Mười lăm phút sau, Khương Minh Chi nhìn ngăn tủ phía trước đều bị kéo ra, mỗi cái đều đã tìm kiếm.
Đen mặt.
Lộ Khiêm hỏi cô: “Em xác định là để trong tủ?”
Khương Minh Chi nghe giọng nói Lộ Khiêm có phần hoài nghi.
Giống như hoài nghi cô không chuẩn bị cho công cụ người như anh lễ vật gì cả, vừa rồi nói vậy bất quá lấy lòng để anh tạm tha thứ, hiện tại muốn cô thực sự lấy quà ra, liền làm bộ đã quên chỗ để tìm không ra.
Khương Minh Chi cảm thấy phẩm chất tốt đẹp từ nhỏ đến lớn mình gìn giữ chưa từng có nguy cơ như bây giờ, ngồi dậy bổ nhào vào ngăn kéo cô thấy giống nhất: “Em rõ ràng đặt ở đây!”
Ngăn kéo này bình thường để khăn lụa, Khương Minh Chi đem khăn lụa ném ra để tìm: “Em để chỗ này mà.”
Đáng tiếc cô ném hết khăn lụa ra, trong ngăn tủ đã rỗng tuếch, mà bóng dáng kia một chút cũng không thấy.
Khương Minh Chi nhụt chí ngồi quỳ trên mặt đất.
Lộ Khiêm lúc này cũng ngồi trên sàn nhà, Khương Minh Chi vẫn mặc lễ phục màu đen lúc nãy, làn váy dài trải lên sàn, cổ cô thon dài tinh tế, trên mặt biểu tình uể oải không phục, giống thiên nga đen cô đơn trên mặt hồ.
“Em có thể đưa cái khác trước.” Lộ Khiêm đề nghị nói.
Lộ Khiêm đối với tiểu thiên nga đen sức chống cự trước nay không tốt, nói cho cô biết để cô hiện tại đưa cái gì.
Tiểu thiên nga đen sau khi biết được kinh ngạc lại quẫn bách, chậm chạp tìm không ra lễ vật, hiện tại trừ bỏ đồng ý biện pháp của anh không còn cách nào khác, rốt cuộc tối nay đem anh làm công cụ người dùng đến thuận buồm xuôi gió, không bồi thường cái gì cũng không được. Chờ lúc cô sắp đồng ý, liếc thấy khăn lụa bị cô ném rơi lộn xộn, bỗng nhiên nhớ tới cà vạt lần trước.
Hai cái nếu thực sự dùng, hiệu quả đều như nhau.
Tiểu thiên nga đen luống cuống vội đem khăn lụa nhét lại ngăn tủ, giống như sợ anh lát nữa lấy ra làm gì đó.
Lộ Khiêm bắt lấy tay tiểu thiên nga đen nhẹ nhàng hôn lên, nói với cô sẽ không.
Vậy thì được. Tiểu thiên nga đen lúc này mới thả lỏng, ngoan ngoãn tỏ vẻ cần ta cứ tới lấy.
Đáng tiếc cô vui sớm.
Lần trước cái gì cũng không thấy, cảm giác bất lực lo sợ trong bóng tối khiến cô sợ hãi, lần này ngược lại cái gì cũng có thể thấy, nhìn xuống liền thấy, cô gắt gao nhắm mắt lại, sau đó nam nhân lại cắn vào dái tai nhạy cảm của cô, dụ cô mở mắt nhìn mặt gương phía trước.
Anh vừa làm cô vừa ghé vào tai nhỏ giọng hỏi, có thích không.
Dù thích hay không, anh chờ cô mở mắt, sau đó thong thả biểu thị cho cô xem.
Tiểu thiên nga đen mỗi một chi tiếc đều xem đến rõ ràng, lớn như vậy lần đầu tiên nhìn thấy bản thân, khóe mắt ướt ác dĩm lệ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, câu hỏi thích không cũng không nói nên lời, ở điểm sau chân mềm nhũn không duy trì được nữa, đem hết sức nặng của mình giao cho người xấu dỗ dành cô xem.
