Mùi thơm của nước lèo sốt thịt bò tràn đầy.
Văn phòng lớn như vậy giống như tấm lưới được dệt kín kẽ, giữ lại hết tất cả sự đậm đà tràn ra.
Lúc Cam Mật vùi đầu đau khổ mà ăn, đầu bếp vui tươi hớn hở bắt lấy cô, lảm nhảm chút việc nhà.
Cô ngược lại là người thành thạo, chú tới cháu lui nói đến mức ngay cả hai người trợ lý bên cạnh cũng nghe say sưa ngon lành.
Sau khi Tống Mộ Chi về nước hai người trợ lý mới nhậm chức, được điều động từ tập đoàn Thiên Lục bên kia tới đây phụ tá, trước đó vốn chưa từng gặp qua Cam Mật.
Nhưng họ cũng lờ mờ có thể biết được chút truyền thuyết liên quan đến nàng công chúa nhỏ này.
Tống Mộ Chi vốn gọi một tiếng trợ lý Từ, kết quả đối phương giống như là đứng máy, thật lâu không đáp lại.
Anh ngước mắt, tầm mắt chạm đến phía trước.
Cam Mật không khoanh chân ở trên thảm giống như trước đó, đầu gối dựa vào độ cong của ghế sô pha, lõm thành đường cong xinh đẹp.
Trần phòng cao, sáng ngời làm nổi bật lên vẻ trắng trẻo trên gương mặt cô hiện ra chút ánh sáng của lông tơ.
Trong khi trò chuyện với đầu bếp, đôi môi nhếch lên giống như rượu ủ hoa đào, so với lúc tham ngủ buổi chiều thì được thấm đến mức đỏ hồng hơn.
Bên ngoài là gió lớn bao phủ, trong lòng giống như đã có một cơn giông tố động trời đi qua.
Mấy giây chốc lát.
Giống như cảm nhận được ánh mắt không thể bỏ qua kia, cô gái nhỏ chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua.
---
Cũng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, sau khi đầu bếp rời đi, trong phòng cũng đã được thu dọn xong.
Cam Mật vẫn cảm thấy hơi nước lướt nhẹ qua mặt như thế ở gần trong gang tấc.
Hơi nóng hầm hập nướng đến mức khuôn mặt cô nóng lên nhàn nhạt, giống như là hỏa thiêu.
Tình hình như vậy vẫn luôn tiếp tục cho đến khi Cam Ngân Hợp tới đón cô.
Cuối cùng cũng coi như là anh về đúng giờ, tầm mắt nhìn qua thiếu nữ trông rất ngoan ở trên ghế sô pha, cô lập tức đứng dậy lên tiếng chào hỏi Tống Mộ Chi.
Sau đó đương nhiên là cùng nhau về đại viện.
Lúc đi qua hành lang phòng làm việc hướng về phía thang máy, Cam Ngân Hợp nhìn qua hai người hoàn toàn không nói chuyện: “Hai người cả ngày hôm nay chính là như vậy, làm người câm đến hết ngày?”
Nhận được ánh mắt liên tục thăm dò qua của Cam Ngân Hợp, vẻ mặt Tống Mộ Chi lạnh lùng, anh mang theo áo khoác, cất bước đôi chân dài, dáng vẻ lười để ý đến người khác: “Đừng nhìn nữa, tớ không có câm.”
Cam Mật dùng khóe mắt nhanh chóng liếc Tống Mộ Chi, trả lời Cam Ngân Hợp: “Em cũng không có câm, anh mới câm ấy.”
“Được, một xướng một họa, ý tớ nói là hai người đều không nói chuyện với nhau.”
Cam Mật day sàn nhà, lí nhí lầm bầm: “Lúc nói chuyện anh lại không có ở đây.”
Cô gái nhỏ tự mình thì thào, giọng nói được thả cực nhẹ, Cam Ngân Hợp có chút nghe không rõ: “Em nói gì vậy, một mình ở đó thầm thì.”
“Em có thể nói cái gì chứ, lời thầm thì anh cũng muốn nghe thì có phải sau này còn phải làm cái loa phóng thanh phát lại cho anh không.”
Có lẽ là ăn đủ nhiều tràn đầy khó chịu, Cam Mật phản bác lại hoàn toàn không dừng, toàn bộ quá trình cực kỳ trôi chảy.
