Điện Vương Ở Rể

Chương 57: Tình cờ

Nghe được câu nói này của Diệp Đông, dù bị ngăn cách qua điện thoại nhưng Thường Thuận cũng cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

Ông ta có thể tưởng tượng được rằng cái gọi là bữa tiệc từ thiện này sẽ trở thành một cơn bão đẫm máu rồi đây.

“Thanh Huy Hưng kia, để hắn đi cùng chứ ạ?”

Thực ra Thanh Huy Hưng không thể nào bỏ qua một cơ hội như vậy được, hắn ta đã xin xỏ Thường Thuận được đi theo bữa tiệc này.

Diệp Đông gật đầu nói: “Nếu anh ta là một trong những vị khách được mời trong bữa tiệc thì ah ta cứ tham gia như bình thường đi!”

Thường Thuận nói: “Vâng thưa Điện Vương!”

Sau khi Thanh Huy Hưng biết có thể được đi, đột nhiên hắn cảm thấy phấn khích, cứ như thể học sinh tiểu học được cô giáo khen ngợi vậy. Không hề giống với việc sắp phải đối mặt với cơn bão đẫm máu chút nào.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Đông đứng dậy đi xuống phòng khách.

Nhìn thấy Diệp Đông đã thức dậy, Kiều Lệ My chủ động mở lời: “Cùng ăn sáng chứ?”

“Được” Diệp Đông cười gật đầu.

“Hôm qua, tiền kia… quá lớn. Chúng ta có thể trả lại không?” Kiều Lệ My vẫn lo lắng.

Dù sao thì người ta cũng là nể mặt ông chủ sau lưng kia, chứ không phải là Diệp Đông.

Diệp Đông thở dài, thật sự chịu thua với sự lo lắng của phụ nữ: “Thường Thuận nói chúng ta giữ tiền này đi. Cũng không đáng bao nhiêu.”

“Không đáng bao nhiêu ư?” Kiều Lệ My thực sự không tin được..

“Không được, thôi cứ tạm giữ đây, khi nào ông ấy cần tôi sẽ đưa. Không thể nhận tiền thế này được.” Cô vô cùng bất an, khoản tiền này quá lớn.

Diệp Đông cũng không còn cách nào.

Sau khi khi ăn sáng xong, Diệp Đông cũng đi ra ngoài.

Anh đến bệnh viện thăm mẹ mình. Thật sự tình trạng của bà bây giờ đã tốt hơn hẳn.

Có thể đi lại, sức khỏe trong người vô cùng tốt, mức độ hồi phục có thể nói là hoàn hảo.

“Mẹ, mẹ khỏe rồi. Có thể về với con rồi.” Diệp Đông vui mừng nắm tay mẹ.

Xuân Mai cười cười, bà cũng cảm thấy bản thân khỏe hơn nhiều.

“Được Được, tốt rồi. Chắc vài hôm nữa mẹ sẽ được về rồi. Có thể ở cùng con.” Xuân Mai cười nói.

Hai người nói chuyện một hồi cũng đã qua đoạn thời gian, Diệp Đông dặn dò bà giữ sức khỏe, chờ bác sĩ kiểm tra lại không vấn đề anh sẽ đón bà về.

Tối nay anh phải tham gia tiệc từ thiện, cũng muốn xem xét tình hình ở những khu lớn một chút. Dù sao trong lòng anh cũng có một số dự tính riêng cho mình.

Khi còn đang mãi suy nghĩ, Diệp Đông chợt thấy một tiệm có bảng tên Thái Thiếu Đường.

Đây là một chuỗi cửa hàng thuốc đông y phủ sóng trên toàn quốc, nghe nói ông chủ của chuỗi này chính là nhà họ Lý có truyền thống về đông y, nổi tiếng khắp cả nước, vô cùng oanh liệt!

Kể từ khi cửa hàng khai trương, trong nhiều năm cũng không có ai dám gây náo loạn trong bất kỳ chi nhánh nào. Có thể tưởng tượng được xuất thân và thực lực của nhà họ Lý, một gia tộc y học cổ truyền, tuyệt đối không hề tầm thường chút nào.

Lúc này bên ngoài Thái Thiếu Đường có không ít khách hàng đang đứng chờ, thậm chí bọn họ còn phải bốc số xếp hàng.

Vì Thái Thiếu Đường này có bác sĩ đông y khám bệnh. Những bác sĩ đông y khám bệnh ở đây đều do nhà họ Lý, hoặc đồ đệ mà họ đích thân chỉ bảo!

