Ánh sáng nóng nực của mùa hè chiếu vào, Cam Mật ở trong phòng kính kèm khí lạnh, lỗ chân lông trên cánh tay lại giống như cây trà ở ngoài cửa sổ, chậm rãi nở ra.
Có lẽ vị phu nhân đứng ngồi không yên, không tiếp lời nữa mà vội vàng rời đi.
Nhìn qua bóng lưng kia, trong đầu Cam Mật còn lưu lại dáng vẻ nhìn dò xét vừa rồi, cô hồi tưởng lại suýt nữa cười ra tiếng.
Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lên cong thành trăng khuyết, tự mình vui vẻ.
Ngay cả chuyện bị người ta gõ cũng chậm chạp hồi lâu.
Mãi đến khi trên đầu mơ hồ truyền đến cảm giác hơi đau, lúc này cô mới phản ứng chậm che đầu mình.
Cô thấp giọng khẽ thở: “Đau…”
Tống Mộ Chi nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Chút đau đớn ấy có thể so với bụng khó chịu?”
Cô gái nhỏ còn chưa kịp phản bác, sao nhãng mấy giây rồi lấy lại tinh thần thì đĩa trà bánh trước mặt đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Cam Mật vốn nửa ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ, thấp hơn nửa cái đầu so với Tống Mộ Chi ngồi trên ghế.
Trong khoảng cách như vậy còn có thêm góc của cái bàn cực kỳ không tiện, cô duỗi thẳng cánh tay muốn với lấy thế nhưng khoảng cách có hạn.
Trà bánh mà cô nhớ mong trực tiếp biến mất, Cam Mật không khỏi nhụt chí.
Lục Chương Niên đúng lúc này đi về lại phòng kính, lên tiếng gọi: “Mộ Chi, ông tìm con có việc, con đến thư phòng của ông một chuyến.”
Tống Mộ Chi gật đầu đáp lời, hai cái chân dài thẳng lên chống ở trước bàn.
Thế nhưng anh lại chậm chạp không nhúc mà lại khom eo, cúi người gọi cô: “Cam Mật.”
Ánh mắt của Cam Mật rơi ở chỗ song song, vốn không nhìn anh, cô đang ỉu xìu dùng tay quấn lấy tóc mình chơi đùa.
Vào giờ phút này nghe thấy thì theo bản năng ngẩng đầu: “Vâng?”
Tống Mộ Chi nhìn vào đôi mắt hạnh ấm ướt sáng ngời của cô gái nhỏ: “Nhiều nhất là ăn thêm một cái.”
Không biết anh lại từ đâu mà biến ra trà bánh rồi đẩy đến trước mặt cô, sau đó theo lời gọi của ông Lục mà cất bước đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, cứ như vậy mà nhìn qua bóng lưng Tống Mộ Chi.
Chuyện nhỏ này giống như là đột nhiên được thông báo về cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Nói là ngạc nhiên mừng rỡ thì cũng không đủ.
Cam Mật vốn ôm suy nghĩ cô cứ không nói ăn một cái là ăn một cái, kết quả là cô cầm đĩa trà bánh qua tập trung nhìn.
Chiếc bánh lẻ loi trơ trọi ở chính giữa đĩa.
Hình như chỉ còn lại một cái.
Cô đứng dậy từ bên cạnh bàn, xé mở bao bì bên ngoài của chiếc bánh, còn chưa gặm được mấy miếng thì Lý Sơ Đồng đã quay lại tìm đến cô: “Em đang ăn bánh? Còn gì nữa không, cho chị một cái!”
“Hết rồi, chỉ còn lại cái cuối cùng.” Cam Mật đưa chiếc bánh trong tay ra cho Lý Sơ Đồng ăn một góc, lại tò mò hỏi cô ấy: “Vừa rồi chị bị ông nội Lục gọi đi là đi làm gì vậy.”
“Sư phụ bảo chị gọi thêm mấy người, buổi chiều đi dọn dẹp nhà cửa, nói là sau này sẽ có mấy sư huynh quay về ở.”
Cam Mật vừa lưu loát giải quyết hết bánh vừa suy ngẫm hồi tưởng: “Vậy có nói là lúc nào không?”
