Hàn Vũ không còn động tĩnh, đoán chừng là ngủ rồi, Thẩm Đình nghĩ đến câu nói của hắn, nhân lúc này đào tẩu, hẳn là một cơ hội tốt đi.
Nhưng anh rất nhanh liền bác bỏ ý nghĩ này, Hàn Vũ chỉ muốn vì em gái đòi lại chút công bằng, cũng không làm nhiều chuyện quá đáng, nên anh tính sẽ chiếu cố hắn một chút sau đó uy hϊếp thủ hạ của hắn thả đám học sinh, lấy động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý* với hắn, rồi ngồi ở bên cạnh chờ hắn tỉnh lại.
*Động chi dĩ tình: dùng chân tình làm cảm động đối phương.
*Hiểu chi dĩ lý: dùng đạo lý thuyết phục đối phương.
Khi Hàn Vũ tỉnh lại sắc trời hơi trắng, hắn xoa mặt ngồi dậy, nhìn thấy Thẩm Đình mơ màng gục xuống bàn, chỗ nào đó trong lòng rung động một chút.
Tên ngốc này.
"Hàn Y Y!"
Thân thể Thẩm Đình run một cái, đột nhiên tỉnh lại. Cái tên vừa được gọi không khỏi khiến ngực Hàn Vũ hơi đau.
Anh ấy nằm mơ, cũng sẽ mơ tới em ấy sao?
Thẩm Đình thở hổn hển, tầm nhìn trong nháy mắt mờ mịt, mồ hôi lạnh ướt cả trán.
"Anh mơ thấy cái gì?" Hàn Vũ hỏi.
Thẩm Đình thở ra một hơi, nói: "Tôi mơ thấy cô bé ngã xuống, tôi kéo cô bé... kéo thế nào cũng không được..."
"Anh đang áy náy à?" Hàn Vũ trầm giọng nói, "Lúc trước, anh rõ ràng có thể kéo nó lại."
Thẩm Đình lần thứ hai rơi vào trầm mặc, một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn Hàn Vũ: "Tôi biết, hiện tại tôi nói gì cũng vô dụng, nhưng cậu nên hiểu rằng, cậu đang giam người bất hợp pháp, nếu như cậu không thể diệt khẩu toàn bộ chúng tôi, thì tốt nhất nên bận tâm một chút về hậu quả của việc làm này."
Hàn Vũ không nghĩ tới, nhìn Thẩm Đình thư sinh yếu đuối như vậy mà vẫn có thể dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với mình. Đứng lên nới lỏng cổ áo, chậm rãi đi tới, đe dọa nhìn vào mắt anh: "Nếu tôi dám làm như vậy, tất nhiên sẽ không sợ bất kỳ hậu quả gì."
Nhìn ánh mắt u ám của hắn, Thẩm Đình nuốt ngụm nước bọt, để bản thân trấn định lại: "Cậu là một thương nhân đứng đắn, không phải là kẻ liều mạng gì đó, chuyện gϊếŧ người như vậy cậu sẽ không làm, cậu chỉ đang muốn cho chúng tôi một bài học, hiện tại, giáo huấn đã có, tiếp tục nhốt chúng tôi cũng không có ích lợi gì với cậu."
Hàn Vũ nhíu mày, bị nói trúng tim đen làm hắn cảm thấy rất mới mẻ.
"Chuyện lúc đó, tôi không có tư cách biện giải, thế nhưng tôi hi vọng cậu biết, Hàn Y Y tự sát, có lẽ không phải là vì những nguyên nhân này." Thẩm Đình nói, "Khi đó, bọn họ quả thật có làm ra những hành vi sai trái, nhưng sau đó cũng đã biết nhận sai biết sửa đổi, tôi thấy bọn họ hòa hảo, nhìn Y Y chậm rãi hòa mình vào lớp. Cô bé là một đứa trẻ kiên cường, không hề để ý nghi kỵ và mấy lời đồn đãi, cô bé không hề vì những điều này mà tự sát... Tôi biết cậu sẽ không tin, nhưng đây là sự thực."
