Đồ Chơi Của Bọn Họ 2: Quá Khứ Của Thanh Hữu

Chương 174: Không tên

Đúng là có âm thanh thật, phát ra cùng tần suất với dao động của lá cây, Vu Mã Cửu nhìn ra bên ngoài, hai mày nhíu chặt, khoảng tầm hai – ba giây sau, một con mèo đen cả người ướt đẫm nhảy từ cửa hành lang lên bệ cửa sổ, liếʍ láp bộ lông ướt nhẹp của mình.

Vu Mã Cửu thu dao lại, xoay người thì thấy Thu An Thuần đang say giấc nồng trên giường.

Lúc còn nhỏ, cô rất sợ sét đánh, che miệng trốn trong chăn, nhịn đến mức mặt đỏ bửng cũng không chịu chui đầu ra để thở, chẳng khác gì hiện tại.

Nương theo ánh sáng ngoài ban công, cậu đột nhiên ngẩn người, đưa tay lên che lại mắt trái, chỉ thấy một màu tối đen, cậu đổi tay, lấy tay kia che mắt phải lại, thế giới tăm tối lại biến trở về như cũ, nhìn thấy rõ khuôn mặt đang ngủ say không chút phòng bị của cô.

Vu Mã Cửu nhẹ nhàng, từ từ đến bên cạnh giường, ngồi xuống mép, ngây người nhìn chằm chằm vào cô.

Chỉ cần sống thì sẽ phải tranh thủ, đêm nào cậu cũng mơ thấy mình đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, không có giới hạn, không có ánh sáng, cơ thể bị nhốt trong khoảng không vô tận.

Ban đầu cậu chỉ muốn sống, sau đó cậu lại nghĩ chết cũng chẳng sao. Nhưng ngày đó sau khi thấy cô, cậu lại thấy mình muốn đạt được gì đó từ bộ phận đã mất đi trong tầm nhìn của mình.

Nhưng bây giờ vẫn chưa đủ, cái quy tắc trò chơi dẫm đạp lên nhau do những người đứng trên đỉnh cao cuộc sống đặt ra, nếu muốn đua thì phải dùng cả mạng sống. Để có thể bảo vệ cánh chim nhỏ bé của cô, cậu không thể tham lam, mê luyến ở cạnh cô như vậy, ít nhất điều này trong lòng cậu hiểu rõ.

Bầu không khí bỗng chốc im lặng, tiếng sấm bên ngoài cũng biến mất, ánh đèn vàng sẫm chiếu lên gương mặt ngủ say của cô, Vu Mã Cửu quả thực dò xét tâm tư của chính mình.

Muốn có được cô thì cậu phải đứng ở trên đỉnh dẫm đạp mọi người ở dưới chân, sáng lập ra quy tắc mới.

“Em đã trêu phải thứ quái vật gì thế này…”

Giọng điệu cậu chế nhạo, khẽ thở dài, vươn tay nhét cái tay lộ ra bên ngoài chăn của cô vào trong, đồng thời, cậu cũng dí sát vào, cúi người, chóp mũi khẽ chạm, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng không có dấu vết.

Nhưng rồi cậu sẽ có được cô.

Viên kẹo sữa ngọt ngào này rồi sẽ chỉ là của một mình cậu.

————————

Lúc cô ngủ dậy đã không còn sớm nữa, tỉnh lại đã thấy Cửu đang ngồi trong phòng khách xem TV, trên đó đang chiếu cuộc sống sinh hoạt thường ngày của một đàn dê trên đồng cỏ nào đó, dì đã làm sẵn bữa sáng cho bọn họ rồi, Thu An Thuần ăn chút cháo rồi sau đó mới miễn cưỡng bước ra ngoài trong lời lải nhải của dì, Cửu đi theo sau lưng cô, tốc độ hai người khác nhau, cách nhau nửa thước, Thu An Thuần quay đầu lại, kéo ống tay áo cậu, hỏi:

“Vẫn đi dạo sao?”

“Ừ.”

Hôm nay là ngày bọn họ đã hẹn lúc trước, vì thế hai người họ từ từ dạo bước dọc theo bờ sông gần trại mồ côi, không khí thực trong lành, Thu An Thuần vừa đi vừa tán gẫu, đi đến cuối bờ, cô xoay người lại, móc một thứ nhỏ trong túi ra đưa cho cậu, là một cái vòng tay, đối lập với màu tóc của cậu, được bện từ những sợi chỉ màu đen, trên đó treo một viên phật châu bằng gỗ, cùng loại với bùa bình an.

“Em làm cho người ta một cái nên cũng nhân tiện làm cho anh luôn.”

Con gái đều thích bện mấy thứ nhỏ xinh này, ngón tay rất linh hoạt. Cửu đưa tay ra, Thu An Thuần đeo lên cho cậu, rất vừa tay. Cửu nghe vậy thì hỏi cái còn lại làm cho ai, Thu An Thuần kéo túi vào, ấp úng nửa ngày, cuối cùng bảo là cho một bạn học cùng trường, không nói rõ là nam hay nữ.

Cậu “à” một tiếng, lật tay lại nắm lấy tay cô, hai người tay trong tay bước đi chậm rãi, Thu An Thuần nhìn một bên góc nghiêng của cậu, ai ngờ cậu lại thấp giọng nói một câu:

“Anh không có bạn gái.”

“…”

“Ừm.” Cô gật đầu.

“Nếu muốn gặp anh thì cứ việc liên lạc với anh.”

“Ừm.”

“Anh yêu em.”

“…”

Cậu không hề che giấu, cũng không cho người ta chuẩn bị kỹ lưỡng, giống như đang bàn chuyện hôm nay ăn gì, trong lúc cô không chút đề phòng, cậu buột miệng nói ra, Thu An Thuần đứng không vững, lùi về sau hai bước, lúng túng không biết làm gì trước lời tỏ tình bất thình lình, giọng cất cô cao, hỏi cậu:

“Anh đùa em hả?”

Vu Mã Cửu lùi về sau giống cô, bước lại gần một bước, vẻ mặt yên tĩnh không chút thay đổi, “Không.”

“…”