“Không nói cụ thể, có điều chắc chắn là gần đây thôi.”
Cam Mật tách đầu ngón tay: “Em nhớ bọn họ có vài người đều đã học xong rồi nhỉ, có người cũng tự lập môn phái rồi, theo lý thuyết thì không cần về xã mới đúng chứ.”
“Chỉ là về ở, không tính là quay về xã đâu, có thể là có liên quan đến việc hợp tác trong xã, chị cảm thấy gần đây thư xã của chúng ta đang có việc lớn, em không thấy gần đây đều trở nên náo nhiệt hơn không ít sao, vừa hợp tác vừa triển lãm tranh, chị thấy món nợ nhân tình mà sư phụ bỏ ra phải từ từ trả rồi.”
Lời nói này của Lý Sơ Đồng ngược lại đã gợi cho Cam Mật suy nghĩ sâu xa, cô suy nghĩ một chút: “Hình như cũng phải, nợ nhân tình, chắc là cùng bối phận với ông nội Lục nhỉ?”
“Dù sao cũng chắc chắn không có liên quan quá nhiều với đám tiểu bối chúng ta.” Lý Sơ Đồng lôi kéo Cam Mật ra ngoài: “Được rồi buổi chiều chị không có thời gian, bây giờ em cùng chị đi ra bên ngoài cho cá chép ăn đi, trời nóng như vậy, mấy con cá kia đều trốn dưới cầu hành lang hóng mát, cũng không ra ngoài kiếm ăn, đi trêu chọc một chút.”
Cam Mật vốn chỉ muốn đi tìm ông Lục một chuyến, đối với niềm vui thú này, cô vội vàng đáp được.
---
Cho cá ăn xong lại ở trong phòng ngủ của mình tại thư xã nghỉ ngơi một lúc.
Cam Mật tập trung tinh thần, chuẩn bị đi tìm Lục Chương Niên.
Cam Ngân Chuyển đã giúp cô tìm được “Lâm thị tuyển tập”, mặc dù chỉ có một quyển nhưng cũng cần thông báo một chút.
Suy cho cùng Lục Chương Niên xem như là đã cho cô chỉ dẫn đề nghị trong đề tài này.
Bảy rẽ tám ngoặt đến sân sau của Phục Thủy Gian, thiếu nữ đi thẳng đến thư phòng của Lục Chương Niên.
Kết quả chờ cô đẩy cửa ra thì phát hiện trong thư phòng ngoại trừ ông Lục thì còn có một bóng dáng cao lớn khác đập vào mắt.
Cam Mật cho rằng sau khi Tống Mộ Chi bị ông Lục gọi đi thì không bao lâu sẽ rời khỏi thư xã, kết quả là vẫn còn ở đây.
Anh nhìn thấy cô thì cũng không lộ vẻ kinh ngạc, anh đứng sau bàn đọc sách gỗ đen, vẫn đang nói chuyện với ông Lục.
Lục Chương Niên uống một hớp trà rồi chậm rãi đặt chén trà xuống, nhướng mày nhìn Tống Mộ Chi bên cạnh rồi nhìn về phía Cam Mật: “Con tới tìm ông hay là tìm anh Mộ Chi của con?”
Cam Mật không hiểu rõ lắm gãi gãi chóp mũi nhìn hai người này: “Đương nhiên là tìm ông rồi.”
Ông cụ cười ha ha không ngừng rồi lập tức vẫy tay về phía cô gái nhỏ: “Được rồi được rồi vào đây đã, đóng cửa lại.”
Cam Mật đáp lời làm theo, sau đó cô đi đến trước bàn: “Ông nội Lục, ông còn nhớ tập tranh Lâm thị tuyển tập mà trước đó ông đề cử cho con không.”
“Sợ ông quên mất, cô gái nhỏ nhấn mạnh: “Chính là cái liên quan đến nghiên cứu đề tài luận văn tốt nghiệp của con ấy.”
Đương nhiên là Lục Chương Niên sẽ không quên: “Ừm, nói thế nào?”
