Đồ Chơi Của Bọn Họ 2: Quá Khứ Của Thanh Hữu

Chương 170: Anh nhớ em

Chàng trai mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, chân đi đôi bốt màu xám nhạt, khác với mọi khi, bớt đi vài phần sắc sảo, thêm vài phần dịu dàng.

Dì vẫn còn nhớ Tiểu Cửu, gần đây thằng bé cứ cách một khoảng thời gian sẽ tới đỡ đần bà một chút, vốn thằng bé còn muốn đưa một chút tiền nhưng bà không nhận, con nhà người ta làm việc bên ngoài cũng không dễ, dù bà có nghèo cũng không thể bóc lột tiền của thằng nhỏ được. Thấy có người tới, giọng dì vốn lớn, Thu An Thuần nghe thấy tiếng thì từ trong buồng chạy ra, người lung lay sắp ngã, may có Vu Mã Cửu đưa tay ra đỡ, Thu An Thuần cười ngượng ngùng.

Dì biết hai người họ quen nhau, Tiểu Cửu có nói với bà một lần. Vậy nên bà đuổi hai đứa nhỏ vào trong phòng: “Được rồi, đừng đứng ì ra ở đây nữa, chỗ này vốn đã nhỏ, lát nữa mùi khói dầu làm hai đứa sặc bây giờ, nhanh vào đi.”

Dì đẩy bọn họ vào trong, kéo rèm cửa xuống. Thu An Thuần dè dặt đứng cạnh cửa, chỗ này vừa chật vừa nhỏ, tuy đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn không hợp dùng để tiếp khách. Cô vội đi mở cửa sổ, vì cửa sổ có dán một lớp báo để che bớt ánh nắng nên trong phòng nhìn không rõ lắm. Thu An Thuần mở cửa sổ ra, bụi bặm bay tứ tung, cô phủi sạch hai tay, vội vàng cầm ấm trà pha cho cậu cốc nước, chọn một tách trà sạch sẽ, lúc xoay người lại thì cổ tay bị ai đó nắm.

Cửu lấy ấm trà trên tay cô xuống, đặt trên bàn thấp. Cậu nhìn cô đắm đuối, không rời khỏi khuôn mặt trứng ngỗng trắng mềm của cô một giây phút nào. Cậu đưa tay véo mặt cô, Thu An Thuần bị cậu véo mặt mà chẳng hiểu chuyện gì.

“Sao tự dưng anh lại tới đây, không phải anh hẹn ngày mai sao.”

Vu Mã Cửu đương nhiên không thể nói cậu có gắn thiết bị lên người cô, đành tìm một lý do qua loa lấy lệ.

“Anh linh cảm em sẽ tới đây.”

Cậu nói xong, cúi đầu nhìn vào mắt cô, con ngươi màu xanh đen bên mắt phải bị ánh sáng chiếu vào trong vắt, Thu An Thuần bị cậu nhìn chằm chằm đến mức đỏ cả mặt, bị người khác nhìn như vậy thật rất ngại, cô cúi đầu, nói trong nhà nhỏ quá, mong cậu đừng để ý.

Vì có bạn bè tới nhà làm khách, mà cô cũng chỉ là một con người bình thường thôi, cũng sẽ thấy tự ti, ngay cả đầu ngón tay cũng không biết để đâu cho phải, mà đột nhiên, cô bị chàng trai trước mặt ôm lấy. Hai tay của cậu không dùng lực quá mạnh, như sợ dọa cô sợ, đã rất cố gắng kiềm chế bản thân.

“Anh nhớ em.”

Cậu nói vậy, Thu An Thuần bị cậu ôm vào lòng, ngơ ngác hai – ba giây rồi mới đưa tay vòng qua lưng cậu, quần áo vang lên sột soạt.

“Em thay đổi nhiều quá, lúc trước em đâu thích đáp lại anh đâu.”

“Em đâu có.”

“Có mà.”

Cô suy nghĩ một lát, tuy thời gian đã lâu, nhưng lúc ấy về cơ bản ngày nào cô cũng dính lấy cậu. Còn nhớ một lần, cô nằng nặc đòi cậu đưa đi trèo cây, cậu leo lên rồi, cô đứng phía dưới khóc nháo đòi lên, mà cậu lại không muốn kéo cô lên cùng.

Ai mà ngờ cô lại thù dai như vậy, Vu Mã Cửu nhếch khóe miệng cười một cái. Cậu xoay người, tự nhiên lấy ghế ngồi xuống, vỗ vỗ chân ý bảo Thu An Thuần ngồi lên, cậu đã làm nhiều nên quen rồi, Thu An Thuần vô thức đỏ mặt, dì vẫn còn ở bên ngoài mà, cô giả vờ không nhìn thấy đi qua mở TV, sau đó hai người ngồi bên cạnh nhau, dáng ngồi ngay ngắn. Thu An Thuần đổi kênh, bật một kênh gameshow ồn ào. Hành động đó đã thành công giảm bớt bầu không khí có chút xấu hổ, lúng túng giữa hai người. Dì nấu ăn bên ngoài, bụng cô bỗng kêu một tiếng, Vu Mã Cửu lấy trong túi ra một viên kẹo nhỏ, đưa cho cô.

“Của đồng nghiệp của anh đấy, chứ bình thường anh không ăn mấy thứ này đâu.”