Hàn Vũ không nói gì, từ nhật ký của em gái hắn nhìn ra được, lời Thẩm Đình nói là sự thật. Trong nhật ký ghi lại tất cả những việc làm cho con bé cảm thấy vui vẻ, chẳng hạn như Thẩm Đình khen tranh nó vẽ, hay như việc anh ấy giúp nó thoát khỏi mấy tên lưu manh thích dây dưa ngoài trường mà bị đánh một quyền, lại nói như làm sáng tỏ lời đồn, hoặc như chuyện học sinh trong lớp bắt đầu chấp nhận nó.
Hắn oán hận lúc trước không có người giúp đỡ em ấy, nhưng thực ra, đáng căm hận nhất chính là bản thân hắn.
"Nếu như cậu thật sự muốn trả thù, vậy thì nhắm vào tôi đi, làm gì với tôi cũng được, để bọn họ rời đi đi." Thẩm Đình nhìn hắn kiên định nói, "Tôi có thể khuyên bọn họ không báo cảnh sát."
"Làm gì với anh cũng được?" Hàn Vũ lần thứ hai đưa mắt chuyển đến trên mặt Thẩm Đình, nhìn một hồi, hắn ma xui quỷ khiến thế nào mà nắm cằm anh, dùng giọng điệu bá đạo tổng tài nói, "Anh chắc chắn chứ?"
Thẩm Đình né tránh tay hắn, nhận thấy ánh mắt của hắn lộ ra chút nguy hiểm, nhưng đến nước này, lời đã nói ra không thể rút lại.
Càng làm cho anh ngạc nhiên chính là, Hàn Vũ vậy mà lại tiến tới, Thẩm Đình lập tức đẩy hắn ra.
Đây rốt cuộc là có ý gì??
Nhớ tới đêm qua hắn còn hôn mình, Thẩm Đình ý thức được gì đó, lùi về sau một bước, có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải là có ý này."
"Vậy anh là có ý gì?" Hàn Vũ cười, "Muốn cho tôi đánh anh một trận sao?"
Thẩm Đình cắn răng, gật đầu: "Tôi không thích đàn ông, cho nên cậu vẫn là đánh tôi đi."
Biểu tình của anh giống như liệt sĩ thấy chết không sờn làm Hàn Vũ có chút muốn cười, buông tay ra, vuốt vuốt cổ áo anh, quay người đi ra khỏi nhà gỗ. Hắn cũng không biết mình muốn đối với anh như thế nào, chỉ là đánh anh thì không thể.
Thẩm Đình vẫn đoán không ra ý tứ của Hàn Vũ, một đêm trước vẫn còn giống như kẻ thù đối chọi gay gắt, bây giờ sao lại giống như bắt đầu muốn đùa giỡn vậy?
Chẳng lẽ muốn cứu mấy nhóc học sinh, mình còn phải bán mình hay sao?
Anh lắc đầu, xóa suy nghĩ đáng sợ này đi.
Hàn Vũ thực sự thả đám học sinh ra, còn trả điện thoại di động cho bọn họ. Hắn không biết Thẩm Đình nói gì với bọn họ, hắn cũng không sợ bọn họ sẽ đi báo cảnh sát, hắn thả bọn họ, chỉ vì hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Anh đã làm gì với thầy?" Dương Văn Văn trừng Hàn Vũ, "Thầy vẫn luôn là người thầy tốt, lúc trước cũng là thầy giúp chúng tôi nhìn nhận sai lầm, chuyện của Y Y không có liên quan đến thầy."
Hàn Vũ không để ý tới cô, quay đầu bước đi.
"Chờ đã..." Dương Văn Văn đuổi tới, thay mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng, "Đúng là trước đây chúng tôi đã làm ra chuyện sai lầm, cũng biết chúng tôi không có bất cứ lý do gì để bào chữa, nhưng mà... chuyện kia, anh thật sự phải điều tra kỹ một chút, có lẽ là ba dượng của cổ..."