“Con vốn cho là không tìm được, nhưng anh ba con trước đó đi Giang Nam sưu tầm lại thật sự tìm được, mặc dù chỉ có một quyển nhưng con vẫn muốn nói với ông một tiếng, con không định sửa lại phương hướng nghiên cứu sau này nữa.”
“Thật sao?” Lục Chương Niên kinh ngạc: “Vậy thì tốt, thế này đi, sau này ông ở bên này cũng giúp con hỏi thêm một chút.”
Chuyện này đương nhiên là cô nguyện ý, cô gái nhỏ liên tục gật đầu không ngừng, sau đó lại bị Lục Chương Niên kéo tới xem ông tự mình nâng bút viết chữ.
“Chữ viết thư pháp này, không nhắc đến chiều sâu của những nét phẩy nét mác kia, mực nước này thật sự là rất đặc biệt.” Ông Lục vuốt sợi râu, biểu hiện ra cho hai tiểu bối đứng bên cạnh: “Con xem có nét hạ bút tốt nhưng bị nhòe rồi, không giống hình dáng gì nữa.”
Cam Mật nghe đến chăm chú, có điều thời tiết này thật sự là quá nóng, cho nên lúc bắt đầu cô vẫn luôn dùng bàn tay nhỏ quạt gió cho mình.
Thư phòng của ông Lục nằm trong cùng bên trái của vườn trà, vào buổi trưa kéo tấm rèm bằng gỗ lên thì khắp nơi có thể nghênh đón được không ít gió.
Mà mấu chốt nằm ở chỗ này, Lục Chương Niên không thích dùng máy điều hòa, bình thường ngược lại thích ở trong phòng dùng quạt trần kiểu cũ treo trên trần nhà.
Nhưng dù sao cũng là mùa hè, hơi nóng thật sự là không chịu được, Cam Mật bị chiếc quạt nóng hầm hập trên đầu thổi, xung quanh đều nổi lên vẻ khô hanh.
Hai gò má vốn trắng như men của cô gái nhỏ giống như là bị nước thẩm thấu qua một lần, thấm màu hồng nhàn nhạt.
Lục Chương Nhiên viết đầy quyển trục, lại đưa bút cho Tống Mộ Chi: “Mộ Chi, con đợi ở đây? Ông đi xem xem phòng Sơ Đồng dọn dẹp thế nào rồi.”
Theo tiếng đóng cửa rất nhỏ truyền đến, chốc lát, trong thư phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người.
Tống Mộ Chi quay người nhấn vào nút điều khiển máy điều hòa, một tiếng tích, hơi lạnh nhanh chóng tản ra trong không gian có chút tĩnh lặng.
Ngược lại thấy dáng vẻ nóng mà không nói của cô gái nhỏ, Tống Mộ Chi thẳng người dậy: “Có điều hòa mà không dùng?”
Cam Mật xua tay tỏ ý mình có thể chịu được: “Ông Lục không thích dùng, có lẽ là do lớn tuổi, hiểu được, người già ấy mà.”
“Anh hiểu, nhưng bây giờ ông Lục không ở đây.” Tống Mộ Chi nhìn chằm chằm cô gái nhỏ rồi bắt đầu mài mực: “Cho dù ông Lục ở đây thì em mở cả buổi chiều cũng không sao.”
“...”
Anh ngược lại là biết ăn nói.
Còn phát ngôn bừa bãi trên địa bàn của ông Lục!
Trong lòng cô gái nhỏ trở nên tức tối nhưng ngoài mặt lại không hiện ra.
Đúng lúc này Tống Mộ Chi khom eo xuống, ngón tay dài chống trên mặt bàn, anh liếc mắt nhìn cô, hơi nhướng mày: “Em muốn xem anh viết chữ gì?”
Cam Mật bị động tác đột nhiên này của anh làm cho hơi dừng lại, thuận lợi chuyển chủ đề: “Anh hỏi em à?”
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhìn về phía bức tranh mới tinh trên bàn.
Không đợi cô nghĩ kỹ, Tống Mộ Chi lại hỏi trước cô một bước: “Chữ cam thì thế nào.”
“Được, họ của em đó.”
Tống Mộ Chi rũ mi mắt, cầm bút nhưng còn chưa bắt đầu thì giống như nghĩ tới điều gì đó: “Nếu như là họ của em, vậy em viết trước đi.”