Cam Ngân Hợp bị dáng vẻ này của cô làm cho sửng sốt.
Anh cười ngượng ngùng một lúc, sau đó cuối cùng cũng nhớ tới còn có Tống Mộ Chi: “Nó chính là tính tình này, cậu vừa về nước, sau này sợ là phải chịu rồi, khoan dung nhiều hơn một chút.”
Cam Ngân Hợp tùy ý nói, Tống Mộ Chi nghe xong dừng bước.
Cam Mật tụt lại phía sau hai người, trước khi nghe thấy câu này thì đã nghe thấy một tiếng hừ đáp lại từ mũi Tống Mộ Chi.
Hai người đàn ông chân dài bước nhanh.
Cam Mật hoàn toàn không theo kịp.
Cô đi mấy bước về phía trước kéo tay áo của Cam Ngân Hợp, anh bị kéo đến quay người: “Làm gì vậy, đưa loa phóng thanh tới à?”
“Ai nói với anh chuyện đó.” Cô gái nhỏ có chút khó mở miệng: “... Em ăn nhiều quá nên khó chịu, anh có thể đi chậm một chút không?”
“Biết ăn nhiều sẽ khó chịu mà em còn ăn, ngốc à?” Dứt lời, Cam Ngân Hợp nhìn về phía Tống Mộ Chi, trong ánh mắt mơ hồ còn có chút chất vấn đối với sự chăm sóc không cẩn thận của anh.
Cam Mật hừ một tiếng: “Lúc ăn đâu có biết là sau này sẽ khó chịu.”
Nếu không thì trên thế giới này cũng sẽ không có người ăn đến bể bụng.
Ánh mắt Cam Ngân Hợp nhất thời trở nên khó hiểu: “Chờ đã, anh ngẫm nghĩ thấy có chút không thích hợp, em ở trong văn phòng của Tống Mộ Chi ăn cái gì vậy?”
Cam Mật không nghĩ lại, chỉ cảm thấy sự thẹn thùng xông lên đầu: “Ăn thịt anh ấy được rồi chứ, anh đi chậm một chút!”
Cam Ngân Hợp nghe Cam Mật nói như vậy thì chẳng những không chậm lại mà còn rướn người tăng tốc.
Tống Mộ Chi ở một bên không hề nói chen vào, bước chân đi ra ngoài lại yên lặng thả chậm.
---
Ba người ở nhà để xe tầng hầm mỗi người đi một ngả, Cam Mật ngồi xe của Cam Ngân Hợp.
Có điều dẫu sao cũng cùng được, Cam Ngân Hợp nhường đường cho Tống Mộ Chi.
Trong lúc chậm rãi lái đi, hai chiếc xe kẻ trước người sau hòa vào màn đêm.
Cam Ngân Hợp lưu loát xoay vô lăng, chạy xe đi theo sau: “Nếu bây giờ em vẫn khó hiểu thì anh kéo cửa sổ xuống.”
Cam Mật lắc đầu: “Vẫn tốt, anh hôm nay anh mệt không.”
“Bởi vì không cần chăm trẻ con cho nên không mệt.”
“...”
Khóe mắt bắt được gương mặt của Cam Mật, Cam Ngân Hợp cười chậm rãi tăng tốc độ, sau đó ánh mắt hướng về phía trước, anh chậc chậc hai tiếng: “Tống Mộ Chi này được đó, lại đổi xe.”
Cam Mật nghe thấy thì ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là ở cách đó không xa, trong màn đêm hiện lên ánh đèn màu đỏ.
Không biết là nghĩ tới điều gì, Cam Mật nâng mặt chậm rãi lên tiếng: “Anh, lúc anh ấy ở nước ngoài hai người có thường xuyên liên lạc không?”
“Em nói ai, Tống Mộ Chi à?” Cam Ngân Hợp hỏi lại, tiếp theo đó vẫn xem như là nghiêm túc suy nghĩ: “Có, nhưng mà không nhiều.”
Cam Mật kéo dài âm cuối: “Haizzz…”
“Em than thở cái gì?”
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy quan hệ của hai người trước kia thân thiết như thế, ra nước ngoài thế mà lại không liên lạc.” Cam Mật rũ hàng lông mi cong lên, đưa tay khều đồ trang trí trong xe.