...............
Khương Minh Chi ngày hôm sau chuẩn bị tâm lý một hồi mới tiến vào phòng để quần áo, không dám liếc vào trong gương một cái, tìm quần áo tùy tiện kéo ngăn tủ ra, nhìn thấy đầu tiên chiếc nautilus mà cô muốn tặng an an tĩnh tĩnh mà nằm bên trong.
“...”
Đây có phải duyên phận trong truyền thuyết, tìm thì trốn không tìm thì thấy?
Lộ Khiêm cũng đi vào phòng để quần áo, theo tầm mắt phát ngốc của Khương Minh Chi nhìn qua, thấy.... lễ vật cho anh nằm an an tĩnh tĩnh trong ngăn kéo.
Lộ Khiêm đứng sau Khương Minh Chi: “Đã thấy, cảm ơn.... bà Lộ.”
Anh lần đầu dùng “bà Lộ” để gọi cô.
Nhân sinh Khương Minh Chi sụp đổ, giống như ông trời mỗi ngày đều thích xem cô bị đại tư bản ăn sạch, nhớ đến tối qua mình bị đủ loại đối đãi trong không gian này, nghe Lộ Khiêm gọi cô là bà Lộ, cảm thấy vị trí bà Lộ này không phải người bình thường có thể đảm nhiệm được.
Tối hôm qua làm thế nào cũng tìm không ra, sáng sớm hôm nay đồ vật liền xuất hiện, này gọi là cái gì, cô có thể gọi là quân lính mất vợ, đã tặng lễ vật còn hiến thân.
Khương Minh Chi đột nhiên có ảo giác rằng chính mình bị đại tư bản hung hăng làm miễn phí.
Nghĩ thế nào mình cũng là người chịu thiệt.
Tự giác chịu thiệt Khương Minh Chi cầm lấy chiếc hộp, ném cho nam nhân phía sau: “Cho anh.”
Cô đưa xong lễ vật liền buồn rầu rời đi, vừa mới ngủ dậy, tư thế đi đứng thậm chí không được tự nhiên.
Lộ Khiêm mở hộp ra, một chiếc đồng hồ nautilus với mặt số xanh lam cùng dây đeo kim loại màu xám bạc, ở trong không khí phản chiếu kết cấu độc đáo.
Anh nhớ rõ Khương Minh Chi hình như cũng có một chiếc cùng loại, của nữ.
Lộ Khiêm khép hộp lại, trước mắt là hình ảnh tối qua Khương Minh Chi mặc chiếc váy đen kia, từng cái giơ tay nhấc chân toát lên vẻ ưu nhã đầy sức sống. Chiếc váy thiên nga đen hỗn độn treo trên người cô, hai chân thon dài mảnh khảnh dưới làn váy xiết chặt lấy eo anh, vẻ mặt e thẹn, cuối cùng nhỏ giọng nói với anh rằng thích.
.............
Hàn Cần sáng sớm hôm nay đã ở trong nhóm oanh tạc tin tức Khương Minh Chi:
[Tối hôm qua ở sinh nhật tổng tài Quân Cảng em cùng đại tư bản đều đi?]
[Sau đó đại tư bản còn cùng em khiêu vũ một điệu!!!]
Mao Mao: [Oa~~nga~~]
[Vợ~ chồng ~ trẻ ~ cùng ~ khiêu ~ vũ ~ lãng ~ mạn ~ quá ~ nha]
Khương Minh Chi: [........]
Trường hợp tối qua công khai, ở đó nhiều người như vậy, nhị công tử Lộ gia nổi tiếng mới đến Bắc Kinh không những không từ chối Khương Minh Chi còn cùng cô khiêu vũ một đoạn, tin tức truyền ra cũng không có gì ngạc nhiên.