"Tôi biết nên làm gì, không cần cô nhắc nhở." Hàn Vũ lạnh lùng ngắt lời nàng, "Sau này đừng để tôi lại nhìn thấy mấy người."
Dương Văn Văn cắn môi dưới, cực khổ nén nước mắt.
Hàn Vũ lấy chìa khóa xe ra ấn một cái, mở cửa xe, tiếp theo liền lôi Thẩm Đình đang nói chuyện với đám người lại đây.
"Cậu làm gì vậy?" Thẩm Đình giãy dụa không ra, trực tiếp bị nhét vào trong xe.
"Đưa anh về."
"Không cần, tôi đi với bọn họ..."
"Ngồi đàng hoàng." Hàn Vũ "ầm" một cái đóng cửa xe, bản thân thì ngồi vào ghế lái, trực tiếp chạy đi.
"Thầy không sao, mấy đứa về nhà đi, không cần lo lắng..." Thẩm Đình đành phải từ cửa xe phất tay ra ngoài để đám học sinh yên tâm.
"Ổng muốn làm gì thầy?" Trương Á nghi hoặc.
"Không biết." Uông Đình nói, "Sao tao lại cảm thấy điệu bộ này khá giống Vương Lão Hổ cướp dâu ta?"
"Đừng đoán mò, một người đàn ông to lớn như thầy Thẩm có thể có chuyện gì, tụi mình về thôi." Dương Vũ ngáp một cái, bây giờ cái gì cậu ta cũng không muốn quan tâm, chỉ muốn mau về nhà đánh một giấc thật ngon.
"Ê, tụi mình thiệt sự không báo cảnh sát hả?" Hứa Đào hỏi.
"Quên đi cha, ổng cũng không quá đáng với chúng ta lắm." Trương Á nói.
"Nói nghe nhẹ nhàng ghê ha, bị đánh cũng đâu phải là mấy người."
"Đó là tụi bây vô dụng, bốn người mà đánh không lại một mình ổng."
"Đúng ời, vả lại không phải tụi bây cũng đánh ổng được vài cái rồi hả?"
"Dẹp, không phải do thằng chả lớn lên nhìn đẹp trai các kiểu, nên tụi bay mới thành đám Stockholm* à." Đám nam sinh và nữ sinh bắt đầu ầm ĩ.
"Được rồi, tụi mình đi thôi." Dương Văn Văn cảm thấy vô cùng rầu rĩ, bạn đi ngồi trên xe Hàn Vũ vui vẻ như vậy, nhưng bây giờ mọi thứ đều thay đổi mất rồi, giấc mộng bạch mã hoàng tử của cô cũng triệt để vỡ tan rồi.
*Stockholm: hội chứng stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
Xe chạy trên đường núi quanh co, vòng tới vòng lui, vòng đến Thẩm Đình thiu thiu ngủ, mệt mỏi mấy ngày qua đồng loạt xông tới, cuối cùng cũng thật sự ngủ mất. Hàn Vũ từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn anh, đột nhiên cảm thấy chính hắn có chút buồn cười.
Giận chó đánh mèo như vậy có tác dụng gì đâu, là thầy giáo, anh lo còn nhiều hơn.
Ngoại trừ yêu thích, những việc nên làm anh đều làm.
Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Triệu Vĩnh Bân, ba dượng của Hàn Y Y, chồng sau của mẹ hắn, ngoài mặt là ông chủ thành đạt của một công ty, thực tế lại ra vẻ đạo mạo, sau lưng làm ra không ít chuyện xấu.
Hắn vốn không muốn can thiệp vào cuộc sống mới của mẹ, đối với người đàn ông này không hiểu rõ gì, từ những lời của đám Hứa Đào hắn mới cảm giác được có điểm không đúng.
Hàn Vũ thề, nếu quả thật chính là ông ta, hắn nhất định sẽ làm cho ông ta phải trả giá thê thảm.
