Ít nhất là một tiếng trước, hắn không hề cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào, thậm chí hắn còn mơ hồ chờ mong kết quả. Tối hôm trước, thằng em trai ngốc nghếch ở nhà nói muốn có một chiếc LaFerrari mới, trên thế giới chỉ có 500 cái, nói là chỉ cần có thì sẽ thi qua môn. Đó là phần thưởng vô cung thực tế mà hắn có thể tặng, nếu đủ điểm thì đổi một chiếc xe, nhưng điều kiện tiên quyết là thằng nhóc đó không được mang nó đi đua xe.
Bùi Châu nhìn vẻ mặt đắc thắng, tự tin của anh, vui vẻ chấp nhận đề nghị này, vì vậy hắn đã đặt trước một chuyến, ba tiếng trước hạ cánh, tuy buổi tối hắn còn có cuộc đàm phán hợp tác trong nước, nhưng so ra thì làm sao quan trọng bằng họp phụ huynh ở trường được.
Hắn đã hao tổn tâm tư bỏ ra hai tiếng đồng hồ, bây giờ tới xem đúng là chẳng khác gì công dã tràng.
Ngoài việc phụ huynh và nhà trường bàn luận toàn chuyện không cần thiết ra thì các đại sứ tuyển sinh từ rất nhiều trường phái đến cũng không ngừng làm phiền hắn.
Qua môn thì đúng là qua môn, nhưng chỉ có mỗi môn thể dục, mấy môn còn lại thì thằng nhóc đó chỉ viết bừa cho có, nhưng cả đám đại sứ tuyên truyền đó lại không thèm để tâm, xếp thành hàng đưa tờ rơi chứa thông tin tuyển sinh cho hắn đọc.
“Bùi tổng, ngài cứ yên tâm, trường chúng tôi có đãi ngộ rất tốt với sinh viên chuyên ngành thể thao, nếu ngài không ngại thì có thể bảo em trai tự đến tham quan trước một vòng cũng được.”
“Điều này thì ngài không cần lo đâu ạ, điểm số không phải thứ quan trọng nhất, nếu ngài có ý với trường chúng tôi thì cổng trường luôn luôn chào đón em trai của ngài ạ.”
Những người đó đúng là rất giỏi ăn nói. Thằng nhóc đó gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, chơi có hai trận bóng, ngay cả chứng chỉ cũng không thi mà đã thành sinh viên chuyên ngành thể thao rồi? Thi đại học mà điểm số không quan trọng thì còn cái gì quan trọng nữa? Ý của bọn họ rất rõ ràng, là muốn hướng tới tiền của hắn, là đầu tư, là quyên góp, là danh tiếng. Bùi Châu ra tay hào phóng, vì em trai mình có khi sẽ chi càng nhiều tiền cho ngôi trường đó. Ai mà không nhanh tới tranh một miếng thì đúng là thằng ngốc, đó là miếng bánh ngọt thơm ngon ai ai cũng thèm muốn đó.
Hắn đã nghe ít nhất cũng phải mười lần câu “Em trai của ngài tuy không có khiếu học hành.”
“Em trai của ngài có thành tích kém.”
“Nhị thiếu gia thi không tốt.”
Từng câu từng chữ chồng chéo lên nhau, ý chính là nói em trai của Bùi Châu hắn không có đầu óc, nhưng trường của bọn họ không ngại, cửa trường đại học tình nguyện rộng mở vì thằng em ngốc nghếch của hắn.
Hắn nhíu mày nghe xong, không đáp lại câu nào, chỉ đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, từ chối thừa nhận sự thật là tên nhóc bã đậu trong nhà kia chỉ có thể đỗ đại học bằng cửa sau mà thôi.
Cho nên trong lúc tâm tình hắn mười phần bực bội, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn, mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, ngoan ngoãn đứng cạnh tường, tóc buộc đuôi ngựa, vành tai sạch sẽ, nhỏ xinh. Ánh sáng mờ ảo từ sàn nhà ở cuối hành lang len lỏi tới, đứng từ phía của hắn, chỉ thấy trên người cô được một lớp ánh sáng nhạt bao quanh.
Khi tầm nhìn đang bị bóng tối bao trùm mà đột nhiên thấy được ánh sáng, nếu có người đứng trong quầng sáng đó, dù chỉ là thứ ánh sáng nhạt nhòa cũng có thể khiến người đó thêm lung linh, huyền ảo lạ thường. Vẻ đẹp dịu dàng, thướt tha của cô khiến người ta không nỡ rời mắt, nếu không có người đàn ông lớn tuổi mập mạp, béo phệ bên cạnh thì không còn gì để chê.
“Thực sự là em đặt tiêu chuẩn quá cao đó, không có tiền thì tất cả chỉ là hư vô mà thôi. Quy định ở trường nội trú Huệ An rành rành ra đó, họ sẽ không cho phép em làm thêm bên ngoài để trang trải cuộc sống đâu, kể cả em có thi đậu thì em có chắc là sẽ trả nổi tiền không?”
“Thầy nói nhiều với em như vậy, ý là để em nhập học thẳng vào trường cũng được.”
“Đến cả mức thu nhập của gia đình mình hay địa vị gia đình thế nào em cũng không rõ, dù điểm thi có cao mà không trả nổi học phí thì được ích lợi gì?”
“Em đừng lúc nào cũng so bì với người khác, nhà người ta thế nào còn nhà em thế nào thì em tự biết, có đôi khi mình cần phải đối mặt với hiện thực, thầy không muốn làm em nản lòng, thầy chỉ nói sự thật mà thôi.”
Thu An Thuần gật đầu, lúc cô nói mình sẽ xem xét các trường học khác thì tờ phiếu điểm trong tay chợt biến mất, thầy chủ nhiệm hơi sửng sốt, hơi cúi người xuống, cô ngẩng đầu lên thì thấy được chàng trai suốt một tháng trời không thấy mặt.
Sau lớp kính không gọng là một đôi mắt lạnh nhạt, khí thế trầm ổn, hắn chỉ cần đứng bên cạnh cô thôi là khí thế nổi bật, tài giỏi hơn người kia đã có thể khiến người ta không thẳng nổi lưng, cả cơ thể cứng ngắc.
Cô giương mắt lên nhìn lại, chạm mắt với Bùi Châu, hắn chỉ thờ ơ liếc qua cô một cái sau đó nhìn vào phiếu điểm, găng tay da màu đen để lộ cánh tay rắn chắc ấn nấp sau lớp âu phục. Hắn thấp giọng nói một câu:
“Sao lại chỉ đứng thứ hai?”