Cuộc Hôn Nhân Giấu Mặt Hàng Đầu Bị Lộ Tẩy

Chương 11.2: Loạng choạng

Trong xe bảo mẫu, Khương Minh Chi cầm lấy đống thư và bưu thϊếp, đọc từng cái một.

Vừa xem vừa cười mỉm.

Từ khi ra mắt đến giờ Khương Minh Chi không nhận bất kỳ món quà nào từ người hâm mộ, chỉ nhận thư và thiệp chúc mừng, cô bình thường cũng thích xem tin nhắn fans gửi cho cô, viết thích cô như thế nào, vì sao lại thích cô, trước kia thậm chí còn ghét cô, nhưng dần về sau hiểu rõ thì biết cô không phải người như vậy, vì thích cô mà cảm thấy cuộc sống tràn trề năng lượng và vui vẻ, hy vọng về sau có thể cùng cô nỗ lực đi lên.

Khương Minh Chi nhìn thấy fan viết bởi vì thích cô mà cảm thấy cuộc sống tràn ngập vui vẻ và năng lượng khiến cô cảm động nhất, đối với cô đây chính là ý nghĩa và giá trị mà thần tượng mang lại, ý nghĩa của fans và thần tượng đều từ hai phía, cô vì fans mang đến sự vui vẻ và năng lượng, fans cũng đem đến cho cô dũng khí và cảm động.

Khương Minh Chi đem thư và thiệp chúc mừng cho Mao Mao cất.

Xe bảo mẫu dừng trước cửa khách sạn.

Đài truyền hình giống nhau đều sắp xếp cho các nghệ sĩ tham gia chương trình trong một khách sạn, nhưng Khương Minh Chi mỗi năm phải dành chút thời gian tới thành phố S để tham gia hoạt động và chạy thông cáo, cho nên cô dứt khoát thuê một căn phòng gác xếp lâu dài ở khách sạn năm sao cách đài truyền hình không xa, trong phòng chứa không ít đồ của cô, giống một căn nhà ở thành phố S, mỗi lần tới thành phố S có thể không cần mang theo hành lý trực tiếp vào ở.

Lần này thời gian tương đối kín, ngày mai ghi hình, chiều nay phải tới đài truyền hình diễn tập.

Hầu hết các chương trình tạp kỹ trên thị trường mà khan giả xem hiện này đều có kịch bản và phải diễn tập trước, bất quá chương trình trong nhà giống loại này diễn tập tương đối đơn giản, không thực sự chơi trò chơi, chỉ cần coi trước các đoạn cắt cảnh và làm quen với quá trình thu âm là ổn rồi.

Khương Minh Chi cùng các mc cố định của chương trình đều có quen biết qua, diễn tập gần một tiếng thì kết thúc, nhưng vì chương trình thường ghi hai tập cùng một lúc nên các mc cố định phải ở lại để ghi tập tiếp theo, Khương Minh Chi đi trước.

Khương Minh Chi sau khi kết thúc buổi tập sau sân khấu vẫy tay với các mc: “Em đi trước đây.”

“Hẹn mai gặp.”

Khương Minh Chi tâm tình tốt đi dạo quanh đài truyền hình, đang nghĩ ngợi đêm nay mình có thể phóng túng đi ăn vài món đặc biệt, nhìn thấy hai em gái có mang thẻ nhân viên khi thấy cô, liền ghé lại thì thầm vài câu.

Tiếp theo đi qua hai nhân viên công tác, cũng là một bên quan sát cô một bên thì thầm với nhau gì đó.

Khương Minh Chi khẽ nhíu mày.

Nhân viên công tác ở đài truyền hình đương nhiên không có khả năng vì thấy minh tinh quá mức kích động nên mới có phản ứng thế này.

Khương Minh Chi trong thời gian đợi thang máy hỏi Mao Mao: “Có chuyện gì vậy?”

Mao Mao vừa rồi chờ Khương Minh Chi diễn tập vẫn luôn ngồi dưới sân khấu cùng người khác nói chuyện phiếm, chờ lúc này Khương Minh Chi hỏi, mới không nhịn được nói: “Minh Chi tỷ, hôm nay…. Tô Ngạn cũng ở chỗ này.”

“Bất quá anh ta tham gia chương trình khác, nên không chạm mặt với chị.” Mao Mao vội vàng bổ sung.

Khương Minh Chi nghe cái tên “Tô Ngạn”, bầu không khí như bị đè nén.

Chẳng trách nhân viên xì xào với tâm lý muốn ăn dưa khi nhìn thấy cô.

“Phải không?” Cô khẽ cười một tiếng, nhìn người chính diện đi tới.

Sau khi đôi tình lữ quốc dân đường ai nấy đi, Khương Minh Chi cùng Tô Ngạn cơ bản vẫn giữ trạng thái một rừng không thể có hai hổ.

Có hoạt động của Tô Ngạn không có cô, có hoạt động của cô không có Tô Ngạn.

Tuy rằng hiện tại Tô Ngạn ở trước mặt cô xưng một tiếng “hổ” thật sự có chút châm chọc, nhưng rốt cuộc cũng từng có phim đại bạo, cũng có sự phổ biến quốc dân, lúc trước khi cùng anh ta đối diễn, Khương Minh Chi ngược lại còn là hậu bối.

Mao Mao nhìn phía chính diện Tô Ngạn đang đi về phía các cô trợn to mắt.

Lúc này đang trong thời gian làm việc, hành lang đài truyền hình tương đối vắng vẻ.

Oan gia ngõ hẹp.

Tô Ngạn đi đến trước thang máy, nhìn Khương Minh Chi vẫn đang chờ, cười cười: “Đã lâu không gặp, Minh Chi”

“Đinh” một tiếng, thang máy đã tới.

Khương Minh Chi bước vào trước, nhìn Tô Ngạn theo vào sau, trên mặt không chút biểu tình: “Đã lâu không gặp, Tô lão sư.”

Tô Ngạn: “Hôm nay cũng đến đây ghi hình sao?”

Khương Minh Chi: “Đúng vậy, dù sao đạo diễn cũng tự mình gọi điện mời, không ghi một tập thì không thích hợp lắm.”

Tô Ngạn không biết có phải cảm thán hay không, vẫn cười nhẹ như cũ: “Phải để đạo diễn tự mình mời a.”

“Cùng trước kia không giống lắm.”

Khương Minh Chi nhìn gương thang máy cùng Tô Ngạn đối diện: “Thế nào, Tô lão sư chẳng lẽ vẫn như trước đối với tôi quyến luyến không quên sao?”

Tô Ngạn trên mặt tươi cười lúc này mới có chút cứng lại.

Lúc trước “hoa duyên” đại bạo, mỗi lần sự kiện offline, hai người cùng chơi gameshow, Khương Minh Chi đều rất phối hợp.