Không biết đã ngủ bao lâu, Thẩm Đình tỉnh lại, cảm thấy cổ mình đau nhức, nhìn ra cửa xe, xe còn đang chạy, đã chạy đến đường phố mà anh quen biết.
Một lát sau, Hàn Vũ dừng xe ở một quán ăn sáng, để Thẩm Đình xuống xe ăn chút gì đó.
Những bữa sáng trước kia của Thẩm Đình đều là mua chút bánh ngọt hoặc là bánh bao sữa đậu nành ven đường, không có chuyện sẽ tới nơi xa hoa như vầy ăn sáng. Anh nhìn nhìn, cảm thấy phiền lòng: "Tôi tùy tiện ăn chút là được rồi, vậy còn kịp đi làm..."
"Bộ dạng anh vầy mà còn đi làm cái gì." Hàn Vũ đem kéo anh ra, trực tiếp kéo anh đi vào, "Ăn xong rồi về nhà nghỉ ngơi."
Thẩm Đình: "..."
Bước đi này sao càng ngày càng kỳ quái vậy.
Cơ mà, mấy ngày nay không được ăn món nào ngon như vậy, Thẩm Đình đúng là cảm thấy khá đói bụng, dù gì cũng đã đến rồi thì đành ở lại, ngồi xuống đợi món.
Hàn Vũ gọi không ít món, đều là món ruột của quán, Thẩm Đình ăn đến no căng, Hàn Vũ lại không động đũa, mi tâm nhíu lại, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Thẩm Đình muốn khuyên hắn một chút, nhưng cảm thấy bản thân không có tư cách mở miệng nên nhịn xuống, tiếp tục ăn. Sau khi ăn xong anh muốn đến công ty, Hàn Vũ lại không nói lời nào mà túm anh lên xe, chạy thẳng về nhà anh.
Thẩm Đình vốn tưởng là trùng hợp, nhìn thấy xe quẹo vào cửa tiểu khu, anh mới xác định, Hàn Vũ biết nhà anh ở đâu.
"Sao cậu biết nhà tôi?" Thẩm Đình hỏi, Hàn Vũ thả chậm xe, dừng lại trước một căn nhà sáu tầng.
"Người có thể làm cho em gái tôi thích như thế, tôi đương nhiên muốn biết một chút." Hàn Vũ mòi điếu thuốc, hút một hơi, phả ra một đám khói trắng. Thẩm Đình che mũi, mở cửa leo xuống xe. Anh không bao giờ hút thuốc, cũng không thích mùi thuốc lá.
"Trách tôi à?" Hàn Vũ ngồi trong xe hỏi.
Thẩm Đình dừng một chút, lắc đầu: "Nếu như tôi là cậu, có lẽ tôi cũng sẽ làm vậy."
Hàn Vũ cười khổ, tựa lưng vào ghế nói: "Lên nhà đi."
Thẩm Đình có thể cảm nhận được nỗi đau xót và tự trách của hắn, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nghèo từ nên im lặng bước về phía cầu thang. Đi tới lầu hai, anh từ trước cửa sổ chỗ quẹo cầu thang nhìn ra ngoài, xe vẫn còn dừng dưới lầu, một lát sau mới chạy đi. Anh thở dài, ngước mắt nhìn bầu trời cao rộng lớn.
Xã hội này luôn có nhiều chuyện khiến người ta bất lực như vậy, ví dụ như bệnh tật, ví dụ như cái chết, những gì xa mất rồi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, ngoại trừ hoài niệm. Có lẽ chỉ có hao tâm tốn sức truy tìm và chấp niệm, mới có thể tạo thành sự duy trì cuối cùng chăng.
——————————————
Sau khi Hàn Vũ rời khỏi nhà Thẩm Đình thì trực tiếp đi đến tiểu khu Khai Dương. Hắn dừng xe ở ven đường, cũng không đi vào ngay mà ngồi đợi một hồi. Điện thoại reo lên, hắn mở weixin nhận được một bức ảnh, người đàn ông trung niên trong ảnh hai tay ôm mấy người phụ nữ, chụp rất rõ ràng.
