Đồ Chơi Của Bọn Họ 2: Quá Khứ Của Thanh Hữu

Chương 197: Không tên

Tỷ như, các thế hệ khác nhau luôn tranh giành danh phận trong gia đình nhà họ Bùi, lúc cha chết mới lộ ra ngoài mặt, anh em hai người bọn họ cười thân thiết, chăm sóc lẫn nhau là giả, tranh đoạt tài sản là thật. Cậu chủ lái xe đâm chết cô chủ, để lại hai người bọn họ, một người mười sáu tuổi, một người mười hai tuổi, tay nắm tay, chào mọi người đầy giả tạo.

Hắn đứng sau lưng, nói câu: "Tôi là anh cậu."

Bởi vì là anh trai, hắn mới có thể tùy ý sống phóng khoáng như vậy, anh trai làm ra mọi thứ, bao gồm nịnh nọt mọi người trong gia đình như hiện tại, đều là anh từng bước một chen chúc trong đám người đông nghẹt, xông ra ngoài, mặc dù khi đó anh mới mười hai tuổi.

Nhưng anh trai cũng không phải là chuyện gì cũng làm được.

Chí ít trước mười bốn tuổi, gối của mẹ sau này đều là của anh. Sau này hắn đi theo người trong gia đình phân ra, không phụ thuộc về tài sản, thay đổi biệt thự, vào sinh nhật lần thứ mười hai của hắn, người anh vừa trưởng thành đây hứa hẹn như vậy.

"Tôi là anh của cậu, cậu muốn nghĩ tôi sống thể nào cũng được."

Tất cả mọi thứ đều do anh trai gánh vác.

Cho nên, anh trai luôn làm anh vui vẻ, an tâm, sợ hãi, vừa thán phục vừa kính sợ.

Bùi Châu không dễ dàng tỏ ra yếu thế, để xoa dịu mối quan hệ của hai anh em nên quên đi chuyện lần này, anh ta không tức giận so đo, anh ta quá mệt mỏi, dù sao cũng phải nói rõ, sau này dù có chuyện gì cũng là tự làm tự chịu.

Cố ý dùng khổ nhục kế, miễn cho anh đừng ồn ào, bất quá còn có lần sau, lén lút chơi đùa là được.

Nhưng đầu óc em trai không hề dễ sai bảo, lời nói như tiếng sấm, anh đứng lặng tại chỗ, tay run rẩy như cầy sấy, lùi hai bước về phía sau, cảm giác khá khó chịu.

Hắn giống như một con quái vật, ung dung hưởng thụ tất cả những gì mà vị trí anh trai ban cho. Mà Vạn Chấn Nhất, Thanh Hữu, Hà Thân, ba anh em bọn họ từ nhỏ đã chơi chung với nhau, nên các mánh khóe chơi đùa cũng không khác nhau lắm, bọn họ có ưu thế về thời gian và địa lý, khi anh còn chưa yêu cô, bất kì ai hào phóng đều có thể làm được đều đó.

Nhưng đúng lúc này, anh trai lại đá một cái. Anh nổi giận, không cho anh trai đυ.ng vào, không để cho anh chơi đùa, nếu anh có chuyện gì thì cũng tự anh chịu, dù sao cô cũng là người mà em trai cưng chiều, anh trai không được đυ.ng đến.

Nội tâm Bùi Hàn khó chịu, bởi vì câu này, anh cảm giác mình có chút giống như một con mọt, bóc lột tất cả của anh trai, nhốt người anh mười hai tuổi vào một căn phòng ngột ngạt khó thở, không cho hắn xuất hiện, không cho hắn chơi đùa, tất cả mọi thứ mà những đứa trẻ khác có, anh đều có, nhưng anh trai anh lại chưa hề có.

Bùi Châu khom người cầm mảnh sứ vụn lên, cảm thấy đặc biệt hối tiếc, thứ này còn có thể gửi cho người lớn như một vật riêng, không đáng một đồng. Bất quá anh lừa tên tiểu tử này đi ngủ, mệt cả ngày rồi, đêm nay không thể chơi đùa lại còn phí thời gian.

Bùi Hàn không biết, Bùi Châu có thể chuyển cơn giận của hắn thành vẻ mặt áy náy dễ như trở bàn tay, trong lòng không muốn để em trai nghe nhầm, "Sai rồi, lần sau còn dám." Những lời này. Lúc hắn định đứng dậy nói thêm hai câu nữa để trấn an, chợt nghe Bùi Hàn gầm lên, xoay người nhặt chìa khóa, xông về hướng cầu thang.

Bùi Châu đuổi theo ra ngoài, đứng ở cửa cầu thang, đi xuống hỏi.

"Trút giận lên xe sao?"

Một giây sau truyền đến tiếng rít gào đáp trả của em trai.

"Mẹ nó lão tử không đua xe!"