Khương Minh Chi nhìn giao diện trò chuyện nhạt nhẽo của mình và Lộ Khiêm, hít vào một hơi đau lòng nghĩ.
Từ khi Lộ Khiêm đến Bắc Kinh đến bây giờ hai người bọn họ sinh hoạt vợ chồng nhiều như vậy rồi, mượn một chút đồ thì có làm sao.
Hơn nữa, đây không được gọi là vay mượn, đây gọi là chủ nghĩa xã hội nhổ lông cừu* của chủ nghĩa tư bản.
*Nhổ lông cừu: nguyên bản là 薅羊毛 mình dịch từ convert nên không chắc đúng không, theo cách hiểu của mình thì đó chỉ hành động người dùng thu lợi nhuận từ các chương trình ưu đãi của các ngân hàng hoặc các nhà buôn bán, chẳng hạn như ở Việt Nam mình hay có các app có các mã giảm giá để thu hút khách hàng á, người dùng hưởng lợi từ các mã giảm giá đó thì được gọi là nhổ lông cừu.
Khương Minh Chi nghĩ đến đây tâm tình nhẹ đi không ít, soạn tin nhắn: [Đêm nay khi nào anh về?]
....
Ở An hội sở.
Thời điểm Khương Minh Chi gửi WeChat đến Lộ Khiêm đã ở đây, chẳng qua anh không để âm thông báo.
Thông cáo về tân trụ sở của Lộ thị ở Bắc Kinh được ban hành, Lộ gia nhị công tử Lộ Khiêm từ nay sẽ thường trú ở Bắc Kinh, tin tức Lộ Khiêm đến Bắc Kinh đã được lan truyền nhanh chóng từ nhiều ngày trước.
Nghe Lộ Khiêm đã đến Bắc Kinh, không biết có bao nhiêu người ngo ngoe rục rịch.
Chỉ là vị công tử Hồng Kông này so với người anh cả nhỏ hơn mười tuổi, nhưng từ tin tức Cảng thành biết được, giữa hai người Lộ Khiêm ngược lại càng khó đối phó hơn.
Bởi vị dù nhiều người ngo ngoe như vậy nhưng không ai dám ra tay trước, mãi cho đến hôm nay mới có người chủ động đi trước một bước, đem vị nhị công tử này mời đến An hội sở.
Hội sở bên ngoài trông có vẻ đơn giản, nhưng kiến trúc bên trong còn có cây cầu nhỏ bắt ngang qua dòng nước, không khác so với động ngoài trời.
Trong phòng cũng nghe tiếng nước chảy róc rách. Trần Trung trước đây làm trợ lý đi theo Lộ Hằng Vinh, vừa bước vào đã biết kiến trúc sư đã nghiên cứu nơi này rất tỉ mỉ, Bắc Kinh trước nay vẫn luôn thiếu nước nhưng nơi đây vậy mà dẫn được nước chạy ngang.
Tần Thiệu Khải đêm nay rốt cuộc đã hẹn được Lộ Khiêm, mảnh đất ở vùng ngoại ô phía nam kia vẫn luôn được khai phá, thành thị được mở rộng giá miếng đất đó không biết tăng bao nhiêu lần, không biết bao người nóng lòng nhìn chằm chằm nó.
Miếng đất đó vẫn luôn nằm chặt trong tay Lộ thị.
Tần gia mấy năm nay ở Bắc Kinh cũng coi như có tiếng nói, lần này ra tay đầu tiên, mà hiện tại đối mặt với Lộ Khiêm, Tần Thiệu Khải vẫn biểu hiện không kiêu ngạo, không siểm nịnh, luôn giữ thái độ nói cười, đôi mắt lại quan sát kĩ lưỡng phản ứng của Lộ Khiêm.
Chỉ là vị công tử Lộ gia này so với lời đồn càng lãnh đạm hơn, dù đưa ra điều kiện gì nữa vẫn không nhìn ra được cảm xúc đối phương.
