Xung quanh vô cùng tối, chỉ có bồn rửa mặt là có ánh sáng.
Cam Mật đứng ở trước gương, dùng sức lực rửa sạch khuôn mặt của mình.
Mực nước bị dính đã loang ra hết mặt, thực sự là không dễ rửa sạch, từ đầu tối giờ cô đã rửa qua cả nước nóng và lạnh rất nhiều lần, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lại vào trong gương.
Cũng may, khuôn mặt đã trở về dáng vẻ ban đầu, trắng nõn như sữa.
Thiếu nữ giống như có được một cuộc sóng mới, thở phào nhẹ một hơi.
Nghĩ tới màn vừa rồi, cô đã dùng tay che đi mà cũng vẫn bị nhận ra.
Lúc đó mặt cô giống như tên hề vậy, cũng không biết Tống Mộ Chi làm thế nào mà có thể không bật cười. Có điều cũng phải, loại người này, trải qua bao sóng gió, làm gì có cảnh tượng nào mà chưa nhìn qua.
Không nói đến việc bình tĩnh, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, anh đi mấy bước đến gần cô, lại rút ra mấy tờ giấy trong hộp khăn giấy trên vách tường rồi đưa qua, muốn cô đi lau sạch sẽ.
Sau đó có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng anh lại bị người ta tìm tới gọi đi mất.
Trước khi đi còn để lại một câu, bảo cô sửa soạn xong thì đi đến ngoài vườn trà đợi.
Lúc ấy tất cả sự chú ý của Cam Mật đều ở trên mặt nên cô cũng không để trong lòng.
Lúc này, hành lang vô cùng im ắng, bên hồ tràn ngập tiếng kêu vang của ếch, mấy con côn trùng bay lượn quanh hồ, cái nóng ẩm ướt của mùa hè ngập tràn lên từ cổ chân.
Cam Mật bị hơ nóng đến mức khó chịu, đúng lúc lại bị Tống Mộ Chi đυ.ng phải.
Cô thật sự là bị vứt hết mặt mũi!!
Có điều ngiêm túc mà suy nghĩ, hôm nay anh xuất hiện ở đây, Cam Mật cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Ở Ngân Thành này, thế gia vọng tộc được ông Lục ưu ái vốn có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhìn thấy Tống Mộ Chi vào lúc then chốt của buổi triển lãm, ban đâu cô cũng bất ngờ vài giây, nhưng không cảm thấy quá đột ngôt.
Nhưng anh về nược chưa được bao lâu, nghe nói máy bay vừa hạ cánh là anh đã vùi đầu trong các cuộc xã giao của tập đoán Thiên Lục của Tống thị, không hề có một chút thời gian rảnh rỗi nào, các cánh truyền thông của Ngân Thành vì để cướp đoạt cuộc phỏng vấn mới nhất của anh mà ba ngày nay muốn trợn trắng mắt mà tranh giành nhau một phen, có thể nói là chen chúc nhau bể đầu.
Việc tối nay anh xuất hiện ở đây có lẽ vì công việc đều kết thúc. Cam Mật vừa đi vừa suy nghĩ, cô chậm chạp một lúc, mới lên tiếng chào Lý Sơ Đồng đang ở đói diện.
“Hôm nay em đi, biết ngày nào mới quay về lại đây?” Trong Chương Niên Thư Xã vốn không có nhiều người, Lý Sơ Đồng và Cam Mật ở chung với nhau, bình thường làm không ít chuyện hài hước chọc cười ông Lục, tối nay đồng minh đi rồi, cô ấy có chút không nỡ.
Cam Mật lấy kẹo que ra ngậm, cô đi về phía bên ngoài Phục Thuỷ Gian, vẫy vẫy tay chào Lý Sơ Đồng: “Kỳ nghỉ của em dài lắm, chắc chắc mấy ngày nữa tới đây, bây giờ em đi nha.”
Vườn trà nay đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Cam Mật chậm rại bước đi thong thả ra ngoài cửa, nhìn quanh một lúc thì không thấy bóng dáng của chú Lâm.
Cô lấy điện thoại ra muốn gọi thì trước mặt có bóng người đi tới.
Cam Mật nheo mắt, còn chưa kịp phản ứng lại thì người nọ lễ độ cung kính khom người xuống chào: “Cam tiểu thư.”