Tuy nhiên Khương Minh Chi đối với điều này cũng thực bình tĩnh.
Truyền ra thì truyền ra, chỉ là khiêu vũ một điệu, cùng lắm thì người khiêu vũ cùng cô hơi đặc biệt, tiệc tối qua ai cũng có thể khiêu vũ cùng nhau, bọn họ cũng không nhảy xong liền ôm hôn trước mặt mọi người tuyên bố chúng tôi là vợ chồng.
Vì vậy Khương Minh Chi lên Weibo tìm kiếm thử có tài khoản marketing nào tung tin nóng không, kết quả thật ngoài ý muốn, trống rỗng không tìm thấy thứ gì.
Cô cho rằng tin tức cả đêm qua khẳng định sẽ lên men, vậy mà thực tế giống như đột ngột im bặc.
Khương Minh Chi gửi tin nhắn co Hàn Cần: [Cần tỷ chị xử lý bên truyền thông giùm em hả?]
Hàn Cần: [Truyền thông cái gì?]
Khương Minh Chi: [Em không phải ở tiệc sinh nhật cùng Lộ Khiêm khiêu vũ sao, nhiều người nhìn như vậy, vì sao trên mạng hiện giờ một chút tin tức cũng không thấy.]
[một bài viết ẩn danh lộ tin nóng cũng không có.]
Mao Mao: [Đúng đó đúng đó]
[Nhảy đã xong còn chưa truyền ra tin nóng? Khinh thường ai vậy?]
Hàn Cần: [À là vầy, mọi người sau đó đều nói em tối đó nhân phẩm bùng nổ gặp vận may cứt chó vừa vặn đυ.ng tới Lộ Khiêm tâm tình tốt, cho nên mới có điệu nhảy gây ngạc nhiên vô tiền khoán hậu.]
[Rốt cuộc giữa đại tư bản đột nhiên nhìn nhầm coi trọng em và em chỉ đơn thuần gặp phải vận may lớn, đa số mọi người sẽ nguyện ý tin tưởng vế sau.]
Khương Minh Chi: [......]
Khinh thường ai vậy.
Khương Minh Chi lại dành chút thời gian đến phòng làm việc.
Vẫn là vì chuyện vai diễn, phía trước là hai kịch bản chắp vá mà Khương Minh Chi thấy được nhất trong đám chú lùn,...Bên phía đoàn phim bên đó đều tỏ vẻ sẽ đợi Khương Minh Chi, khi nào Khương Minh Chi quyết định bọn họ sẽ khởi quay, thù lao đóng phim đều trả rất cao.
Chẳng qua mấy ngày nay Khương Minh Chi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là để Hàn Cần nói xin lỗi với hai đoàn phim kia.
Khương Minh Chi đẩy hai bộ không muốn diễn, đầy bối rối nằm trên sô pha phòng làm việc: “Nếu là mấy năm trước, vì kiếm tiền em sẽ quay, hiện tại không có cái động lực đó.”
Cô không phải người tham lam, mấy năm nay đã kiếm đủ nhiều, có đôi khi cô thấy phát hoảng với mức giá mà bên đoàn phim đưa ra, kiếm được nhiều như vậy cô xứng sao, hiện tại so với việc kiếm tiền, càng muốn tìm thứ khác để theo đuổi.
Cô đóng phim đã mấy năm, kết quả ông nội bác cả thậm chí Khương Minh Sùng đều chưa từng coi qua tác phẩm nào của cô, một là bọn họ không có hứng thú tới tình yêu thời cổ đại, hai là dù có hứng thú, Khương Minh Chi cũng ngại cho bọn họ xem phim mình làm quận chúa được nam chính ôm xoay vòng vòng trong mưa hoa.
Mặc dù ông nội nể tình khen vài câu không tồi khi thấy nó, nói chi chi chúng ta rất đẹp.
