Cuộc Hôn Nhân Giấu Mặt Hàng Đầu Bị Lộ Tẩy

Chương 12.1: Chồng tôi là Lộ Khiêm

Khương Minh Chi nguyên lai không nghĩ tới đôi khi trong đầu nghĩ đến ai, người kia liền xuất hiện trước mặt bạn.

Gương mặt quen thuộc trước mặt cô, cũng chính vừa rồi trong tưởng tượng là anh trai ác ma đem cô ép đi liên hôn, còn là người chồng độc ác tàn nhẫn khi ly hôn.

Không biết có phải mạch não của mình ngắn lại sau khi uống rượu không, Khương Minh Chi mông lung nhìn Lộ Khiêm, vừa muốn kêu anh trai vừa muốn kêu chồng, kết quả đứng ở cửa kêu một tiếng: “Chồng anh trai.”

Lộ Khiêm trên mặt xuất hiện một tia nghi hoặc.

?

Mùi hương tinh khiết thơm mùi rượu vang bay đến.

Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi kêu “Chồng anh trai” gương mặt ngây thơ còn vương nước mắt, lập tức hiểu ra cô đã uống rượu.

Lộ Khiêm vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, đang chuẩn bị hỏi Khương Minh Chi không có chuyện gì đem chính mình uống thành dạng này làm cái gì, trước người đột nhiên nặng xuống.

Khương Minh Chi như bạch tuộc treo lên người anh.

Lộ Khiêm không thể không ôm eo cô đề phòng cô rớt xuống đất, nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ đã ửng đỏ của Khương Minh Chi: “Uống bao nhiêu rồi?”

Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm” hắc hắc” cười hai tiếng, chờ anh chuẩn bị hỏi lại, Khương Minh Chi vươn tay ôm cổ Lộ Khiêm, một tay khác vỗ vỗ ngực anh.

Mặc dù vừa rồi khổ sở đến rơi nước mắt, nhưng khi nhìn thấy đại vai ác trong mắt mọi người, Khương Minh Chi như cũ không đẩy anh ra, mà còn hào khí mười phần nhìn về không khí phía trước giới thiệu: “Nhìn thấy không, đây là chồng của tôi!”

“Tô Ngạn anh ta đã là gì, Phí Âm đã là gì, anti fan lại là cái gì, một đám rác rưởi, tôi, Khương Minh Chi, tôi là đỉnh lưu, tôi lớn lên đẹp, Weibo của tôi có 90 triệu fans, chồng tôi là Lộ Khiêm, chồng tôi so với tôi còn đỉnh hơn, tốt nghiệp Stanford vừa đẹp trai lại có tiền!”

Lộ Khiêm ôm lấy eo Khương Minh Chi, lẳng lặng nghe cô giới thiệu.

Khương Minh Chi tiếp theo nói thỏa thích: “Chồng của tôi ở loại chuyện này rất lợi hại, lần đầu tiên gặp mặt liền làm tôi ba ngày!”

Lộ Khiêm: “….”

“Đi tắm đi.” Anh cuối cùng nghe không nổi nữa, chặn ngang bế Khương Minh Chi lên, đi tới phòng tắm.

“A!” Khương Minh Chi bị bế lên hét một tiếng.

Tới phòng tắm, người vừa rồi vẫn còn sung sức cái miệng nhỏ oang oang bỗng dung an tĩnh lại.

Lộ Khiêm để Khương Minh Chi ngồi trên kệ rửa mặt, đột nhiên phát hiện cô thế nhưng lại khóc ô ô.

Khương Minh Chi ngồi trên bệ rửa mặt, ngẩng đầu, thút tha thút thít nức nở hỏi: “Chồng anh trai, anh là người xấu, rõ ràng đã có tiền, về sau cũng sẽ vì tiền mà ép em gả cho người em không quen biết sao?”

Lộ Khiêm đột nhiên sững sờ.

Khương Minh Chi vừa thấy càng thương tâm: “Em gả cho anh, anh đã là chồng của em rồi, anh cũng đã thượng em, anh bỏ được sao ô ô ô ô.”

Cuối cùng, cô nghe thấy âm thanh người đàn ông chậm rãi trả lời cô: “Không bỏ được.”

….

Khương Minh Chi tắm xong là một đống hỗn độn.

Lúc đầu thì không sao, lúc sau dần thay đổi không khí, cô mơ mơ màng màng còn sặc hai ngụm nước, có hơi chút tỉnh táo, phát hiện chính mình đã làm gì sợ tới mức không nhẹ, sau đó nhìn khuôn mặt Lộ Khiêm, lúc này mới buông lỏng tâm tình.

Ngày hôm sau, Hàn Cần đứng trước cửa phòng gõ cửa nhắc cô rời giường chuẩn bị đi ghi hình.

Đang lúc cô gõ đến tiếng thứ sáu, cửa mở.

“Khương…” Hàn Cần nhìn người mở cửa, lời nói nghẹn lại ở họng, ngây người.

Cô biết Khương Minh Chi cùng Lộ Khiêm kết hôn, nhưng mấy năm nay chỉ khi nhìn vào phòng để quần áo ở Tử Duyệt Tinh Hà cô mới cảm nhận được sự tồn tại của đại lão kia, cho nên hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lộ Khiêm, lần đầu lộ diện, trước chỉ xuất hiện dưới ngòi bút của báo chí Hồng Kông, đủ loại tin tức đồn đãi thần thần bí bí nhuộm đẫm Lộ Khiêm.

Mặc dù người trước mặt chỉ mặc một bộ đồ ngủ, cái loại khí tràng mà gia tộc mấy đời dùng tiền tài cùng địa vị dưỡng ra, cũng không thể che lấp nó phát ra mạnh mẽ.

Lộ Khiêm đoán đây là người đại diện của Khương Minh Chi: “Tôi sẽ gọi cô ấy dậy.”

Tiễn Hàn Cần lúc này đang trong tình trạng ngẩn người, Lộ Khiêm một lần nữa đem cửa đóng lại.