Người trước mắt là người lạ, thấy cô nhìn, anh ta đi vòng dưới cây ngô dồng gần đó, mở cửa ở hàng ghế ngồi sau của xe: “Mời tiểu thư tới bên này, thiếu gia đã đợi cô rất lâu rồi.”
Lúc này Cam Mật mới để ý đến đó là một chiếc Bentley đứng đậu, đường nét đen tuyền sang trọng gần như hoà mình vào trong bóng tối.
Tống Mộ Chi ngồi dựa ở hàng nghế sau, nghe thấy thì nhìn về phía cô, khuôn mặt anh ẩn một phần trong bóng tối, nhìn không rõ lắm, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đôi mắt đen hướng về phía cô, giống như mặt nước trầm lặng nay có chút gợn sóng.
“Sao lại là anh…”
Có lẽ cuộc gặp gỡ vô tình ở bồn rửa mặt quá đặc sắc, cô gái nhỏ nói xong theo bản năng sờ lên mặt mình.
Sau đó lại ngường ngùng đưa tay xuống, cô rất xấu hổ a, bây giờ thành phản xạ tự nhiên luôn rồi.
“Vừa rồi anh bảo em đợi ở ngoài vườn trà, em quên rồi à?” Tống Mộ Chi nói: “Bác gái bảo anh tới đón em.”
Thấy Cam Mật đứng bên ngoài, dáng vẻ trông vẫn chưa lấy lại được tinh thần, anh gật đầu ra hiệu cho tài xế rồi nhìn về phía cô: “Lên xe trước đã.”
Chiếc xe rất nhanh đã lăn bánh, chạy về phía nội thành.
Trải qua việc vừa nãy, nên trong xe rơi vào yên tĩnh.
Từ khi cô lên xe thì Tống Mộ Chi liền nhắm mắt nghỉ ngơi, lưng dựa ra sau, hai chân bắt chéo, xương ngón tay rũ xuống tự nhiên, rất thả lỏng.
Hoàn toán khác với dáng vẻ ở buổi triển lãm tranh.
Không lâu sau, một mùi thanh ngọt của cam quýt trần ngập trong khoang xe
Cam Mật nhìn anh một cái.
Thấy anh không có phản ứng gì thì động tác càng tự nhiên.
Cô cầm đuôi que kẹo, cắn 1 cái rồi bắt đầu nhai.
Xe dừng ở ngõ Kinh trong thành phố.
Giờ này không được tính là quá sớm, trong đại viện rất yên tĩnh, chỉ có mấy tòa nhà lộ ra chút ánh sáng.
Lúc Tống Mộ Chi đến đón cô thì Cam Mật đã biết được đại khái, hẳn là anh chính là khách tới nhà thăm hỏi mà mẹ Cam nói tới.
Trong đại viện bày bố thẳng hàng, mấy nhà mấy hộ cũng nhìn được rõ ràng.
Cam trạch và Tống trạch liên kết với nhau, chỉ có một cây anh đào to che khuất ngăn cách, hai toà phủ trạch ở rất gần nhau.
Theo lý thuyết mà nói là hàng xóm, nên đi qua cửa rất thuận tiện, Tống Mộ Chi đến nhà họ Cam không được tính là thăm hỏi nhưng trước kia anh đã cùng bố mẹ chuyền đến Nam Uyển tại sườn núi Thành Nam để ở, chỉ thỉnh thoảng mới quay về nhà cũ thăm hỏi ông bà nội.
Cho nên lần này anh đến Cam trạch, lại đúng lúc là lần đầu gặp mặt sau khi anh về nước, nên nhà họ Cam đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi.
Sau khi Cam Mật vào cửa thì mũi vừa ngửi được mùi cơm nồng đậm kia, thím Trần cười nhẹ nhàng tiến lên đón.
Ôi, có thể xem như là đón được người về rồi.”
Cam Mật về đến nhà rồi thì giống như con khỉ vậy, cô bỏ rơi Tống Mộ Chi sau lưng, thoáng cái cởi sạch giày, ôm lấy vai thím Trần rồi trực tiếp đi vào trong.
Trông thấy bóng dáng thướt tha trong phòng khách, giọng nói của Cam Mật đều cao lên máy tông: “Mẹ!”
Lương Âm Uyển đang loay hoay pha trà, nhất thời không quan sát, bà không kịp chuẩn bị đột nhiên được ôm một cái suýt nữa không đứng vững được: “Sao lỗ mãng thế.”
