi vạch trần, chỉ... chính miệng nói cho cô, chính mình sớm đã là vật trong tay của người khác, dưới váy người đó.
Cho nên không cần uổng phí sức lực.
~Gần 3800 chữ, huhuhu muốn xỉu luôn, mọi người đánh giá đề cử giúp mình nha~