Cha Hà cũng đã trên dưới năm mươi, có bảy phần hao hao giống Hà Thân, khí chất sắc bén, từng cử chỉ đều lộ ra vẻ nho nhã lễ độ.
Lúc trước họ đã hẹn với Bùi Châu một bữa, tuy nhà họ Hà và nhọ Bùi không có quan hệ đối tác làm ăn nhưng hai bên đều có hứng thú sâu sắc với mảnh đất này. Trong giới không có nhiều người lắm, cha Hà đưa Hà Thân đi chào hỏi một lượt.
Chàng trai bước vào trong phòng, bọn họ đứng dậy nghênh đón, sau khi cao giọng chào hỏi thì họ mới ngồi vào chỗ, cô lùi vào một góc, thật không khéo cái bàn thấp của cô lại ngồi đối diện với Hà Thân vẻ mặt thờ ơ. Đuôi mắt anh nhướng lên, sau khi chạm phải ánh mắt của Thu An Thuần, cô ra vẻ bình tĩnh dời mắt đi, lấy ta xoa bóp bắp chân đã sớm tê rần.
“Nay tôi mang thằng con ra ngoài gặp mặt, dạo gần đây việc học của nó cũng không bận lắm, Bùi tổng có gì muốn dạy bảo thì hôm nay đừng ngài, để cho thằng bé nhà tôi được mở mang tầm mắt.”
Cha Hà vỗ vai con trai, mà hai vị giám đốc lâu năm bên kia lại đang cười ông. Muốn học hỏi mà trước hết lại không học hỏi chút thành quả hai người bọn họ đã cố gắng gặt hái hơn mười năm, mà lại đi học hỏi người trẻ tuổi nhất ở đây. Chung quy vẫn là ông ta khinh thường cách thức của bọn họ.
Cha Hà cười đáp lễ, nói ở lại đây lâu như vậy, đúng là bội phục một mình Bùi tổng, mười sáu tuổi tốt nghiệp đại học đã một tay gây dựng toàn bộ sự nghiệp, lâu như vậy rồi đến bây giờ mà nói không mệt thì chỉ có nói dối, nhưng dù sao hắn vẫn có thể phát triển sự nghiệp của chi nhánh nhà họ Bùi lớn mạnh đến vậy. Nếu hắn không có chút bản lĩnh nào thì không được. Tầm nhìn, phán đoán, cách thức làm việc có quyết đoán hay không, thiếu một cái cũng không được.
Thực ra đó cũng không phải lời a dua nịnh nọt gì mà cha Hà thực sự muốn để con trai mình học hỏi ưu điểm của người ta, ông vỗ đùi con trai mình, Hà Thân dời tầm mắt đi, thờ ơ nói. “Lâu rồi không gặp anh Bùi.”
Anh ấy gặp anh trai của thằng bạn nối khố từ nhỏ của mình đã không ít lần, hình ảnh của Bùi Châu trong mắt anh ấy không xấu, hai người bắt chuyện qua lại vài câu, nhưng chung quy vẫn ngó lơ chàng trai họ Mộc ngồi đối diện kia. Anh ta ngược lại rất bình tĩnh, cũng không thấy mất mặt, dù sao tới thì cũng đã tới rồi, không phải đã bất chấp tất cả mặt mũi rồi hay sao.
Mọi người đã tề tựu đông đủ, vừa ăn vừa nói chuyện, Thu An Thuần ngồi ở mé trong âm thầm đổi dáng ngồi, cẳng chân tê dại, mới động nhẹ một chút đã khó chịu, cô chỉ có thể từ từ di chuyển, đúng lúc cô chạm phải mu bàn tay Bùi Châu dí tới gần, cô đau đớn kêu lên một tiếng khiến cho mọi người nhìn hết về phía này, Bùi Châu nghiêng người nhìn cô một cái, duỗi tay xoa bóp bắp chân cho cô.
“Tê chân rồi à?”
Giọng nói của hắn rất ấm áp, lịch thiệp lễ độ, kéo chân Thu An Thuần ra đặt trên đùi mình, từ từ xoa bóp, lực tay nhẹ nhàng. Cũng may có bàn dài che chắn nên không ai biết hắn đang xoa bóp chân cho con gái nhà người ta, đợi đến lúc không còn tê nữa thì hắn cầm đũa gắp cho cô một ít đồ ăn trên cái đĩa nhỏ trước mặt.
“Đói bụng thì ăn đi, không với tới thì để tôi lấy hộ cho.”
Hắn rất dịu dàng, không giống trong quá khứ. Thu An Thuần hiền lành gật đầu, cầm đũa lên khẽ ăn một lát cá sống, cô cảm thấy kì lạ, lại gắp một miếng sushi lên từ từ ăn. Lúc ăn xong, cô không để ý bên mép có dính một hạt cơm, lại gắp một miếng khác đưa lên miệng.
Thật ra cô không đói, chỉ là ở trong hoàn cảnh lạ lẫm. Điều này khiến cả người cô khó chịu, lại sợ bị người khác bắt chuyện hỏi linh tinh nên chỉ đành gắp sushi nhét đầy vào miệng.
Tâm tư cô gái đơn thuần, để lộ vỏ bọc bình tĩnh như một tầng giấy chống sốc đang che giấu cảm xúc thật bên trong. Đám đàn ông ở đây ai cũng đeo mặt nạ, kể cả đám phụ nữ cũng không thiếu, chỉ có mình cô thuộc kiểu người dễ bị nhìn thấu.
Ngón tay cô cầm chặt chiếc đũa, trên môi dính hạt cơm, tầm mắt dán chặt lên cái đĩa nhỏ trước mắt, không dám nhìn vào ai, dáng vẻ sợ bị người khác bắt chuyện này của cô tràn ngập bất an, hướng nội, nhìn qua là biết.