Bà nói lời oán trách nhưng tay lại ôm chặt con gái nhà mình, bên môi ẩn chứa ý cười nhàn nhạt: “Cuối cùng cũng cam lòng về rồi?”
Đôi mắt sáng của Cam Mật cong cong: “Con cũng chưa đi được mấy ngày mà, bố và anh đâu mẹ.”
Lương Âm Uyển thẳng người lên, hơi đầy con gái sang một bên: “Bố con còn ở thư phòng trên lầu, trong nhà chỉ có anh ba của con, thân thể nó không dễ chịu lắm, cả ngày hôm nay không xuống lầu.”
Cam Mật dừng lại, rõ ràng trở nên căng thẳng: “Anh ba không sao chứ?”
“Vẫn là bệnh cũ, không có gì đáng ngại, có điều nó thích yên tĩnh, chỉ cần con không đi quấy rầy nó thì không sao.” Lương Âm Uyền chỉ vào trán Cam Mật một cái, bà nhẹ nhàng đi về phía cửa, sau khi nhìn thấy phía sau thì ý cười càng sâu hơn: “Mộ Chi, hôm nay đã làm phiền cháu rôi.”
Bởi vì câu nói này, cuồi cùng Cam Mật cũng nhớ được là cô đã quên cái gì.
Vừa rồi cô đi như bay, chỉ nhớ chuyện phải về nhà, ngay cả câu cảm ơn cũng chưa nói với người đã đưa cô về.
Cam Mật quay người nhìn về phía sau, Tống Mộ Chi đứng ở chỗ huyền quan, anh trả lời Lương Âm Uyễn nhưng ánh mắt lại không sai lệch mà thăm dò về phía cô: “Bác gái nói gì vậy, không phiền ạ.”
Lương Âm Uyển không chú ý tới cuộc giao lưu ngầm này của hai người, bà kéo Tống Mộ Chi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống: “Cháu đến đúng lúc, đợi lát nữa chúng ta bày cơm đi, bác trai cháu biết hôm nay cháu muốn tới nên cao hứng lắm.”
Bà nói xong thì quay đầu lại nhìn về phía Cam Mật: “Con cũng đi thay quần áo khác đi, lúc nãy là mẹ đã muốn nói rồi, ống tay áo của con sao lại bẩn như vậy.”
Một mảng đen sì trên cổ tay, vô cùng rõ ràng.
Thế mà ngay cả áo cũng gặp nạn rồi sao.
Cam Mật ngửi ngửi tay áo của mình, sau đó nhỏ giọng cãi lại: “Đó là mực nước mà con không cẩn thận dính phải.”
Nói một lúc thì chính cô cũng cảm thấy khó chịu.
Được rồi được rồi, coi như là tắm rửa sớm.
Cam Mật bước chân đi lên lầu, đi lại ở trên cầu thang tạo ra tiếng vang rất nhỏ.
Cam trạch có kiến trúc cũ kỹ, tuân theo quan niệm của thế hệ trước, chỉ sửa chữa lại vào thế kỷ trước nhưng dù sao cũng là nhà lầu kiểu Trung của đại tộc thế gia, đường viền đều là cấu tạo từ gỗ trầm hương.
Nước sơn màu gỗ hắc đào trải qua sự mài mòn của thời gian, trên đỉnh lan can chạm khắc hiện lên ánh sáng âm u trầm lắng.
Cam Mật và anh trai cùng nhau ở trên tầng ba nhưng còn phải đi vài bước về phía bên trái thì mới đến phòng của cô, là nửa tầng đặc biệt được để trống, là nơi tiếp nối ở giữa được chạm trổ thuỷ tinh rỗng để ngăn cách, ở hai bên đường nối dài treo đầy tranh cổ của di tích cổ.
Kiểu kiến tạo như vậy là thiết kế mà nhà họ Cam nghĩ ra vào lúc cô ra đời.
Mỗi lần có khách tới thăm hỏi thì đều kinh ngạc tán thán sự coi trọng của nhà họ Cam đối với cô con gái này.