Cam Ngân Hợp nghe xong thì khịt mũi coi thường: “Chuyện này khó hiểu lắm à? Đều là người trưởng thành rồi, ông lớn anh đây chẳng lẽ lại mỗi ngày chào buổi sáng chúc ngủ ngon hỏi han ân cần với cậu ấy thì mới được tính là ra dáng?”
“... Anh mà ông lớn cái gì.” Cam Mật nhịn không cười.
“Anh thật sự là ông lớn đấy, có điều chỗ này anh phải nói rõ với em, em còn nhỏ, chờ em lớn lên thì em sẽ hiểu, thế giới sau không trưởng thành không đơn giản đến vậy, cũng không có phức tạp như thế, bạn tốt nhiều năm mà trong một năm liên hệ ba hay năm rồi cũng coi như là tốt rồi.”
“Anh nói đến Trần Ký ngày ngày hẹn anh đến quán bar tán gái?” Cái này gọi là ba năm lần?
Cam Ngân Hợp hiếm có lúc cạn lời như thế: “Ngoại trừ cậu ta.”
Cam Mật không quan tâm, lại tiếp tục nâng cao giọng: “Có chuyện em phải nhấn mạnh với anh, em đã sớm thành niên rồi, cũng đã sớm trưởng thành rồi, một hai người đám các anh cứ nói em còn nhỏ, đây là ngụy biện trái với hiện thực.”
“...” Cam Ngân Hợp bị dáng vẻ giống như thật này của Cam Mật làm cho dừng lại hồi lâu: “Không nói em còn nhỏ, không nói em chưa trưởng thành là được rồi chứ gì.”
Anh kinh ngạc đến mức nhướng mày: “Có điều anh phải nói, hôm nay em có chuyện gì vậy, ăn trúng thuốc súng à?”
“Anh mới ăn thuốc súng ấy.” Cam Mật nhìn anh giống như đang nhìn đồ ngốc: “Nội tâm của tiểu tiên nữ, anh không có cách nào hiểu được đâu.”
“...”
Cam Ngân Hợp dừng lại một chút, tiếp theo đó lại nhân lúc lái xe mà liếc mắt nhìn qua Cam Mật, nói: “Quả thật không có cách nào hiểu được.”
Đôi mày thanh tú của Cam Mật hơi nhíu lại, cô quay người nhìn anh.
Trong khoang xe mờ tối, giọng nói của Cam Ngân Hợp sâu kín: “Tiểu tiên nữ nhà ai mà có thể ưỡn cái bụng nhỏ như vậy.”
“Sao anh lại như thế chứ!” Lúc này Cam Mật xù lông, tay trái nắm lại thành nắm đấm nhỏ, cô đưa tay muốn đánh anh: “Đây là khi em ăn nhiều quá mới lộ ra, bình thường vốn dĩ không có.”
Cam Ngân Hợp bị cô gái nhỏ chọc cho không có cách nào: “Được được em có lý, đừng ầm ĩ nữa anh đang lái xe.”
Rốt cuộc là ai đang ầm ĩ?
Thế là mãi đến khi hai chiếc xe theo thứ tự dừng lại trong đại viện, Cam Mậ cũng không nhìn trực tiếp Cam Ngân Hợp.
Sau khi xuống xe cô vội vàng vòng qua cửa gỗ lim, đi thẳng vào Cam trạch.
Trước đó Tống Mộ Chi đã đậu xe xong nhưng Cam Mật nhảy lên biến mất giống như con thỏ, để lại một cơn gió, so với hai người bọn họ còn nhanh hơn.
Bị người ta vây xem toàn bộ quá trình, Cam Ngân Hợp tự cảm thấy mất mặt, vì che giấu sự xấu hổ, anh mang tính chất tượng trưng mà nắm tay lại để bên miệng, nhẹ nhàng ho khan một cái.
Sau đó vỗ vai Tống Mộ Chi: “Con gái có chút cáu kỉnh, hôm nay có phải là rất khó chăm không? Làm khó cậu rồi.”
Tống Mộ Chi thu hồi ánh mắt lại từ chỗ lan can chạm khắc của Cam trạch, giọng điệu hơi chậm rãi: “Vẫn tốt.”