Lúc cô gái nhỏ hoàn toàn hồi thần thì đặt bút xuống không được, không đặt bút cũng không phải.
Cô hiện ra vẻ khó khăn nhìn về phía Tống Mộ Chi: “Anh biết rất rõ… chữ của em lại không đẹp bằng vẽ tranh!”
“Lúc này lại cảm thấy anh biết?” Hai con ngươi của Tống Mộ Chi giống như đêm tối: “Anh còn tưởng rằng em quên rồi.”
Anh không nói rõ nhưng cho dù là trong lời nói đã qua thì cũng đã kéo hình ảnh quá khứ đến trước mắt.
Lúc ấy Tống Mộ Chi luôn đến nhà cũ, tiện thể lôi kéo người cùng nhau đứng sau cái bàn gỗ đào thẫm, cầm bút nhìn chạc cây anh đào trong đại viện chống ở trước cửa sổ.
Đáng tiếc là dù nhận được sự chỉ trích và dạy bảo của ông Tống thì Cam Mật vẫn không thể phát huy ra được phong thái sánh ngang với kỹ năng vẽ của cô.
“Ai biết chứ.” Lông mi Cam Mật khẽ rung, cô mơ hồ đáp lại.
Tống Mộ Chi yên lặng nhìn cô hồi lâu, thấy cô gái nhỏ gần như làm mực trên ngòi bút đọng lại trên giấy, bàn tay với xương cốt rõ ràng tới gần: “Em nhìn anh viết, như vậy được rồi?”
Cam Mật không chống cự, bóng râm đến từ sau lưng bao phủ ở trên.
Tống Mộ Chi gần như giam cô ở trong ngực, hơi thở bên cổ như có sức sống, lan tỏa trong vườn trà của thư xã tĩnh lặng, an ủi vỗ về người ta.
Dù cho trong phòng này có luồng không khí do máy điều hòa làm hạ nhiệt độ nhưng ngọn lửa nhỏ xíu vẫn cháy lên.
Nhìn anh viết mà sao còn kéo theo cô như vậy…
Cam Mật bị ôm lấy mà giãy giụa, ai có thể nghĩ được Tống Mộ Chị có sức lực vững vàng bất động như thế, mỗi lần có chút tình thế đều bị cản lại.
Sau khi nhụt chí, ánh mắt cô gái nhỏ rơi trên mặt bàn.
Ngay vào lúc này Tống Mộ Chi hạ bút, anh tự mang theo ngòi bút, mạnh mẽ có độ.
Như ông Lục nói, ở phương diện này Tống Mộ Chi quả thật có chút trình độ, có được mấy phần chân truyền của ông cụ Tống.
Cam Mật nhìn đến mức có chút ngây người, không biết qua bao lâu ánh mắt mới từ tờ giấy bằng phẳng chuyển qua ngòi bút lông, nghiêng sang nhìn về phía anh ở hướng chếch trên vai.
Lông mi dài của Tống Mộ Chi rũ xuống trải rộng, góc nghiêng tinh tế như tuyết được ánh sáng sau buổi chiều độ lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt.
Cam Mật giống như bị bỏng, ánh mắt vội vàng đi xuống.
Tay của anh có gân cốt lưu loát, hổ khẩu* hơi lầu là đường cong chập trùng sắc bén, xương ngón tay rõ ràng.
*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Bút lông đen nhánh làm tôn lên khuy măng sét ở bên cạnh hiện lên ánh sáng mờ, chiếu ra hai loại thái cực.
Cam Mật nhìn, cảm thấy lại có kết luận.
Không có gì khác, đôi tay này đẹp đến mức có lẽ có thể mua bảo hiểm.
---
Cam Mật ở trong phòng vẽ tranh của thư xã cả một buổi chiều, trên đường chuẩn bị về nhà lại nghe ông Lục ở đó cằn nhằn nói thư phòng quá lạnh, làm hại ông hắt hơi mấy cái.
Cô sửng sốt một lúc rồi lại giải thích với Lý Sơ Đồng về thời gian lần sau tới, nói tạm biệt xong, cô quay đầu trực tiếp lên xe của Tống Mộ Chi.