Nhưng nhớ tới gia thế của bố mẹ Cam Mật, trong sự kinh ngạc tán thánh này mọi người đều hiểu rõ ràng. Bồ Cam, Cam Quý Đình có xuất thân từ hào môn trăm năm, hiện nay còn là người đứngđầu, trong tay nắm quyền hành của Cam thị, thuở thiếu thời ông đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội để thống trị trên thương trường, lại cưới Lương Âm Uyển trong thế gia thư hương, hai nhà kết hợp, năm đó có thể nói là sự tồn tại đáng ao ước của mọi người.
Bây giờ đã có bốn trai một gái, từng người một đều là rồng phượng trong loài người, đoạn giai thoại kéo dài đến nay cuối cùng cũng đánh tan từng lời bàn tán nghi ngờ sự hạnh phúc của hai người.
Không có gì ngoài hào quang mà bố mẹ để lại, bốn người anh trai phía trên Cam Mật cũng đều là người cưng chiều em gái, cho nên bắt đầu từ nhỏ, những lời thảo luận có liên quan đến cô ở Ngân Thành đều lên cao không hạ xuống.
Có người cười nói nhà họ Cam thế mà lại nuôi ra được một nàng công chúa hạt đậu, chịu không nổi một chút khổ đau, lời này truyền đến tai Cam Quý Đình, ông chỉ cười nhạt một tiếng, sự kiểu cách trong việc nuôi nấng cô sau này vẫn không giảm.
Cam Mật thỉnh thoảng có nghe nói đến lời bình luận ở bên ngoài, nghe lâu rồi thì không khỏi có chút miễn dịch.
Suy cho cùng nói người trong nhà cưng chiều cô, nhưng cô cũng cưng chiều người trong nhà mà.
Thay xong quân áo rồi xuống lầu thì bố Cam đã từ trong thư phòng đi ra.
Tướng mạo của ông cực kỳ anh tuấn, người thượng vị ở chức vị cao đã trải qua mấy năm lắng đọng thì càng có khí thế phi phàm.
Lúc này Tống Mộ Chỉ ngồi đối diện với Cam Quý Đình không hề kém cỏi chút nào.
Mà sự trẻ tuổi của anh lại mạ cho bản thân anh một tầng hãnh diện cực hạn, phong thái sạch sẽ một cách quá mức.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Cam Quý Đình có vẻ cực kỳ cao hứng đối với sự ghé thăm của Tống Mộ Chỉ.
Ông đúng là vô cùng yêu thích người tiểu bối này.
Lúc này, hai người đang ung dung đánh cờ.
Khóe mắt liếc thấy con gái đi tới, Cam Quý Đình tắt điều thuốc rồi nhìn về phía cô: “Bố và anh Mộ Chi của con đang đánh cờ, muốn tới xem một ván không?”
Cam Mật không có hứng thú với cái này, cô vội vàng xua tay nói không cần, cầm một khúc mía từ trong mâm trái cây bên cạnh rồi gặm.
Cô tùy ý ngồi lên chỗ tựa lưng ghé sô pha bên cạnh Cam Quý Đình, không để ý mà chơi điện thoại, thuận tiện xem ván cờ của hai người.
Cam Quý Đình nhìn con gái nhà mình, rồi ánh mắt lại nhìn về phía đối diện: “Lần này Mộ Chỉ về có tính toán gì không?”
Tống Mộ Chi hạ cờ vô cùng lưu loát: “Không có dự định nào khác ạ, cháu đi theo kế hoạch lúc trước thôi.”
“Bên công ty vẫn tốt chứ?”
“Vâng, còn đang kết giao, mọi thứ coi như là thuận lợi ạ.”
Cam Quý Đình cười cười: “Bố cháu cũng thật sự yên tâm về cháu, có điều lần này sau khi cháu về nước thì hẳn là không định đi nữa nhỉ?”
Cấp 3 là Tống Mộ Chi đã ra nước ngoài đi học rồi, trong lúc đó rất ít lần về nước, quá nửa là ngày lễ ngày Tết mới trở về thăm nhà.
Chủ đề được nói tới đây, Cam Mật vẫn luôn không nói chen vào liền ngừng động tác lướt điện thoại, lỗ tai dựng thẳng lên.
Tống Mộ Chi dừng lại trong giây lát, giống như là đang tự hỏi, sau đó anh đáp: “Không đi nữa ạ, nghiệp vụ ở nước ngoài của Thiên Lục hiện nay đều do cậu nhỏ của cháu phụ trách, nghiệp vụ chính của Tống thị thì vẫn ở trong nước.”
Ý tứ trong lời nói của anh cũng rất rõ ràng rồi.