Không được thần y của nhà họ Tôn chẩn đoán bệnh, nhưng được những bác sĩ ở đây khám thì trong lòng của những bệnh nhân cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều rồi.

Người đích thân đề tấm bảng hiệu của Thái Thiếu Đường cũng là một trong số ít người lãnh đạo cấp cao.

Số thứ tự của Diệp Đông là mười tám, thời gian vẫn còn sớm.

Anh cảm thấy có phần nhàm chán. Tuy nhiên, có rất nhiều bức thư pháp và tranh được treo trong sảnh, có thể xem để gϊếŧ thời gian cũng được.

Một trong những bức bắt mắt nhất là bức thư pháp cổ.

Đương nhiên, đây được xem như là báu vật trấn hiểm của Thái Thiếu Đường, thậm chí xung quanh còn có một lớp lưới thép để bảo vệ và bốn camera đều hướng về bức thư pháp này.

Có nhiều cụ già đến khám và mua thuốc ở đây, lúc rảnh rỗi họ thích viết viết vẽ vẽ nên nhìn thấy những bức thư pháp này liền cảm thấy thích thú.

“Bức thư pháp này, e rằng có thể mua được một biệt thự cao cấp ở khu phía Tây đấy!”

“Thái Thiếu Đường có chi nhánh ở khắp nơi trên đất nước, nơi này chỉ là một trong số đó. Nếu như mỗi nơi đều có bức thư pháp như vậy thì... tài sản của Thái Thiếu Đường thật sự là đáng sợ.”

“Chuyện này mọi người không biết rồi! Tổ tiên của thần y Lý là người ở thành phố Tỉnh. Chính vì vậy nên ông ấy có tình cảm đặc biệt với thành phố Tỉnh, nên mới đặt bức thư pháp này ở đây. Nghe nói thỉnh thoảng ông ấy cũng đến thành phố Tỉnh. Chỉ là với thân phận của ông ấy, từ trước đến nay đều không tùy tiện khám bệnh cho ai cả!”

Những khách hàng này vừa nói chuyện, nhưng đồng thời họ cũng cảm thán. Trong lòng họ vốn dĩ không dám hy vọng sẽ được thần y Lý khám bệnh cho mình, thậm chí trong lòng của họ, được gặp thần y Lý cũng là một may mắn lớn rồi.

Giữa đám đông, có một ông già mặc bộ đồ lam, trông rất bình thường, cũng giống như những khách hàng đến đây mua thuốc mà thôi.

Người đứng cạnh ông ấy là cháu gái của ông ấy, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ngoại hình rất xinh đẹp.

“Ông nội, công việc làm ăn của con cũng không tệ đúng không. Đây chỉ là một chi nhánh thôi đấy ạ!” Cô gái vẻ mặt như đang đòi được thưởng.

Hai ông cháu này không phải ai khác, đây chính là Lý Diệu Thần, thần y của nhà họ Tôn nổi tiếng trong giới y học và cháu gái của ông ấy là Lý Mỹ Na.

Còn Lý Mỹ Na này chính là giám đốc điều hành đằng sau Thái Thiếu Đường!

“Ha ha, Song Di làm tốt lắm!” Lý Diệu Thần vừa cười vừa khen ngợi.

Cùng lúc đó, Lý Diệu Thần cũng nhìn bức thư pháp “Hiệp khách hành” của Lý Bạch với vẻ mặt đắc ý.

Đột nhiên, Lý Diệu Thần chú ý đến Diệp Đông trong đám đông.

Không có lý do khác, chỉ là những người khác khi nhìn thấy bức thư pháp này, họ đều gật đầu lia lịa, thậm chí còn chụp ảnh làm kỷ niệm. Nhưng Diệp Đông lại nhàng lắc đầu, dáng vẻ như thể không tán thành cho lắm.

Lý Mỹ Na cũng nhìn thấy cảnh này. Cô ấy vô cùng tức giận.

Cô ấy biết rằng Bức thư pháp cổ này là tác phẩm mà ông nội yêu thích nhất trong bộ sưu tập, cô ấy đang cùng ông đi chơi để thư giãn tâm tình.

Bây giờ, hành động này của Diệp Đông sẽ khiến ông nội cảm thấy không vui.

“Anh có hiểu thư pháp không? Còn lắc đầu, giả bộ như thể mình hiểu vậy?” Lý Mỹ Na bước đến chỗ Diệp Đông, trực tiếp mở miệng.