---
Cách một ngày, tiếng đàn nhị của ngôi nhà kiểu Tây bên cạnh hoàn toàn biến mất.
Khúc nhạc đệm chỉ có vào cuối tuần này đã tặng cho Cam Mật không ít sự thanh tĩnh.
Nhưng thoải mái cũng là tạm thời, trước đó Lý Sơ Đồng ở trên Wechat tìm cô, nói gần đây Chương Niên Thư Xã có việc bận rộn.
Bảo cô đi qua đó mấy ngày.
Cam Mật có chút hứng thú, trực tiếp đồng ý.
Quan trọng nhất chính là, cô phát hiện ra mình ở nhà cực kỳ dễ lười, trái lại ở Chương Niên Thư Xã, bên đó có phòng vẽ tranh riêng, có thể khiến cô ổn định tâm thần nghiên cứu kiến thức cơ bản.
Buổi chiều, Cam Quý Đình và Lương Âm Uyển từ nhà thờ tổ trở về, cùng về nhà còn có những người khác, xem như là tề tụ một nhà.
Lúc đón người, Cam Mật đang nằm trên ghế sô pha, tiếp nhận sự ân cần của Cam Ngân Hợp không thể không dâng lên bởi vì sự cạn lời tối hôm qua.
Nhìn thấy bóng dáng trông quen mắt đi đầu, cô trực tiếp nhảy lên rồi ôm lấy.
Khuôn mặt cực kỳ giống Cam Quý Đình của Cam Ngân Khởi hơi giãn ra, xoa xoa đầu của cô.
“Xem ra là anh thất sủng rồi.” Cam Ngân Thừa rớt lại ở phía sau mấy bước, đẩy kính mắt gọng vàng, chỉ hướng về phía Cam Mật cười.
Cam Mật cười tủm tỉm xoay vòng, cầm lấy tay của anh hai nhà mình bóp bóp: “Anh và anh cả ở nhà thờ tổ bên kia lâu quá, sao không đưa vị hôn thê của anh về?”
“Không nói chuyện này.” Cam Ngân Thừa tránh đề tài này: “Sao anh cảm thấy khuôn mặt này của em lại tròn ra rồi?”
Cam Mật trực tiếp hất tay của anh ra, ưỡn lưng đến thẳng tắp: “Em cho anh một cơ hội, anh rút lại lời đi.”
“Em cho rằng là Wechat à, còn rút lại lời.” Cam Ngân Hợp vốn bị lạnh nhạt, lúc này cười xích lại gần xem náo nhiệt, kết quả là nghênh đón sự đuổi đánh của Cam Mật.
Lương Âm Uyển thấy trong phòng khách có nhiều người như vậy thì không khỏi hoạt bát: “Bây giờ mẹ và thím Trần cùng nhau bắt đầu chuẩn bị cơm tối, mấy đứa muốn ăn gì đây?”
Cam Ngân Khởi đi đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống: “Sao cũng được nha mẹ, mẹ đừng để mệt quá, lão tam bốn giờ bay, bây giờ còn chưa đến.”
Lương Âm Uyển đáp lại, giọng nói cũng hiện lên sự vui mừng hớn hở: “Vậy thì đúng lúc! Hôm nay mọi người đều ở đây, vui vẻ náo nhiệt.”
Thật ra so với chút vắng vẻ trước đó thì rất nhiều lúc Cam trạch đều náo nhiệt.
Nhà họ Cam xem như là nhà có phẩm chất cao hiếm thấy trong giới hào môn, tình cảm giữa người nhà với nhau cực kỳ tốt.
Mấy đứa trẻ vẫn luôn ở nhà cũ, đều không dọn ra ngoài.
Mà nói chuyện tên thì càng là ví dụ được người ta nói say sưa.
Lão đại và lão nhị là anh em sinh đôi, tên được đặt theo dòng họ và bối phận, dựa theo gia phả để phân biệt đặt hai chữ Khởi và Thừa.
Ai cũng không nghĩ tới lúc Lương Âm Uyển sinh lần nữa thì lại là một đôi song sinh.
Từ đó dứt khoát muốn lấy cái tên có điềm tốt, kéo dài thành ngữ “Khởi thừa chuyển hợp*” này.
*Khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.)
Cam Mật xem như là được sinh ra trong sự quan tâm to lớn của cả nhà.