Thiên Lục là xí nghiệp gia tộc của mẹ Tống, sau khi giao nhận thì anh cũng không cần nhúng tay vào nhiều nữa.
Cam Quý Đình hiểu rõ, một giây sau, quân cờ bị Tống Mộ Chỉ gϊếŧ không còn manh giáp.
Ông cười khanh khách một lúc: “Rất tốt, đứa trẻ này ngược lại còn xuất sắc hơn trước kia.”
Hôm nay xem như là có khách quý đến, Lương Âm Uyển tự mình xuống bếp.
Sau khi bày biện đồ ăn xong, bà cất giọng gọi người tới.
Bởi vì biết phải về nhà nên Cam Mật có ý không dùng cơm ở Chương Niên Thư Xã, bữa ăn ngày hôm nay trễ hơn một chút so với trước kia.
Cô có chút đói bụng, ngồi vào bàn thì không giả vờ nữa.
So với sự ân cần thăm hỏi của Cam Quý Đình vừa rồi, ở trên bàn cờ thì sự chiêu đãi nhiệt tình của Lương Âm Uyển đối với Tống Mộ Chi càng thể hiện ở những phương diện này.
Bố Tống mẹ Tống không có ở đại viện, tuy bình thường có liên lạc nhưng cũng không được tính là quá nhiều.
Hỏi thăm thân thể có khỏe mạnh hay không, Lương Âm Uyển gõ vào chén của Cam Mật:
“Sao chỉ lo ăn thế, con cũng nói chuyện một lúc với anh Mộ Chi của con đi.”
Có thể nói cái gì chứ.
Trong đầu Cam Mật đột nhiên nhớ tới hình tượng tối nay.
Toàn bộ tập trung vào một chỗ --- đó chính là khuôn mặt dính mực đen đặc sắc kia.
Tống Mộ Chỉ ngược lại đáp rất nhanh: “Hôm nay đã chào hỏi ở buổi triển lãm tranh từ thiện rồi ạ.”
Toàn bộ quá trình Lương Âm Uyển không thấy hai đứa trẻ giao lưu với nhau thì thật sự hơi kinh ngạc, lúc này nghe anh nói như vậy, trong giọng nói của bà có chút vui đùa: “Sao bây giờ hai đứa khách sáo thế, trước đó không phải Cam Mật còn mở miệng là một tiếng anh Mộ Chi sao?”
Trong lúc bới cơm vào miệng mà bị nhắc đến, Cam Mật ho đến mức long trời lở đất.
Tống Mộ Chỉ ngồi ở đối diện cô, nghe tháy tiếng thì giương mắt, đưa cho cô một ly nước lọc.
Ngược lại, Lương Âm Uyền bởi vì chủ đề này mà suy nghĩ dần dần được mở rộng ra.
Hồi ức của quá khứ quay về, bà nhớ tới chuyện lúc trước của Cam Mật: “Hình như lúc con còn rất nhỏ đã đi đến chỗ ông cụ Tống ở bên cạnh hưởng mát, kết quả đi vào thư phòng của người ta, con bị anh tư của con đẩy đến mức trên mặt đều là mực, khóc như đồ mít ướt, đúng lúc Mộ Chi cũng ở đó.”
Cam Mật thấy mẹ cứ rơi vào trong quá khứ như vậy, trong lời nói lại cảm thấy như là rất tốt đẹp.
Vì sao máy trận đánh Waterloo ít có được trong cuộc đời cô đều không thoát khỏi liên quan đến mực?
“Có điều cũng phải, khi đó con còn nhỏ, không nhớ được.” Lương Âm Uyển cười đủ rồi thì lại mở miệng nói: “Mộ Chi thì sao, có phải là có thể nhớ được không?”
Cam Mật nghe đến đây thì giương mắt nhìn về phía Tống Mộ Chỉ.
Mong anh có thể không nhớ ra được.
“Thời gian đã lâu, không có quá nhiều ấn tượng ạ.” Anh nói.
Phù.
Ngay sau khi Cam Mật cảm thấy yên tâm thì Tống Mộ Chi nghiêng người về phía trước, giống như là đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng cong lên một cái ngắn ngủi.
Ánh mắt anh vượt qua bàn ăn, dừng lại mấy giây ở trên mặt Cam Mật: “Nếu như tính cả tối nay thì hẳn là có.”