Hàn Cần vừa mới nhận được cuộc điện thoại, trở về nhìn Khương Minh Chi bối rối nằm trên sô pha.
“Có một tin tốt và một tin xấu em muốn nghe cái nào trước?”
Hàn Cần đá đá giày Khương Minh Chi, hỏi.
Khương Minh Chi: “Tin tốt?”
Hàn Cần: “Dương Thụ Hoa hôm trước bí mật tới Bắc Kinh.”
Khương Minh Chi nghe thấy cái tên “Dương Thụ Hoa”, đôi mắt sáng lên ngồi dậy: “Thật ư?”
Hàn Cần: “Chị còn chưa nói cho em tin xấu đâu.”
“Tin xấu chính là”, Hàn Cần giơ tay, “hiện tại các nữ diễn viên tại Bắc Kinh đều giống em biết tin này.”
Nếu nói Khâu Bính Đức là đạo diễn hoạt động vì tham vọng, thì Dương Thụ Hoa giống như ẩn sỉ hoạt động độc lập, hiếm khi lộ diện nhưng mỗi lần lộ diện, không phải ở thảm đỏ liên hoan phim tam đại thì chính là trên đài lãnh thưởng tam kim.
Khương Minh Chi hồi còn học ở Học viện điện ảnh rất thích xem phim của Dương Thụ Hoa, có bộ phim nghệ thuật thậm chí xem đi xem lại đến mười lần.
Dương Thụ Hoa lần này bí mật đến Bắc Kinh, nghe nói vì tuyển diễn viên cho bộ phim mới. Mặc dù bộ điện ảnh này đến bây giờ một chút tiếng gió cũng không thấy, thậm chí tên cũng trong trạng thái bảo mật, nhưng không ngại các nữ diễn viên ở Bắc Kinh nghe tin lập tức hành động.
Hàn Cần: “Kỳ thực tin này tốt hay xấu đối với chúng ta mà nói cũng chưa chắc gì dùng được.”
“Chỉ là dù sao đã biết, liền dứt khoát cho em biết một chút.”
Khương Minh Chi nghe xong cúi đầu xuống.
Hàn Cần nói không sai, bởi phim của Dương Thụ Hoa chưa bao giờ thích dùng lưu lượng. Vì một số nguyên nhân, lưu lượng trong ngành thậm chí đôi khi thành danh từ chất lượng thấp, mà Dương Thụ Hoa thích dùng diễn viên khiêm tốn có khuynh hướng cảm xúc, rất nhiều diễn viên khi trước vẫn luôn không có tiếng tăm gì ở trong phim toả sáng rực rỡ, làm cho mọi người biết thì ra còn có diễn viên có kỹ thuật diễn tốt lại vô danh như vậy.
Mà Khương Minh Chi làm lưu lượng trong lưu lượng, định mệnh sắp đặt dường như cùng Dương Thụ Hoa vô duyên.
Hàn Cần thấy Khương Minh Chi suy sút, vỗ vỗ vai cô: “Lát nữa chị sẽ gửi hồ sơ diễn viên của em qua đó, mặc kệ thế nào chúng ta phải thử một chút, ít nhất cũng có cơ hội thử vai.”
Trong nghề cơ bản mỗi diễn viên đều có cho mình hồ sơ lý lịch, bên trong giống nhau bao gồm chiều cao, cân nặng, tuổi,... sau đó là các loại ảnh chụp phong cách cổ trang, hiện đại, dân quốc, cũng như các ảnh chụp từ các bộ phim trước đó, mỗi khi tuyển vai sẽ gửi cho phía đạo diễn để tham khảo lựa chọn.
Chỉ là vị trí hiện tại của Khương Minh Chi, hồ sơ diễn viên đã... ít khi đυ.ng tới, đôi khi mặt dù xuất hiện thoáng qua hoặc như hai bộ phim bị cô từ chối kia, bên phía đoàn phim xác định chỉ cần là cô liền được.