Tên của cô là do đại sư suy tính mà có được, lấy một chữ “Mật”, báo hiệu cho cô sau này thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.
Cam Mật đã từng nghe qua ngụ ý này, bởi vì trên các trang sức bằng vàng được chế tạo theo từng thời kỳ của cô từ nhỏ đến lớn đều có chữ như nhau.
Nghe thấy Cam Ngân Khởi nhắc đến lão tam, thiếu nữ cầm miếng dưa hấu chống má: “Lần này anh ba trở về khá nhanh.”
Mấy ngày trước Cam Ngân Chuyển lại đi ra ngoài sau khi cô về nhà, nghe nói là đi Giang Nam sưu tầm các phong tục dân gian.
Hôm nay cũng tốt, xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Có lẽ là muốn tụ họp một chút nhỉ.
Mặc dù bốn người bọn họ đều ở nhà cũ nhưng dù sao cũng có việc bận rộn riêng, đồng thời thời gian ở nhà cũng không nhiều, thỉnh thoảng sẽ chênh lệch thời gian.
Trước đó Cam Ngân Khởi và Cam Ngân Thừa đã cùng nhau đến nhà thờ tổ ở ngoài thành phố.
Nhà thờ tổ của nhà họ Cam được xây dựng hoàn thành vào thế kỷ trước, nghe theo đề nghị của đại sư mà chọn địa điểm ở chỗ được núi bao quanh đẹp đẽ trong lành.
Bởi vì không ở Ngân Thành, đi tới đi lui quả thật là xa xôi, không dễ lui tới trong ngày, lần này Cam Quý Đình và Lương Âm Uyển chính là đột nhiên bị gọi qua đó xử lý công việc.
Sau khi náo nhiệt, Lương Âm Uyển kéo riêng Cam Mật đến phòng bếp: “Mẹ nghe anh tư của con nói, hôm qua con ăn nhiều kêu không thoải mái, hôm nay mẹ mà riêng cho con chút thức ăn giúp tiêu hóa nhé?”
“Được ạ.” Lúc Cam Mật đáp lời thì điện thoại vang lên tiếng vù vù.
Cô nhấn mở, là tin nhắn Tống Ngải Thiên gửi tới.
Cô ấy hỏi cô mấy ngày nay có muốn ra ngoài dạo phố không.
Lúc Cam Mật gõ chữ lạch cạch đồng ý với Tống Ngải Thiên thì lại nghe Lương Âm Uyển bổ sung: “Làm cho con bát mì chua cay nhé?”
Mì… chua cay.
Sự đồng ý vui vẻ của cô gái nhỏ bị kẹt lại hồi lâu.
---
Nam Uyển nơi sườn núi ở phía Nam thành phố.
Rừng cây lá kim có màu sắc tối tăm, trong trang viên lại để đèn đuốc sáng trưng.
Tống Ngải Thiên ở lầu một chơi điện thoại, đột nhiên nghe thấy chỗ cửa truyền đến tiếng màn hình mở khóa.
Cô giương mắt nhìn thấy người gầy gò kia thì không khỏi có chút nghi hoặc: “Anh, sao anh lại về rồi?”
“Tối nay không ngủ ở bên nhà cũ à?”
Tống Mộ Chi gật đầu: “Ừm, chỉ có mình em ở nhà?”
Theo yêu cầu của ông Lục, ngày mai Tống Mộ Chi phải đến Chương Niên Thư Xã một chuyến, Nam Uyển bên này tương đối thuận tiện.
Trước đó anh liên tục dừng chân ở bên nhà cũ, mẹ Tống còn bởi vì vậy mà tới hỏi thăm mang tính tượng trưng.
“Không có, bố mẹ lên lầu nghỉ ngơi rồi, ở lầu một chỉ có mình em thôi.”
Tống Mộ Chi nhìn đồng hồ thạch anh treo trên lò sưởi, trên đó biểu hiện thời gian là tám giờ.
Hai người không nói nhiều về đề tài này nữa.
Nhanh chóng hàn huyên vài câu, Tống Mộ Chi đi lên lầu thay quần áo ở nhà rồi lại đi xuống lầu.
Đi đến một bên quầy bar ở lầu một, anh thế mà lại rót rượu cho chính mình.