Hắn đặt điện thoại xuống, quay kính xe xuống để gió thổi vào mặt. Một hồi lâu sau, hắn xuống xe, cầm điện thoại đi vào tiểu khu.
Nhấn chuông, một lát sau một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mở cửa, ban đầu bà hơi ngơ ngác, sau đó lộ ra nét vui sướиɠ: "Hàn Vũ, sao con lại tới đây?"
"Tới thăm mẹ." Hàn Vũ cười nhạt một tiếng.
"Mau vào đi." Mẹ Hàn nghênh đón hắn vào nhà, bắt đầu bận bịu rót nước, gọt trái cây cho hắn, "Sao tới mà không nói trước một tiếng, làm mẹ không có chuẩn bị gì —— ăn thanh long không, mẹ nhớ con trước đây thích ăn thanh long?"
"Dạ." Hàn Vũ ngồi xuống ghế sa lông, nhìn căn phòng này một chút. Lần trước hắn đến, vẫn đang là lúc bận thu dọn di vật của em gái.
Mẹ Hàn bưng một dĩa trái cây lớn tới, dáng vẻ giống như nghênh tiếp khách quý mà bắt chuyện với con trai: "Tùy ý ăn đi, lát trưa con có ở lại ăn cơm không? Mẹ đi chuẩn bị..."
"Mẹ, không cần đâu." Hàn Vũ vân vê di động, "Con đến đây là muốn cho mẹ xem ít đồ." Hắn mở điện thoại, phóng to bức ảnh đưa tới, mẹ Hàn liếc mắt nhìn xong sắc mặt liền thay đổi, đôi môi giật giật, nói không nên lời. Mặt người đàn ông trong hình rất rõ ràng, khiến bà không có cách nào lấy lệ qua loa.
"Những việc này mẹ đều biết phải không?" Hàn Vũ nhìn thần sắc mẹ mình có chút hoảng loạn luống cuống, trầm giọng nói, "Phụ nữ ở bên ngoài cùng ông ta chưa từng ngơi nghỉ, gần đây hầu như mỗi ngày đều không về nhà, người như vậy, mẹ còn giữ lại làm gì?"
Mẹ Hàn giống như cảm thấy lạnh lẽo, ôm lấy cánh tay, cười khổ nói: "Ổng có trở về hay không không quan trọng, một mình mẹ cũng có thể sống rất tốt."
"Vậy Y Y thì sao?"
Cả người mẹ Hàn run lên bần bật, ngẩng đầu nhìn Hàn Vũ. Hàn Vũ chỉ lẳng lặng nhìn bà: "Mẹ, con hỏi lại một lần nữa, mẹ thành thật trả lời con. Y Y tự sát, đến cùng là vì cái gì?"
"Không phải mẹ đã nói rồi sao..." Giọng mẹ Hàn có chút run, cúi thấp đầu, "Nó ở trường bị người ta bắt nạt, không chịu được mới..."
"Vậy đứa bé trong bụng của nó thì sao?" Hàn Vũ đứng phắt lên, gắt gao nhìn chằm chằm bà, "Con đã điều tra qua, hai tháng, suy ngược thời gian, khi đó nó hẳn là đang cùng hai người đi du lịch ở Thái Lan."
Mẹ Hàn cúi đầu không nói, ôm chặt thân mình, giống như thật sự rất lạnh, lạnh đến mức cả người cũng bắt đầu phát run.
"Mẹ, Y Y là con gái mẹ, nó mới mười sáu tuổi, nó tự sát, trong bụng còn có em bé, chuyện như vậy mẹ có thể chịu được sao?" Hàn Vũ xiết chặt nắm đấm, tận lực khống chế tâm tình của mình, "Tất cả những việc này, đối với mẹ mà nói thật sự không quan trọng sao?"
Mẹ Hàn bỗng nhiên ôm kín mặt, tiếng khóc đè nén lộ ra ngoài.