Khương Minh Chi gật đầu: “Ừ.”
Trên đường về nhà, Khương Minh Chi dùng nick phụ đi dạo siêu thoại của mình.
Fans vẫn đủ loại ám chỉ thúc giục cô tiến tổ, so với cô còn lo cho sự nghiệp của cô hơn, đã nghỉ ngơi tốt được vài tháng, hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy, lại tiếp tục nghỉ ngơi không chừng ngày nào đó bị người mới đoạt bát cơm.
Huống hồ phía sau còn có một cái kẹo mạch nha ném không được dã tâm bừng bừng cao ngất Phí Âm.
Scandal của Phí Âm cùng Tô Ngạn gần đây đang rộ lên, cô lại không cùng nam nhân nào có scandal, mẹ đẻ ra đứa con lại solo ngốc nghếch độc thân không làm nên sự nghiệp gì.
Khương Minh Chi nhìn một tràng dài fans gán ghép cho mình “mẹ đẻ ra đứa con lại solo ngốc nghếch độc thân không làm nên sự nghiệp gì”, không phục bĩu bĩu môi.
Trong mắt fans cô như quả phụ vậy sao.
Bất quá thực tế cũng đúng, trước khi Lộ Khiêm tới Bắc Kinh, cô rõ ràng là quả phụ.
Khương Minh Chi năm trước đã ghi một cuộc phỏng vấn độc quyền làm nhân vật tuần san, chủ yếu là quay lại một ngày không làm việc của nữ minh tinh, cuối cùng khi phát video phỏng vấn đã leo lên hot search ba ngày, lý do là Khương Minh Chi làm quả phụ đến mức cười chua xót.
Vì vòi nước bị hỏng cô vén tay áo tự mình sửa, ngay cả khi vặn bốn con ốc cô cũng không nghĩ tới nhờ ai tới làm giúp, tuyệt đối không biết có bạn trai là cảm giác thế nào.
Tiện đà chứng minh rằng bê bối năm đó bị chụp cùng người đàn ông bí ẩn về khách sạn, đích xác cùng lời thanh minh giống nhau, là anh họ của cô.
Đến hôm nay cô rốt cuộc không còn là quả phụ, nghĩ đến đại tư bản hung hăng làm cô.
Cơ hội cô đã cho, lại không có chút tai tiếng nào truyền ra ngoài, vậy thì đừng trách cô.
Bọn tư bản không xứng cùng bổn tiên nữ truyền ra tai tiếng.
Khương Minh Chi về đến nhà, phát hiện Trần Trung đứng dưới lầu chờ, phía sau là chiếc xe đầy vệ sĩ.
“Trợ lý Trần?” Khương Minh Chi hỏi, chẳng lẽ Trần Trung đang đợi cô?
Trần Trung nhìn thấy Khương Minh Chi, cười mỉm chào hỏi.
Đúng thật là đang đợi cô.
Khương Minh Chi đưa Trần Trung lên lầu.
Trần Trung đi vào phòng, mang bao tay lên, từ phía sau giống như ảo thuật lấy ra một chiếc hộp.
“Đây là Lộ tổng bảo tôi chuyển cho ngài, phu nhân.”
Trần Trung cười hòa nhã, chậm rãi đem chiếc hộp nhung đặt lên bàn, sau đó đưa tay mời người phía trước, thỉnh Khương Minh Chi thưởng thức.
“Đưa cho tôi?” Khương Minh Chi nghi hoặc nhìn vào trong hộp, ngây ngẩn cả người.
Là kim cương màu đen.
Được làm thành một con tiểu thiên nga đen.
(Truyện bị nhiều web khác ăn cắp quá nên chương sau mình sẽ set pass, không hiểu sao bên sstruyen ăn cắp mà còn để nguồn là wordpress nữa ~(>-