Tống Ngải Thiên cực kỳ kinh ngạc, không biết vì sao hôm nay Tống Mộ Chi có thể nhàn nhã như thế.
Nhưng cô có chuyện quan trọng hơn, cũng không nghĩ nhiều mà bỏ qua một bên.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, gửi tin nhắn thoại đi: “Trời ạ Cam Cam, nhà cậu cũng náo nhiệt quá đi, mấy anh trai của cậu hôm nay đều ở nhà à?”
Tống Mộ Chi đứng ở quầy bar nghe thấy thì nâng mắt lên, không nghiêng lệch về nhìn về phía cô.
Tống Ngải Thiên một lòng lướt xem hình bữa tiệc gia đình mà Cam Mật chụp cho cô, dường như không chú ý tới cái nhìn chăm chú từ nơi khác thăm dò đến.
Không biết qua bao lâu, Tống Ngải Thiên bật dậy chống người, thò người qua ghế sô pha: “Anh, anh có đề cử nhà hàng nào ngon không?”
Bàn về ăn uống thì anh trai cô là người đứng nhất.
Từ nhỏ đến lớn, anh ấy dường như có thể nhìn thấu được các địa điểm thức ăn ngon ẩn giấu ở Ngân Thành, từ món ăn xa hoa cho đến cửa tiệm ruồi nhặng, có thể nói là không gì không thể.
Bình thường Tống Mộ Chi xã giao nhiều nhưng lại không phải là người sẽ để dạ dày của mình bị tủi thân, ngoại trừ nhà hàng bữa ăn thì đương nhiên cũng tích góp được không ít chỗ có hương vị tốt.
Hỏi anh sẽ không sai.
Nghĩ đến đây, Tống Ngải Thiên dừng lại một chút, nhớ lại sở thích của Cam Mật: “Là kiểu mùi vị phải ngọt một chút ấy, đương nhiên là cũng không thể ngọt quá, thêm một chút mằn mặn.”
Bàn tay thon dài như ngọc của Tống Mộ Chi gần kề ly rượu, anh ngẩng đầu nhìn sang: “Sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?”
Nửa bên mặt của anh ẩn trong ánh sáng mờ, quần áo ở nhà được khung xương thanh thoát làm nổi bật lên rất mượt mà, có thể là bởi vì ở nhà nên trong tư thái mang theo một chút lơ thơ không tên.
“Còn không phải là bởi vì Cam Cam à, chẳng phải cậu ấy thích ăn ở Đỉnh Ký sao, em chuẩn bị đặt phòng bao trước, định sau khi lên kế hoạch dạo phố xong thì cùng cậu ấy đi, kết quả là cậu ấy từ chối.”
Cô nghĩ mãi mà không ra, sao đột nhiên lại không muốn đi nữa?
Quan trọng là hỏi Cam Mật, Cam Mật kỳ kèo không nói.
Tiện thể còn gửi tới mấy cái nhãn dán biểu cảm bắt người.
Có điều sở thích của một người quả thật sẽ thay đổi theo bất kỳ sự biến hóa nào, cũng không phải là không thể hiểu được.
Nhưng đây vẫn không phải là điều làm cho người ta kinh ngạc nhất, Tống Ngải Thiên cau mày, chăm chú suy nghĩ: “Cậu ấy nói đời này cậu ấy không muốn ăn mì nữa, bảo em đừng gấp gáp nữa, anh nói xem đây rốt cuộc là có mối thù lớn cỡ nào với mì vậy?”
Cô ở đây tự mình thì thào, hồi lâu không nghe thấy Tống Mộ Chi đáp lại, cô quay đầu nhìn.
Sau đó cô phát hiện ra, không biết Tống Mộ Chi vì chuyện này mà liên tưởng đến cái gì, đường cong khóe miệng khẽ nâng.
Anh trai cô còn đứng ở bên quầy bar, bên ngoài là mùa hè nóng bức, mặt mày như tuyết tan của anh lại giống như dừng lại ở mùa đông.
Ly rượu hơi mờ sương chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, chia cắt khuôn mặt anh cực kỳ rõ ràng.
“...”
Rốt cuộc là có đang nghe hay không vậy.
Cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
Hơn nữa không biết có phải là vì máy điều hòa phà hơi lạnh hay không, cô không hiểu sao mà bị bức tranh mỹ nam này làm cho lạnh cóng.