Vừa rồi ở trong thư phòng của ông Lục cô đã biết lần này Tống Mộ Chi tới thư xã phải đến chạng vạng tối mới đi.
Hai người cùng đi, đều là về đại viện nên cô dứt khoát không làm phiền chú Lâm tới đón cô nữa.
Lần này đến Chương Niên Thư Xã chơi, trợ lý Từ là người đi theo Tống mộ chi, trên đường về là anh ta lái xe.
Lúc trợ lý Từ ngồi ở hàng ghế trước lái xe, Tống Mộ Chi nhìn về phía cô: “Người trong nhà em đều về rồi?”
Cam Mật vốn muốn hỏi sao Tống Mộ Chi lại biết, thế nhưng cô vừa lên xe là trong đầu đã bắt đầu hiện lên vô hạn tuần hoàn dáng vẻ anh lúc chiều bám theo sau cô.
Lời đến khóe miệng lại bị miễn cưỡng nuốt lại, cô gái nhỏ bị sặc trả lời lại vấn đề của anh: “Chuyện này anh không biết nhỉ, bọn họ đã sớm về rồi.”
Cô gái nhỏ chung quy vẫn nhớ mong người trong nhà.
Đợi đến khi trợ lý Từ khó khăn lắm mới lái được chiếc xe vào đầu đường của ngõ Kinh, cô liền đeo túi chuẩn bị xuống xe.
Rốt cuộc cũng là sốt ruột về nhà, không đợi xe dừng hẳn, Cam Mật vội vã nhảy xuống, bóng dáng giống như con thỏ, càng lúc càng xa tựa cơn gió.
Khác với Cam Mật, Tống Mộ Chi về nhà cũ bên này thật ra chỉ là tiện đường lấy đồ, tiếp theo đây anh còn phải quay đầu chạy về Tống thị xử lý công việc.
Nhà để xe dưới hầm của Tống thị tĩnh mịch im ắng, không có bóng người qua lại.
Tống Mộ Chi xuống xe chốc lát, trợ lý Từ không đi lên theo mà ngược lại thò đầu ra ngoài cửa sổ xe thủy tinh, hướng về phía anh vẫy vẫy món đồ trong tay.
“Tống tổng, đây là đồ Cam tiểu thư làm rơi trong xe, có cần tôi sau này trả lại cho cô ấy không?”
Đồ làm rơi?
Tống Mộ Chi vốn đã cất bước lớn đi về phía trước, giờ phút này bước chân hơi ngừng lại: “Sau này tôi đưa cho cô ấy, để ở chỗ tôi trước đi.”
Trợ lý Từ gật đầu đáp lại rồi lập tức đưa qua một món đồ dạng quyển mỏng.
Ở bên ngoài là bốn chữ lớn “Lâm thị tuyển tập” vô cùng rõ ràng dễ hiểu.
Bên cạnh đánh dấu là tập thứ nhất.
Tống Mộ Chi hơi đưa tay, còn chưa lật mở trang bìa thì trong tập tranh có một tờ giấy tuyên màu vàng nhẹ nhàng rơi xuống.
Hơi nhăn, hẳn là từng bị người ta bóp.
Sau khi một lần nữa được mở ra thì nguyên trạng trong đó trực tiếp hiển hiện.
Tờ giấy rất mỏng, trên đó là nét bút uốn lượn lại không dễ nhòe.
Dưới sự tô điểm của mực đậm là một đôi đầu heo tai to tùy ý kiêu ngạo.
Quan trọng hơn chính là, nhìn như vậy thì càng phát hiện ra xung quanh cái đầu heo tượng trưng cho sự vui vẻ lại bày đầy những cái chén hình tròn.
Trong mỗi cái chén đều có mì thịt bò bốc hơi nóng.
Mực nước rải rác, phác họa giống như đúc.
“...”
Ánh mắt Tống Mộ Chi hướng xuống phía dưới.
Bên dưới góc phải của tờ giấy này có một dãy chữ tiếng Anh, tạo thành một vòng nho nhỏ.
Không bắt mắt lại rất rõ ràng, ký lên là @Melomel.