Hàn Vũ cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn bà, một lát sau, bà mới phát ra tiếng nghẹn ngào đứt quãng: "Xin lỗi... Mẹ xin lỗi con Y Y... Mẹ không nghĩ là mọi việc sẽ biến thành như vậy... Ông ta lúc mới bắt đầu thật sự rất tốt với Y Y, mẹ cho rằng... cho rằng ông ta là thật lòng... Mẹ thật sự không ngờ ổng sẽ làm ra loại chuyện đó với Y Y... Đến khi mẹ phát hiện ra thì đã không có cách nào cứu vãn... Mẹ cũng từng cãi nhau với ổng, ổng liền đánh mẹ... Mẹ hết cách rồi, mẹ có thể làm sao..."
Bà để lộ cánh tay vẫn còn vài đường vết tích, không nói rõ gì về đoạn trải nghiệm bất kham kia, im lặng trong tiếng khóc hối hận.
"Y Y quá hiểu chuyện, con bé sợ mẹ chịu khổ nên vẫn luôn nhẫn nhịn... Mẹ không có cách nào... Mẹ có lỗi với nó..."
Mặt Hàn Vũ âm trầm không nói gì, mặc dù hắn từng tưởng tượng ra kết quả này, nhưng đến khi nó thật sự xảy ra, hắn phát hiện mình vẫn không có cách nào khống chế tâm tình. Từng ngọn lửa thiêu đốt tâm lý, hắn đột nhiên nắm cái gạt tàn thuốc trên bàn đập xuống đất.
Tiếng động vang đến run sợ lòng người, mảnh vỡ tung toé, đập ra một cái lỗ trên sàn nhà gỗ.
"Mẹ tất nhiên có lỗi với nó!" Hàn Vũ gầm nhẹ một tiếng, đạp bàn trà đạp lệch đi, "Xảy ra những việc này sao mẹ không nói cho con biết, sao không nói cho ba biết! Mẹ không có cách? Mẹ không có cách nào cũng không biết báo cảnh sát sao! Cũng tại vì mẹ nhu nhược, Y Y mới phải chịu nhiều khổ cực như vậy!"
"Đúng, là mẹ... là mẹ hại con bé..." Mẹ Hàn khóc lóc nắm lấy hắn, "Mẹ không chịu nổi nữa... Cuộc sống như thế này, mẹ không chịu nổi nữa... Từ sáng đến tối mẹ đều mơ thấy Y Y, mơ thấy con bé nói với mẹ, mẹ đừng sợ... Là mẹ hại em nó..."
Vành mắt Hàn Vũ đỏ chót, nước mắt vừa rơi xuống liền bị hắn lau đi, hắn hít sâu một hơi, đỡ bà ngồi xuống ghế sa lông: "Mẹ, mẹ đừng ngốc nữa. Người chân chính hại chết Y Y, là Triệu Vĩnh Bân."
"Nếu con đã trở về, con sẽ không để cho ông ta tiếp tục nhàn nhã." Trong ánh mắt hắn bùng phát ngọn lửa thù hận, sắc mặt càng thêm âm trầm, "Con sẽ giúp mẹ thu xếp tốt chứng cứ ông ta nɠɵạı ŧìиɧ khi còn đang trong quan hệ hôn nhân hợp pháp, mẹ đi kiện ông ta. Con có một người bạn làm luật sư chuyên môn xử lý loại án kiện này, nɠɵạı ŧìиɧ thêm cả bạo lực gia đình, chúng ta nắm đủ phần chắc khiến ông ta phải cút ra khỏi nhà."
Mẹ Hàn ngơ ngác nhìn điện thoại di động, tính bà nhát gan không hề toan tính gì, nghĩ đến vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của người đàn ông kia, bà liền phát lạnh từng trận.
"Nhưng mà... ông ta có tiền có thế..."
"Những việc này mẹ không cần lo lắng, giao cho con." Ngữ khí Hàn Vũ lạnh lẽo, "Con nhất định sẽ khiến ông ta phải trả cái giá thật đắt."