Không để ý đến biểu cảm như lọt vào trong sương mù của Tống Ngải Thiên, lúc này Tống Mộ Chi ngược lại đã có phản ứng: “Là em mời em ấy ăn cơm?”
“Đúng, đúng vậy.”
Tống Ngải Thiên bỗng nhiên bị hỏi, trong đầu chợt động, cũng không vội mà chờ Tống Mộ Chi trả lời.
Cô ở trên ghế sô pha đổi tư thế, nhìn thẳng vào Tống Mộ Chi: “Anh, anh hỏi như vậy ngược lại đã nhắc nhở em, em cảm thấy cứ thế này đi.”
“Nếu như em mời Cam Cam ăn cơm, nếu như anh có địa chỉ những nhà hàng đó thì gửi thẳng cho cậu ấy là được.” Cô nói bổ sung: “Nếu không thì anh gửi cho em, kết quả em vẫn phải hỏi cậu ấy.”
Nói xong lời cuối cùng, Tống Ngải Thiên vẫn không đợi được tiếng đồng ý của Tống Mộ Chi, cô suy nghĩ một chút rồi dứt khoát cười ha ha: “Thôi thôi, nếu anh cảm thấy phiền thì không gửi cũng được.”
Dù sao thì trong tiềm thức, cô cảm thấy anh trai của mình vốn lười ứng phó những chuyện này.
Hơi lạnh được thổi ra ở lầu một quá mạnh, sau khi Tống Ngải Thiên run cầm cập, đầu óc bị đông cứng đến mức tiếng vù vù lẫn vào, bị đứng máy trong cơn buồn ngủ như chuyện đương nhiên.
Cũng không đuổi theo hỏi anh có gửi hay không.
Dù sao người ra ngoài dạo phố ăn cơm cũng là các cô.
Rốt cuộc cũng là những cô gái nhỏ, chuyện dạo phố chờ lúc đến nơi, ăn cái gì đó thì hai tay vỗ là có thể quyết định được.
Nhưng thông báo với Cam Mật dù sao cũng là chuyện nên làm.
Khoảng chừng mấy giây, Tống Ngải Thiên đứng dậy từ ghế sô pha, vừa lên lầu vừa cầm điện thoại gõ.
---
Lúc Cam Mật nhận được tin nhắn này của Tống Ngải Thiên, cô vừa bước lên lầu ba chuẩn bị về phòng.
Thiên kim vạn ngân: “Không đi Đỉnh Ký thì không đi, may mà tớ chưa đặt trước!”
Thiên kim vạn ngân: “Tớ vừa hỏi anh tớ xem nhà hàng nào tương đối ngon, nếu như có thì tớ bảo anh ấy gửi cho cậu.”
Thiên kim vạn ngân: “Có điều hẳn là anh ấy sẽ không gửi đâu, dù sao cậu cũng tự mình chọn cái cậu thích đi, tớ không nhọc lòng tìm nữa.”
Cam Cam: “Được được được!”
Cam Mật đáp lời, lại rời khỏi giao diện trò chuyện nhìn một chút, cô quả thật chưa nhận được tin nhắn Tống Mộ Chi gửi tới.
Wechat của hai người kết bạn sau khi Tống Mộ Chi về nước, bình thường cũng không có chủ đề gì có thể nói chuyện cho nên đến nay, nội dung trò chuyện còn dừng ở giao diện “Chào bạn, chúng ta đã trở thành bạn bè, nhanh chóng chào hỏi người đó đi”.
Cam Mật nhấc chân đóng cửa phòng, theo tiếng vang “lạch cạch” khe khẽ của cánh cửa đóng lại, dây cung trong đầu cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng.
Cô đi mấy bước đến rìa ban công vén màn cửa lên nhìn xuống.
Quả nhiên, cửa sổ ở góc nghiêng bên dưới của căn nhà kiểu Tây đã đóng chặt, một mảng đen kịt.
Hôm nay Tống Mộ Chi không ở nhà cũ, hẳn là về Nam Uyển bên kia rồi.
Mà lúc cô trả lời Tống Ngải Thiên xong chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì tiếng vù vù vang lên.
Cam Mật mở thông báo điện thoại ra, ảnh đại diện của Tống Mộ Chi nhảy lên đầu.