Đây là lần đầu tiên Tần Thiệu Khải cảm nhận được sự áp đảo.
Phí Âm ngồi kế bên Tần Thiệu Khải.
Cô đã đi theo bồi Tần Thiệu Khải trong rất nhiều lần xã giao, nhưng trời biết khi biết người xã giao lần này là Lộ Khiêm, cô vui sướиɠ biết dường nào.
Hơn nữa không biết phải cô ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy từ lúc tiến vào đến giờ, ánh mắt Lộ Khiêm thi thoảng cứ dừng trên người mình.
Phí Âm đột nhiên khẩn trương.
Đang lúc Tần Thiệu Khải nôn nóng đàm phán, dĩ nhiên cũng nhận ra ánh mắt Lộ Khiêm ngẫu nhiên sẽ rơi xuống người Phí Âm.
Anh cảm thấy khá lạ, mọi người đều biết Lộ Khiêm bên người không tiếp xúc với người khác giới nào, cho nên hôm nay cũng không kêu nữ nhân tới đây, xem ra hiện tại lời đồn không phải sự thật, nếu không anh ta cũng không chú ý Phí Âm bên cạnh mình.
Tần Thiệu Khải phảng phất tìm được chìa khóa, mỉm cười phân phó: “Tiểu Âm, đến rót cho Lộ tổng chén nước.”
“Vâng.” Phí Âm cười khanh khách liền định rót nước, chỉ là cô vừa đứng dậy, Lộ Khiêm nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng : “Không cần.”
Từ chối đến đột ngột, Phí Âm tay cứng lại trong không trung, cuối cùng chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.
Ánh mắt Lộ Khiêm rời khỏi mặt Phí Âm, nhớ tới đêm đó Khương Minh Chi cho anh coi bức ảnh.
Cô ấu trĩ hỏi mình cùng nữ nhân trên ảnh ai đẹp hơn.
Chính là cùng một người, lông mày và ánh mắt có vài phần tương tự, nhưng so với Khương Minh Chi lại cách xa ngàn dặm.
Khương Minh Chi còn nói đã xảy ra chuyện không mấy vui vẻ.
Lộ Khiêm sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Trần Trung biết rất rõ mỗi phản ứng nhỏ của Lộ Khiêm, trận đàm phán đêm nay nhất định không thành rồi.
Nếu vừa rồi cảm xúc Lộ Khiêm không đoán chính xác được, như vậy hiện giờ quá rõ ràng, Lộ Khiêm hiện tại thái độ rất không tốt.
Tần Thiệu Khải nới lỏng nơ bắt đầu để lộ sự nóng nảy, vừa lúc phục vụ đem tráng miện tới, vì dể không khí sinh động đơn giản chuyển hướng đến việc nhà.
“Lộ tổng mới đến Bắc Kinh đã quen chưa, bên này không khí khô hanh, không thể so với khi anh ở Hồng Kông, máy tạo độ ẩm lọc không khí phải chuẩn bị cẩn thận.”
Vừa rồi Phí Âm vẫn không xen vào được câu nào, lúc này có thể nói vài câu: “Đúng vậy, nửa năm trước tôi có đến Hồng Kông một lần, không khí thật tốt, cảnh quang cũng đẹp nữa.”
“Tôi cùng đoàn quay đi chụp ảnh ở Hồng Kông, nhϊếp ảnh gia Hàn Quốc đều nói họ đi nhiều thành phố ở Trung Quốc như vậy, chỉ có Hồng Kông đáng sống nhất.”
“Lộ tổng ngài nói có phải không?”
Phí Âm nở nụ cười duyên dò hỏi, Tần Thiệu Khải ngồi bên không vui mở miệng: “Nói bừa đâu không.”
“Lộ tổng là người Hồng Kông, Hồng Kông chính là Hồng Kông, cái gì kêu Trung Quốc nhiều thành phố như vậy? Hai địa phương này không cần nói làm một.”
Tần Thiệu Khải bên ngoài mắng Phí Âm bên trong cảm thấy bồn chồn.